Nhắc đến chuyện này, Cố Tứ có hơi đau đầu, cậu ta nhíu mày: "Chị, những thứ khác em đều đứng đầu lớp, chỉ có thể lực là không theo kịp. Cơ thể này lớn chậm quá, cũng không biết khi nào mới có thể giúp chị đánh nhau!"
"Chị cần em sao?" Cố Mang nheo mắt nhìn cậu ta, đi đến cửa thang máy, ấn nút lên, hai tay đút túi: "Học cho tốt những thứ khác trước đi."
Cố Tứ thở dài, vẻ mặt rất tiếc nuối: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Dù sao cũng phải nể mặt lính mới trong lớp một chút, không thể để em dành hết hạng nhất được, đúng không chị?"
Nói xong, cậu ta nhướng mày nhìn Cố Mang, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa đáng ghét.
Cố Mang cười.
Lục Thừa Châu dặn dò Lục Tam vài chuyện rồi mới đi về phía hai chị em, nghe thấy Cố Tứ nói vậy thì nhìn cậu ta rồi nói: "Có muốn học máy tính không?"
Cố Tứ nhíu mày, hỏi anh ta với vẻ mặt khó hiểu và giọng điệu kỳ lạ: "Anh muốn tìm người dạy máy tính cho tôi?"
Cố Mang cũng quay lại, ánh mắt khó hiểu.
Lục Thừa Châu đưa tay vào túi áo khoác của Cố Mang, nắm lấy tay cô: "Tốc độ tay khi chơi game của Cố Tứ rất nhanh, chắc học máy tính cũng không khó."
Cố Mang nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt đen thuần khiết sáng ngời.
"Hay là thôi ạ..." Cố Tứ không muốn tham dự mấy lớp học lãng phí thời gian đó, không tiếc nói xấu bản thân: "Em rất ngốc, chắc là học không được đâu."
Lục Thừa Châu liếc nhìn cậu ta: "Thử trước đã."
Cố Mang nghe vậy thì nhướng mày: "Được, anh tìm huấn luyện viên cho nó đi."
Khóe miệng Cố Tứ hơi giật giật: "..."
Đúng lúc này, thang máy đi xuống, ba người đi vào.
Trở về căn hộ, Lục Thừa Châu cúi đầu nhìn Cố Mang: "Đi tắm trước đi, trong tủ lạnh còn bánh kem dâu tây ngàn lớp, tắm xong ra ăn."
Cố Mang đáp một tiếng, treo mũ lưỡi trai lên, chậm rãi đi vào phòng ngủ chính.
Cố Tứ tuyệt vọng nằm vật ra ghế sofa, cậu ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Sương: "Chị Lâm, nói ra thì có thể chị không tin. Lục Thừa Châu nói muốn tìm người dạy máy tính cho em, chị em đã đồng ý rồi."
Lâm Sương trả lời rất nhanh: "..."
Cô ta đang ngồi trong phòng riêng của Thiên Khuyết, vừa thưởng thức anh chàng DJ đẹp trai trên đó vừa uống một ngụm rượu.
Thật ra cũng không khó hiểu, dù sao cũng do chị đại nào đó quá mạnh, lừa được Lục Thừa Châu đến mấy lần.
Cố Tứ gửi một sticker giang hai tay: "Chị em vui là được."
Lâm Sương rất hả hê, chậm rãi gõ chữ: "Thương hại cậu, chăm chỉ học máy tính đi."
Cố Tứ: "..."
Lục Thừa Châu nhìn Cố Tứ: "Không đi tắm sao?"
Cố Tứ ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ phụ.
Cố Mang tắm xong đi ra, cầm khăn lau tóc, trên người mặc áo phông trắng và quần thể thao.
Ngủ trên xe nửa tiếng, lại tắm một cái, tâm trạng của cô bây giờ khá tốt.
Trên bàn trà đã để sẵn một ly nước mật ong.
Lục Thừa Châu đang đứng trước giá sách, không biết là đang làm gì.
Cố Mang bưng cốc nước mật ong lên, uống một ngụm, sau đó cầm cốc nước đi về phía anh ta. Đến gần mới thấy là Lục Thừa Châu đang chọn ổ cứng.
Người đàn ông không ngẩng đầu lên cũng biết là cô đến: "Lát nữa đợi đến mười hai giờ, thổi nến xong tôi xem phim cùng em."
"Không thổi nến."
Lục Thừa Châu nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy Cố Mang đứng trước mặt anh ta, nghiêng người dựa vai vào giá sách, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Cố Mang uống một ngụm nước mật ong, vẫn không quen giải thích cho lắm, suy nghĩ mấy giây mới nói: "Tôi không thích mấy nghi thức đó, tôi cũng không có nguyện vọng gì."
Lục Thừa Châu nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu, khóe miệng nhếch lên: "Vậy thì ăn bánh kem, sau đó chúng ta xem phim."
Cố Mang nhướng mày, ừ một tiếng.
Lục Thừa Châu nắm tay cô đến phòng bếp lấy bánh kem.
Mấy phút sau, tiếng chuông mười hai giờ trong căn hộ vang lên, Cố Mang tròn mười tám tuổi.
Đúng lúc này, cửa phòng của Cố Tứ cũng mở ra.
Cùng vào lúc đó, chuông cửa bên ngoài căn hộ vang lên.
Tiếng chuông này xuất hiện một cách đột ngột vào ngay lúc nửa đêm.