Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 64: Nhắc nhở một số người




Rất nhanh, Lục Nhất mang Miên Ngọc trở lại, cung kính đưa cho Cố Mang.

Cố Mang nhận lấy, ném nó trong tay, lật lòng bàn tay lại rồi nắm chặt, hai tay đút túi, lưu loát phong độ.

"Cảm ơn, tôi về Minh Thành trước, còn nữa...." Cô nhìn chằm chằm Lục Thừa Châu, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: "Tôi sắp thi đại học rồi, đừng làm phiền tôi học hành, sau này có việc gì thì tìm Úc Trọng Cảnh."

Úc Trọng Cảnh bĩu môi, chỉ có thể im lặng tuân theo.

Lông mày Lục Thừa Châu hơi nhướng lên.

Học hành? Nếu anh ta nhớ không lầm, lần này cô là học sinh xếp hạng cuối cùng của khối 12 trường trung học Minh Thành.

Thành tích thật sự.

Nhưng mà, thái độ học tập này đúng là rất bất ngờ, anh ta khẽ nói: "Tôi bảo Lục Nhất đưa cô về."

"Không cần đâu." Cố Mang thong dong tùy ý đi về phía cửa, mặt không cảm xúc: "Tôi còn việc."

Anh ta nghiêng người, khóe mắt dài hẹp nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai cao ráo của cô gái như nhìn con mồi, môi mỏng khẽ cong lên, mang vài phần nhã nhặn bại hoại.

...

Xe của Vu Xu đừng trước cửa nhà họ Lục.

Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa xe, người phụ nữ có khí chất thanh lịch đoan trang nhấc chân bước xuống.

Đang định bước vào nhà họ Lục.

Một cô gái đội mũ lưỡi trai đi ra từ trong nhà họ Lục, nửa khuôn mặt bị vành mũ che khuất.

Làn da rất trắng, hình dáng môi xinh đẹp, đường nét xương quai hàm đẹp đến mức không thể tin được.

Hai người đi ngang qua nhau, Vu Xu khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy cô gái này có chút quen mắt.

Mới vài giây, cô ta đột nhiên nhớ lại trước đây cô ta cùng nhóm người Lục Thừa Châu đến Thiên Hạ Cư ở Minh Thành, gặp phải cặp chị em đó.

Cô là người chị đó.

Lúc đó Hạ Nhất Độ nói không quen biết, sao lại xuất hiện ở đây?

Cô ta nghiêng đầu nhìn, cô gái đã bước đi xa rồi.

Vu Xu vừa nhìn thấy cô gái này, trong lòng cảm thấy không yên vô cớ.

Cô ta có xuất thân hiển hách, địa vị cao quý, làm sao lại có ảo giác bị một cô gái hỗn tạp trong xã hội vượt trội hơn.

Đúng, chắc chắn là ảo giác.

Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung đó, cô ta bước vào nhà họ Lục trên đôi giày cao gót.

...

Cố Mang bắt xe đến tòa nhà văn phòng sầm uất ở Bắc Kinh.

Vừa vào, đã có người đợi sẵn ở cửa.

"Cô Cố." Người phụ nữ mặc vest công sở lịch sự mỉm cười.

Cố Mang khẽ gật đầu, đi cùng cô ta lên thang máy đến tầng 21.

Vừa ra khỏi thang máy, bảy chữ lớn thếp vàng "Công ty Luật Thận Viễn" được treo trên một bức tường.

Cố Mang đẩy nhẹ vành mũ lên, đi theo sau trợ lý nữ.

Đến trước một cánh cửa văn phòng có treo bảng "Khương Thận Viễn". 

Trợ lý quay người nhìn cô, hơi mỉm cười: "Cô Cố, vừa rồi có người đến tìm luật sư Khương để tư vấn một số việc, anh ấy sẽ quay lại ngay, cô ở đây chờ một lát."

Cố Mang khẽ ừm một tiếng rồi đi vào.

Văn phòng sáng sủa sạch sẽ, bàn làm việc chất đầy tài liệu, phía sau là cả một bức tường toàn sách luật, còn có sổ ghi chép hồ sơ.

Góc trái là sofa tiếp khách và một chiếc bàn trà tam giác.

Cố Mang tùy ý đặt túi lên sofa, ngồi xuống bắt chéo chân, lấy chiếc điện thoại nắp gập dày cộm.

Một ngày một đêm không xem điện thoại, tin nhắn trong đó đã chất đống không ít.

Cố Mang nhìn lướt qua tin nhắn trong nhóm, không có thông tin hữu ích gì, bèn thoát ra.

Tin nhắn cá nhân cũng có một ít, ngày đó cô xuất hiện trên diễn đàn hacker đã được lan truyền trong giới, các đơn hàng lần lượt tìm đến.

Cô xuất hiện, lại từ chối đơn hàng, chỉ là để nhắc nhở một số người.

Những hợp đồng mà Ảnh Minh không nhận, những tổ chức khác cũng phải cân nhắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.