Nguyễn Thanh Thanh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Thật sự là Cố Âm mà! Ngày đó chúng tôi gặp Mạnh Kim Dương ở hành lang, Cố Âm còn ngăn cậu ta lại, nói cái gì mà Mạnh Kim Dương xảy ra chuyện như vậy còn tới trường, rồi hỏi túi phân của cậu ta, sau đó chúng tôi gặp Lục Dương mua đồ ăn cho cậu ở siêu thị, Cố Âm vẫn luôn nói cậu đánh nhau bị đuổi học, nói cậu hoàn toàn không xứng với những lời này của Lục Dương, là cô ta cố ý nói cho tôi biết!”
Lục Thượng Cẩm nhíu mày, sao lại liên quan đến Lục Dương?
Lục Dương xứng với Cố Mang sao?
Ông ta thậm chí còn không dám nghĩ tới điều đó?!
Đứa con trai thiếu thông minh của ông ta cũng có thể xứng với chị đại này?!
Nguyễn Thanh Thanh vội vã nhìn Cố Mang, vẻ mặt vô tội, giống như mình mới là người bị hại lớn nhất.
Cố Âm là em gái ruột của Cố Mang, cô nhất định sẽ không nhẫn tâm truy cứu Cố Âm.
Cô ta dùng sức nói: “Cố Mang, tôi thề mỗi một chữ tôi nói đều là sự thật!”
Sự lạnh lẽo trong mắt Cố Mang chợt lóe lên rồi biến mất, khóe miệng nhếch lên: “Được, cậu nói ra chuyện này ở trước mặt các bạn học toàn trường, cậu ở lại, Cố Âm đi.”
Nguyễn Thanh Thanh khó tin trừng to mắt: “Cậu muốn nhà trường đuổi học Cố Âm? Không phải cô ta là em gái ruột của cậu sao? Sao cậu lại ác độc như vậy!”
Mặt mày Cố Mang lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn Lục Thượng Cẩm.
Lục Thượng Cẩm lười nói nhảm, đưa mắt nhìn hiệu trưởng Phó.
Hiệu trưởng Phó lạnh lùng nói: “Nguyễn Thanh Thanh, thứ hai tuần sau nói cho tôi biết quyết định của em, hoặc là đuổi em, hoặc là đuổi Cố Âm.”
Nghe vậy, cảm xúc kích động trên mặt Nguyễn Thanh Thanh lập tức bị rút đi sạch sẽ, chỉ còn lại trống rỗng.
Cô ta không đắc tội nổi Cố Âm, nhà họ Nguyễn bọn họ không đắc tội nổi Cố Âm.
Nguyễn Thanh Thanh mất hồn mất vía đi ra khỏi phòng họp.
Khương Thận Viễn và Lục Thừa Châu liếc nhìn nhau, đều cảm thấy chiêu này của Cố Mang rất thú vị.
Nhà họ Nguyễn và nhà họ Lôi có trò hay để xem rồi.
……
Nhà họ Nguyễn.
Ông cụ Nguyễn nghe nói đến chuyện này, gậy chống nặng nề chống đất: “Ngu xuẩn, ông vốn tưởng rằng con đến học ở trung học Minh Thành thì đầu óc có thể thông minh hơn một chút, không ngờ rằng con lại phạm phải loại sai lầm này!”
Nguyễn Thanh Thanh than thở khóc lóc: “Ông nội, ông giúp con với, con không muốn bị đuổi học, hay là chúng ta quyên góp thêm một tòa nhà nữa cho nhà trường được không?”
Ông cụ Nguyễn tức cười: “Con có đầu óc một chút đi! Con cho rằng hiệu trưởng Phó ngu sao?! Ông ta không biết địa vị của nhà họ Nguyễn chúng ta à? Nhưng ông ta vẫn muốn đuổi người để cho Cố Mang một câu trả lời như thường, con còn không rõ người đứng sau Cố Mang lợi hại hơn nhiều so với nhà họ Nguyễn chúng ta ư!”
Nguyễn Thanh Thanh nhớ tới mấy người đàn ông khí thế cao quý trong phòng họp.
Hiệu trưởng Phó hầu như đều nhìn đến sắc mặt của bọn họ.
Nhất thời mặt xám như tro tàn.
Hứa Tuệ khóc lóc túm Nguyễn Đông Thăng: “Ông xã, Thanh Thanh con bé không thể bị đuổi học, chúng ta âm thầm hòa giải với Cố Mang đi, nhà chúng ta bồi thường một ít tiền cho bọn họ.”
Nguyễn Đông Thăng cau mày, trong tiềm thức cảm thấy cách bồi thường tiền này không thực hiện được.
Nếu quả thật giống ông cụ nói, Cố Mang quen biết một số nhân vật lớn, vậy thì hẳn là cô cũng không thiếu tiền.
Suy nghĩ vài giây, ông ta nói: “Việc này cũng có một phần của Cố Âm, nó là em gái ruột của Cố Mang, nó làm sai chuyện, cho dù Cố Mang không tình nguyện thì cũng không thể trơ mắt nhìn trường học đuổi học Cố Âm được.”
“Vậy... ý của ông xã là, chúng ta đi tìm Cố Âm sao?” Hứa Tuệ lau nước mắt: “Nhưng cách này có được không? Cố Âm đó đối xử với chị mình như vậy.”
Mạnh Kim Dương nói Cố Âm biết chuyện của cô ấy, biết rõ Cố Mang đánh người là chuyện bất đắc dĩ nhưng vẫn còn nói chị gái mình như vậy trước mặt Thanh Thanh.
Tâm tư ác độc.
Nguyễn Đông Thăng mím môi, trầm giọng nói: “Anh đến nhà họ Lôi tìm bọn họ nói chuyện, nói như thế nào thì Lôi Tiêu cũng là cậu của Cố Mang, nó còn có thể không nghe lời cậu ruột à?”