"Được, để tôi đi chuẩn bị." Khương Thận Viễn đáp: "Lần này chắc sẽ rất nhanh chóng. Ngày mở phiên tòa cô muốn đến không?"
Cố Mang im lặng ừm một tiếng.
Điện thoại im lặng vài giây, Khương Thận Viễn lại lên tiếng, giọng hơi do dự: "Tôi biết tính tình cô không tốt, mọi chuyện cứ giao cho tôi đi, cô đừng có bốc đồng…”
Cái kiểu hung hãn kia của Cố Mang nghĩ tới thôi cũng đủ làm người ta sởn cả da gà.
Cô gái nói mà chẳng có chút cảm xúc nào: "Biết rồi."
…
Thẩm Hoan cẩn thận nhìn Mạnh Kim Dương đang yên lặng làm bài ở bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại thấy rằng trong lúc này có gì đó thì đừng có nói ra, đây mới là sự tôn trọng lớn nhất với Mạnh Kim Dương.
Chỗ ngồi của lớp mười hai thay đổi luân phiên, tuần này hai người ngồi thành một nhóm ở gần cửa.
Nhóm người ngồi bên cửa sổ, xung quanh rất nhiều người, đang xì xào thảo luận, đôi lúc thì liếc sang phía này.
Chẳng cần đoán cũng biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì.
Thẩm Hoan mím môi, nhíu chặt mày.
Bọn Lục Dương đều đi tìm Cố Mang hết rồi, trong lớp không còn ai trấn áp được.
Âm thanh dần dần ngày càng lớn lên.
"Hóa ra Mạnh Kim Dương đã từng trải qua chuyện như vậy à, thật đáng thương. Nghe nói trước đây cậu ta còn phải đeo túi đi vệ sinh, sau đó trải qua nhiều ca phẫu thuật mới sống được như bình thường." Cô gái kia chỉ vào bụng: "Từ chỗ này trở xuống đều là nhân tạo cả."
Vẻ mặt của mọi người phức tạp, không rõ rốt cuộc là đang thương hại hay có điều gì khác.
Nói chung là có vẻ bài xích.
"Thi đứng đầu khối thì có ích gì chứ, bản thân đã biến thành như vậy rồi." Một cô gái khác thở dài: "Về sau còn lấy được chồng kiểu gì nữa, chắc chẳng ai thèm để ý cậu ta."
"Bịch" một tiếng.
Một cuốn sách bay thẳng vào mặt cô gái kia.
Cô gái thét một tiếng, nhăn mặt vì đau, đứng phắt dậy, hung hăng trừng mắt về phía người ném sách: "Thẩm Hoan! Cô làm gì vậy!"
Thẩm Hoan lạnh lùng nhìn cô ta: "Nên rửa sạch mồm đi! Có bản lĩnh thì cô cũng thi hạng nhất toàn khối đi xem nào! Cô muốn lấy chồng như thế thì cô còn đi học làm gì! Dù sao cô cũng đã học lại cấp, năm nay đã hai mươi tuổi rồi, độ tuổi vừa đủ đấy."
"Cô...!" Cô gái kia bị chặn mồm, không nói được lời nào.
Thẩm Hoan cười nhạo: "Nhưng mà này Lý Manh, với loại người như cô, chắc là sẽ chẳng có ai thèm đếm xỉa đâu, nhân phẩm tồi tệ, lại ưa đố kỵ, là loại người hay ghen ghét, không chịu nổi cái tốt của người khác!”
Mặt Lý Manh lập tức đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, muốn lao tới nhưng bị bạn cùng bàn giữ lại.
Bạn cùng bàn nhìn Thẩm Hoan: "Thẩm Hoan, Lý Manh cô ấy không có ý gì đâu, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi."
"Tùy tiện nói vậy à?" Thẩm Hoan không một chút biểu cảm: "Không thì đợi chị Mang và Lục Dương quay lại, xem mấy người có dám phát biểu quan điểm một chút trước mặt họ không?"
Cả đám người lập tức im re.
Mạnh Kim Dương kéo ống tay của Thẩm Hoan: "Đừng để ý tới bọn họ, hồi nãy cậu hỏi mình câu hỏi, mình đã giải được rồi, để mình chỉ cậu cách giải nhé."
Thẩm Hoan cực kỳ tức giận.
Chả lẽ muốn Mạnh Kim Dương ngày ngày phải khóc lóc, sống dựa vào việc kiếm lấy sự thương hại, mọi người mới chịu im miệng?
Rõ ràng mọi người phải đi chửi cái tên cặn bã của xã hội đã hại Mạnh Kim Dương kia chứ!
Nguyền rủa tên rác rưởi đó chết không yên, nghiền xương cốt thành bụi!
Chứ không phải đi bàn tán về Mạnh Kim Dương.
Ống tay áo lại được kéo, Thẩm Hoan nhìn sang Mạnh Kim Dương, cô gái không để tâm mà cười với cô ấy.
Mũi Thẩm Hoan đột nhiên thấy hơi cay cay, cô ấy hít một hơi sâu, ngồi xuống để cùng Mạnh Kim Dương thảo luận câu hỏi.
Mạnh Kim Dương giảng bài cho cô ấy, nụ cười nơi khóe miệng xuất phát từ tận đáy lòng.
Cô ấy thực sự rất may mắn, có thể quen biết những người bạn Cố Mang và Thẩm Hoan này, cuộc đời của cô ấy thật sự đáng giá.
…
Tịch Yên và La Tụng Hoa là do Lục Dương gọi tới, lúc đó khi nhìn thấy Cố Mang suýt chút nữa thì ném Cô Âm xuống tầng, bọn họ bị dọa đến mức chân nhũn cả ra.
Sợ xảy ra chuyện nên mới đi gọi giáo viên.
Sở Nghiêu và Bé mập cuối cùng cũng tin Cố Mang thực sự đánh nhau cực kỳ đỉnh.
Mẹ kiếp! Trực tiếp dùng một tay xách Cố Âm lên!
Mấy người trở về lớp học thì nhận ra không khí có chút khá thường.