Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 82: Cố Mang, cô ấy là thần của tôi




Ở phía sau sân khấu, lặng ngắt như tờ.

Lục Thừa Châu đã từng nghe về vụ án này, khá nghiêm trọng và có ảnh hưởng rất lớn. 

Những kẻ gây án đó do bị bệnh tâm thần nên án phạt không nặng, điều này đã gây ra nhiều tranh cãi. 

Cũng chính vì vụ việc này mà mọi người bắt đầu chú ý đến lỗ hổng của pháp luật, dần dần sửa đổi và hoàn thiện. 

Hiện tại, đã hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết về vụ án này trên mạng, có lẽ là do các cơ quan liên quan vì để bảo vệ Mạnh Kim Dương nên mới xóa sạch mọi dấu vết.

Cố Mang nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập. 

Giọng nói của Mạnh Kim Dương giống như một cơn ác mộng kéo dài nhiều năm, xé nát thần kinh của cô. 

Hình ảnh cô gái nằm trên đất, mình đầy thương tích, như đang phóng đại vô tận trước mắt cô.

“Sau khi tôi xuất viện,trở lại trường học, có những cậu bé trong lớp cười nhạo tôi, kéo áo tôi lên xem túi đựng phân, chế giễu tôi, Cố Mang đã đánh họ, vì vậy mới bị đuổi học.” Ánh mắt Mạnh Kim Dương đỏ rực, cảm xúc gần như bùng nổ.

Nhiều phụ huynh có mặt tại hiện trường đều ngạc nhiên nhìn Mạnh Kim Dương, rõ ràng bọn họ đã nghe nói về vụ việc này, đáy mắt hiện lên sự đồng cảm. 

Nhưng cũng có một số phụ huynh nhìn Mạnh Kim Dương với ánh mắt giống như ánh mắt lúc trước của những cậu bé trong trường, ghê tởm, cảm giác như Mạnh Kim Dương đã làm bẩn mắt của họ.

Ranh giới giữa thiện và ác thật rõ ràng.

Mạnh Kim Dương tiếp tục nói: “Hôm nay tôi đứng đây nói những điều này, là bởi vì tôi không cảm thấy xảy ra chuyện này thì tôi phải trốn tránh cả đời không gặp ai, chỉ cần tôi còn sống, cuộc sống sẽ luôn ưu ái tôi, hơn nữa, kẻ đáng bị mọi người chửi bới là tên tội phạm đó, anh ta mới là người xứng đáng nhận hình phạt của pháp luật, là kẻ đáng bị mọi người khinh ghét, tôi là nạn nhân, tôi không sai.”

Toàn bộ trung tâm hoạt động rộng lớn lặng ngắt.

“Cũng như Cố Mang không sai, cô ấy không phải là học sinh xấu, cô ấy là thần thánh của tôi.” Mạnh Kim Dương nghiêm túc nói từng chữ, hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Tôi chỉ muốn nói như vậy, nếu ai không tin, có thể hỏi Cố Âm của lớp 1, cảm ơn mọi người.”

Tất cả các thầy cô đều ngạc nhiên và sững sờ nhìn Mạnh Kim Dương cúi chào rồi rời khỏi.

Một cô gái mười bảy tuổi nói ra những điều như vậy, họ không thể tưởng tượng được cô ấy phải cần bao nhiêu dũng khí.

Trên thực tế, sự việc đã xảy ra nhiều năm trước như vậy, cuộc sống của Mạnh Kim Dương cũng đã trở lại bình thường, chỉ cần cô ấy không nói ra, sẽ chẳng ai biết được loại chuyện đó đã từng xảy ra trên người cô ấy. 

Cô ấy cũng không cần phải hồi tưởng lại cơn ác mộng.

Nhưng cô ấy lại nói ra vì Cố Mang.

Bởi vì Cố Mang đã cứu mạng cô ấy.

...

Trên màn hình, Mạnh Kim Dương đã rời khỏi sân khấu, nhưng Hiệu trưởng Phó vẫn ngây ngốc nhìn theo, sắc mặt trống rỗng.

Ánh mắt Lục Thừa Châu luôn chăm chú nhìn Cố Mang, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô.

Cố Mang từ từ mở đôi mắt lạnh lẽo, sát khí không hề giảm bớt, ngược lại còn thêm phần lạnh lùng tàn nhẫn. 

Đuôi mắt hơi nhếch lên, lộ ra tà khí bất thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.