Khương Thận Viễn nhịn cười: “Hèn gì cô lại để tôi họp phụ huynh giúp cô và Kim Dương, kém xa nhau vậy mà, lúc ký tên không ảnh hưởng mấy đâu.”
Cố Mang nhướng mày.
“À, đúng rồi, lần này Kim Dương thi được không?” Lục Thượng Cẩm hỏi.
Mạnh Kim Dương chưa kịp lên tiếng.
Lục Dương đã gằn từng chữ một trước cô ấy: “Đứng nhất khóa.”
Lục Thượng Cẩm hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại liếc qua Cố Mang một cái, sau đó mỉm cười hiền lành: "Kim Dương thi tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé.”
Mạnh Kim Dương mỉm cười một cách khiêm tốn.
Lục Thừa Châu dùng đũa chung gắp một miếng bánh dày đường đỏ cho Cố Mang, giọng nói trầm thấp từ tính: "Một người mà phải họp phụ huynh giúp hai người, phiền lắm, vừa khéo ngày mai tôi cũng rảnh."
Mọi người đều nhìn về phía Lục Thừa Châu.
Ý gì đây?
Cố Mang liếc mắt qua, dưới đôi mắt trong trẻo chứa đôi chút nét bướng bỉnh, giọng điệu lười biếng thờ ơ: "Anh muốn họp phụ huynh cho tôi à?"
Lục Thừa Châu cũng nhìn cô, cười nói: "Muốn không?"
Hai người nhìn nhau vài giây, Cố Mang thờ ơ mở miệng nói: "Không sợ kết quả học tập nát bét của tôi thì được.”
Mọi người trên bàn đều dừng đũa giữa không trung, sửng sốt nhìn Cố Mang.
Sao...sao lại đồng ý rồi?
Hai người này thân nhau đến vậy hả?
Lục Thượng Cẩm ngẩn người, hình như cảm nhận được bầu không khí khác thường.
.....
Lúc ra khỏi Thiên Hạ Cư đã là tám giờ tối.
Vì là thứ sáu, trong trung tâm thương mại có rất nhiều cô gái, phụ nữ giàu sang có địa vị, người đến kẻ đi tấp nập.
Những người khác đã xuống trước để lấy xe.
Còn Lục Thừa Châu đang đứng trong tiệm bánh ngọt nổi tiếng mua bánh cho Cố Mang.
Lúc này, trong thang máy riêng của Thiên Hạ Cư, một nhóm người bước ra.
Người dẫn đầu chính là Lôi Tiêu.
Cố Mang cúi đầu chơi điện thoại, không để ý đến, còn Mạnh Kim Dương cũng quên mất từ lâu, nên không nhận ra.
Lôi Tiêu bất ngờ nhìn thấy một người giống Cố Mang, tưởng mình nhìn nhầm. Ông ta nhíu mày nhìn về phía này, khi nhìn rõ khuôn mặt bướng bỉnh của Cố Mang, mắt ông ta trầm xuống.
"Ông Hà, các ông vào trước đi, tôi vào ngay." Ông ta nói với những người bạn đi cùng.
Người được gọi là ông Hà đáp lại: “Vậy ông đừng đi lâu quá nhé.”
Lôi Tiêu cười cười vỗ bả vai ông ta: “Được.”
Sau khi nhìn nhóm người bước vào trong, sắc mặt Lôi Tiêu lập tức trở nên nghiêm trọng, bước nhanh đến gần Cố Mang, lạnh lùng nói: "Cố Mang, sao con lại ở đây?"
Mạnh Kim Dương nghi ngờ nhìn Lôi Tiêu: “Bác là?”
Lôi Tiêu không thèm liếc nhìn Mạnh Kim Dương dù chỉ là một cái.
Cố Mang nghe thấy âm thanh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game, thờ ơ hỏi: "Tại sao con không được ở đây?”
Lôi Tiêu ghét nhất là thái độ không xem ai ra gì của cô, giơ tay định giật lấy điện thoại.
Cố Mang bình tĩnh xoay người né tay của ông ta, lạnh lùng ngước mắt lên, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn: “Cậụ, cậu tính làm gì vậy?”
Mạnh Kim Dương ngớ người, cậu của Cố Mang?
Lôi Tiêu đè giọng xuống, khinh thường nói: “Cậu hỏi con làm gì ở đây? Có biết đây là đâu không, chỗ này là nơi mà người như con tới được à?”
"Con ở đâu, có liên quan gì đến cậu chứ?" Mặc dù khuôn mặt Cố Mang không biểu cảm, nhưng lại tỏa ra sự lạnh lẽo.
Sắc mặt Lôi Tiêu càng thêm khó coi: “Tự biết lượng sức mình đi! Con có khả năng mua những thứ ở chỗ này không?”
Cô có thể mua được cái gì trong trung tâm thương mại xa xỉ bậc nhất Minh Thành chứ?
Cố Mang nhếch hàng lông mày, khóe miệng cong lên một nụ cười ngả ngớn: "Con mua nổi hay không, không đến lượt cậu lo."
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, kiêu ngạo bướng bỉnh, toát ra vẻ ngỗ ngược.
“Kim Dương, đi thôi." Cô lạnh nhạt nói, cà lơ phất phơ đi về phía thang máy, trông vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Lôi Tiêu trừng mắt nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên ông ta nghĩ ra điều gì đó, bước hai ba bước đuổi kịp tới, nắm lấy cánh tay cô, đè giọng nói: "Cố Mang, cậu nói cho con biết, nếu con dám làm ra chuyện gì bôi nhọ danh tiếng của gia đình, thì đừng trách người cậu này không giữ mặt mũi cho con!”