"Cẩn thận lời nói của cô." Cố Mang đè thấp giọng, nói vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, hiện lên vẻ tàn nhẫn
Cố Âm lập tức nhớ lại năm Cố Mang năm tuổi, đánh một người đàn ông trưởng thành đến mức toàn thân đầy máu, nửa người tàn phế.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Cố Mang nói xong, lười biếng đi về phía trước, bóng lưng mảnh mai lại kiêu ngạo, xung quanh toát ra sự lạnh lẽo.
Chưa đầy vài giây, đầm Mạnh Kim Dương và Lục Dương bọn họ xách trà sữa, bước nhanh đuổi theo Cố Mang.
Cố Âm nhìn Mạnh Kim Dương, đồng tử hơi co lại.
...
Trước khi bắt đầu học buổi chiều, các lớp trưởng đi lấy bài kiểm tra ở chỗ giáo viên và phát cho cả lớp.
Tịch Yên cầm bảng điểm tổng kết toàn khối, trên mặt hơi lộ chút tự hào: "Lần này Mạnh Kim Dương của lớp chúng ta đạt được vị trí thứ nhất toàn khối, rất tốt, còn có Thẩm Hoan, đứng thứ 157 toàn khối, điểm trung bình toàn lớp của chúng ta, đứng thứ tư từ dưới lên, chúng ta không còn đứng cuối nữa!"
Thành tích này thật sự làm phấn chấn lòng người.
Lập tức, lớp 12/20 vang lên tiếng hò reo vang dội, mọi người kích động ra sức đập bàn.
Bọn họ thắng rồi!
Trong cuộc họp phụ huynh của kỳ thi tháng đầu tiên, bảng danh dự của lớp 12/20 không còn trống nữa rồi!
Tiếng động quá lớn, lớp mười chín bên cạnh lại truyền đến tiếng đóng cửa ầm ầm.
Tịch Yên tiếp tục nói: "Hi vọng các em cố gắng, phấn đấu đạt được thành tích ngày càng tốt hơn!"
Toàn thể học sinh lớp 12/20 đồng thanh: "Vâng!"
Tiếng nói lan truyền khắp tòa nhà giảng dạy khối 12.
Tràn đầy nhiệt huyết.
Mà lớp 12/1 lại lặng ngắt như tờ, La Tụng Hoa sắc mặt âm trầm.
Sau khi phát xong bài kiểm tra, Tịch Yên đi đến bàn của Cố Mang, cầm lấy phiếu trả lời của cô.
Khi cô ấy nhìn thấy phiếu trả lời đầy ắp chữ của Cố Mang, lại nhìn vào điểm 0 to đùng ở đầu bài, khóe miệng giật giật.
Những môn khác thì thôi vậy.
Tiếng Anh hơn một trăm điểm là câu hỏi trắc nghiệm, cô làm sao có thể tránh được tất cả đáp án đúng một cách hoàn hảo như vậy?
Lục Dương cũng kinh ngạc, viết nhiều như vậy, còn không bằng anh ta chọn bừa vài câu trắc nghiệm.
Không hổ danh là chị cả, chỉ với sức mình đã nâng điểm số của anh ta lên một bậc.
Mặt Tịch Yên không biểu cảm trả lại bài kiểm tra cho cô, nhàn nhạt nói: "Em đã hứa với cô, lần sau không thi được điểm 0 nữa."
Cố Mang nhướng mày, lười biếng ừm một tiếng, đáy mắt ẩn chứa tà khí.
Toàn thân toát ra vẻ bướng bỉnh bất kham.
Buổi chiều, giáo viên các môn bắt đầu giải bài kiểm tra, tầm mắt vừa rơi vào Cố Mang ở bên này, ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng người trong cuộc lại cực kỳ nghiêm túc nghe giảng.
Muốn phê bình cũng không biết tìm lý do gì để ta tay.
Tiết cuối cùng là sinh hoạt lớp.
Tịch Yên thông báo: "Cuối tuần này nghỉ hai ngày, sáng thứ bảy họp phụ huynh, các em nhớ thông báo cho phụ huynh trước."
"Được ạ."
Mọi người đều đồng ý rất sảng khoái, không còn lải nhải than vãn như trước.
Thành tích lần này thật sự rất đáng tự hào.
Tịch Yên hài lòng gật đầu.
…
Buổi tối, Cố Mang đang học bài tự học, điện thoại trong túi rung lên liên tục.
Cô lấy điện thoại ra xem, là của Lục Thượng Cẩm.
Muộn thế này?
Cô cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh.
Đợi đến nhà vệ sinh, điện thoại đã tắt, nhưng rất nhanh lại reo lên.
Cố Mang nghe máy: "Có chuyện gì?"
"Cố Mang, chú cầu xin con một chuyện, bây giờ con có thể đến Bắc Kinh một chuyến được không, bà cụ lại nguy kịch rồi."
Vừa nghe máy, giọng Lục Thượng Cẩm đã lo lắng nghiêm trọng truyền đến.
Nghe vậy, Cố Mang nhíu mày, đột nhiên nhớ ra điều gì, đáy mắt tối sầm, giọng điệu lạnh lùng: "Thuốc mà con đưa, không uống đúng giờ sao?"