Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 81: Sự thật lúc năm tuổi




Cố Mang và mọi người đứng sau hậu trường của trung tâm hoạt động học sinh tại trường.

Trên màn hình giám sát, Mạnh Kim Dương từ một bên bước lên sân khấu đỏ rực được trang trí lộng lẫy.

Sắc mặt Cố Mang lạnh như băng, đáy mắt trầm ngâm đáng sợ, ẩn chứa sát khí, bàn tay buông thõng bên cạnh nắm chặt lại, các khớp xương trắng bệch.

“Chào các bậc phụ huynh, tôi là Mạnh Kim Dương, lớp 12 - 20.” Mạnh Kim Dương lịch sự cúi chào các phụ huynh.

Một phụ huynh ở hàng ghế đầu nhíu mày nói: “Nhà trường đưa cô lên đây là có ý gì? Chuyện này không liên quan đến cô, điều chúng tôi muốn là đuổi Cố Mang!”

“Đúng vậy! Điều chúng tôi muốn là đuổi Cố Mang!” Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng dậy, chính là mẹ của Nguyễn Thanh Thanh, Hứa Tuệ: “Để cô ta đến xin lỗi chúng tôi, nếu cô ta biết điều, thì nên chủ động thôi học.”

Mạnh Kim Dương mỉm cười, không tỏ ra yếu thế: “Cố Mang không làm sai, tại sao phải xin lỗi? Cô ấy cũng không vi phạm quy định của trường, tại sao phải chủ động thôi học?

“Tôi nói học sinh như cô ăn nói kiểu gì vậy! Đừng tưởng cô đứng đầu khóa thì có thể nói lý với người lớn chúng tôi, học sinh hư thì vẫn là học sinh hư! Lẽ nào cô ta còn có thể làm được việc tốt sao?” Hứa Tuệ khinh bỉ cười nhạo.

Giọng nói Mạnh Kim Dương rõ ràng, từng chữ một: “Đúng vậy, Cố Mang chính là đang làm việc tốt, cô ấy cũng không phải là học sinh hư.”

Ánh sáng trong mắt cô gái kiên định, như thể đang bảo vệ thần thánh của mình.

Mặt mày Hứa Tuệ nhăn nhó: “Đừng ở đây nói những lý lẽ vớ vẩn này với tôi! Nhìn những việc cô ta đã làm, cô ta không nên ở trong trường bình thường, cô ta nên đến trường giáo dục đặc biệt, nhốt lại!”

Mạnh Kim Dương chỉ nắm lấy cổ tay áo đồng phục, lông mi hơi run rẩy, im lặng vài giây, nhẹ nhàng hít một hơi rồi mới lên tiếng: “Cố Mang đánh người, không phải vì cô ấy không bình thường, mà chỉ là từ nhỏ cô ấy đã khỏe hơn người khác, nếu hôm đó cô ấy không đánh người, tôi nghĩ có lẽ tôi đã chết từ lúc năm tuổi.”

Tất cả mọi người có mặt đều ồ lên.

Lâm Chu cũng bất ngờ, Cố Mang đánh người đó liệt nửa người là để cứu Mạnh Kim Dương?

Hứa Tuệ trừng mắt nhìn Mạnh Kim Dương: “Cô đang có ý gì, định bịa chuyện để lấy lòng thương hại của chúng tôi sao?!”

Mạnh Kim Dương lắc đầu, cô ấy đặt tay lên bụng mình chỉ chỉ, giọng nói khàn khàn: “Trong bụng của tôi, các cơ quan hậu môn trực tràng đều là nhân tạo, trước khi 14 tuổi, mỗi ngày tôi phải đeo túi phân, sau đó đã trải qua nhiều ca phẫu thuật lớn mới có thể khôi phục cuộc sống bình thường.”

Hứa Tuệ choáng váng mở to mắt.

Tất cả các bậc phụ huynh có mặt đều im lặng, ngơ ngác nhìn nữ sinh gầy gò trên sân khấu.

Không ai ngu ngốc đến mức bịa ra câu chuyện như vậy để lấy lòng thương hại.

“Tôi không biết có ai nghe qua một vụ án ở trấn Trường Ninh không, một cô bé bị một người đàn ông trung niên… làm hại.” Mạnh Kim Dương không nói được hai từ đấy, miệng cô ấy run rẩy không thôi, cô ấy dùng sức nén lại rồi mới tiếp tục nói: “Tôi chính là cô bé đó, lúc đó tôi thở thoi thóp sắp chết, chính Cố Mang đã cứu tôi, người đàn ông trung niên đó… là một… là một kẻ tâm thần, ông ta rất điên cuồng…”

Sắc mặt Mạnh Kim Dương ngày càng trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy, cô ấy từ từ hít thở, khống chế cảm xúc: “Vì vậy, Cố Mang vì cứu tôi nên mới đánh ông ta, lúc đó Cố Mang nhìn thấy tôi như vậy, rất hoảng sợ, lúc đó cô ấy cũng chỉ mới năm tuổi, cô ấy chỉ muốn cứu tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.