Nhà họ Lôi.
Ông cụ Nguyễn và Nguyễn Đông Thăng cùng nhau đến nhà thăm hỏi, nói rõ ý đồ đến đây của mình với Lôi Tiêu.
Lôi Tiêu còn tưởng là chuyện gì đáng giá mà để cho hai nhân vật lớn nhà họ Nguyễn đến nhà ông ta.
Nghe xong chân tướng, ông ta khách sáo cười một tiếng: “Không giấu giếm gì hai người, đứa cháu gái kia của tôi quả thật là làm rất nhiều việc xấu, từ nhỏ đã đánh nhau trốn học như cơm bữa, chị gái và anh rể đã qua đời của tôi cũng hết cách với nó, về phần Âm Âm nhà tôi, hẳn là vô tình nói ra chuyện trước kia của chị gái, mà đứa bé nhà ông lại không nhìn lọt nên mới gây ra chuyện này.”
Ánh mắt già nua của ông cụ Nguyễn chợt lóe lên.
Thật đúng là kín kẽ không một lỗ hổng, phủi sạch cho Cố Âm.
Ý tứ này chính là không thừa nhận những gì Thanh Thanh nói, Cố Âm vô tội.
Trong lòng thầm mắng Lôi Tiêu giả bộ hồ đồ, trên mặt thở dài: “Chúng tôi đây cũng là hết cách rồi nên mới tìm đến chỗ của anh, chuyện Cố Mang bắt nạt người khác đã bày ra rõ ràng, nhưng lại muốn để trường học đuổi học Thanh Thanh nhà chúng tôi.”
“Quả thật Cố Mang đã làm sai chuyện này rồi, cũng chưa làm gì nó mà còn bám mãi không tha.” Lôi Tiêu nói: “Khi còn bé nó cũng không biết nhường nhịn em trai em gái, phá hỏng đồ chơi nhỏ còn muốn những người lớn như chúng tôi bồi thường, không ngờ nhiều năm trôi qua rồi mà tính tình này vẫn như thế, đứa bé này không hiểu chuyện lắm.”
Nguyễn Đông Thăng khiêm tốn nói: “Trước tiên không nói đến những chuyện này, anh giúp chúng tôi một chút, xin tha với nhà trường, Cố Mang muốn bồi thường cái gì, chỉ cần không quá đáng thì nhà họ Nguyễn chúng tôi đều sẽ cố gắng hết khả năng để thỏa mãn nó.”
Đáy mắt Lôi Tiêu sáng ngời, khẽ cười: “Hai người yên tâm, tôi sẽ nói cho bên phía Cố Mang biết, bảo nó đừng truy cứu nữa, coi như việc này chưa từng xảy ra.”
Nghe vậy, Nguyễn Đông Thăng cảm ơn cầm tay Lôi Tiêu: “Vậy làm phiền chỗ anh Lôi rồi.”
“Sếp Nguyễn khách sáo rồi.” Lôi Tiêu không ngờ Cố Mang còn có thể mang đến phần lợi ích này cho ông ta, ý cười trong mắt có vài phần là thật.
Người nhà họ Nguyễn vừa đi, Cố Âm từ trên lầu đi xuống.
“Cậu.” Cố Âm nhẹ giọng nói: “Không ngờ chị ấy lại ác độc như vậy, còn muốn nhà trường đuổi Nguyễn Thanh Thanh.”
Lôi Tiêu hừ một tiếng, nâng chung trà lên: “Âm Âm, con vẫn là quá đơn thuần, mặc dù nhà họ Nguyễn là nhà mới nổi ở Minh Thành, nhưng tiền đồ công ty rộng mở, lại còn từng quyên tặng tòa nhà cho trung học Minh Thành, trường học không có lý nào lại không cho ông ta mặt mũi, hiện tại chính là mượn chuyện này của Cố Mang để rêu rao, muốn bào thêm một tầng nữa từ Nguyễn thị, có lẽ nhà họ Nguyễn không muốn bỏ ra số tiền này, cho nên mới tìm tới chúng ta.”
Cố Âm nhìn Lôi Tiêu, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, cảnh tượng bố của Lục Dương và Cố Mang nói chuyện phiếm kia vẫn luôn xuất hiện ở trong đầu.
Có phải Lục Dương giúp Cố Mang không?
Nhưng vì một Cố Mang, cục trưởng Lục sẽ ra mặt sao?
Chắc chắn là cô ta nghĩ nhiều rồi.
Có điều lần này không thể đá cả Mạnh Kim Dương lẫn Cố Mang ra khỏi trường học, thật sự là đáng tiếc.
Cô ta còn tưởng rằng dùng chuyện Cố Mang đánh nhau này, buộc Mạnh Kim Dương nói ra chuyện không vẻ vang năm đó thì bọn họ sẽ không thể chịu đựng được ở trường nữa mà chủ động thôi học.
Kết quả nhà trường coi trọng thành tích của Mạnh Kim Dương, lại ép buộc tất cả các phụ huynh ký hiệp nghị bảo mật, ảnh hưởng của việc này đối với bọn họ lập tức giảm xuống mức thấp nhất.
Cô ta ngược lại đã coi thường Mạnh Kim Dương từ nhỏ yếu đuối không chịu nổi một đòn kia.
Chỉ có thể tìm cơ hội lần sau.
Lôi Tiêu uống xong một chén trà, nói: “Âm Âm, đi gọi điện cho Cố Mang, bảo nó đến nhà họ Lôi một chuyến, cậu có lời muốn nói với nó.”
Cố Âm gật đầu.
……
Lục Thượng Cẩm dẫn mọi người trở về nhà họ Lục.
Một đám người đều ngồi trong phòng khách.
Tuy rằng Lâm Chu không thích Cố Mang, nhưng sau khi nghe xong chuyện của Mạnh Kim Dương, trong lòng cũng nảy sinh chút bội phục cô.