Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 98: Người được chị đại dẫn ra ngoài




Tạ Thành Vận đang ngồi trước bàn làm việc phê chữa văn kiện, mắt ngước lên nhìn thoáng qua ông ta: “Tôi cũng mới nhận được văn kiện bổ nhiệm cách đây không lâu, biết điều đó trước ông vài phút.”

Lôi Tiêu hít sâu mấy hơi để bản thân lấy lại bình tĩnh, giọng điệu vẫn không thể bình tĩnh được: “Không đúng, cục trưởng Tạ, chẳng phải điều này đã được quyết định rồi sao?! Làm thế nào mọi chuyện có thể phát sinh biến cố tại thời điểm này?”

Ánh mắt Tạ Thành Vận am hiểu sâu sắc: “Tự mình suy nghĩ xem đã đắc tội tới ai.”

Lôi Tiêu cau mày, thở hổn hển trong mắt tức giận suy nghĩ. 

Không thể là nhà họ Nguyễn, nếu như nhà họ Nguyễn thực sự có thực lực này, có cần phải hy sinh Nguyễn Thanh Thanh?

Ngoại trừ nhà họ Nguyễn, gần đây ông ta liên tục giao hảo về tất cả mọi mặt, thời điểm quan trọng để thăng tiến, ông ta cẩn thận trong mọi việc, tại sao tất cả vẫn phí công vô ích?!

Rốt cuộc ai đang đối đầu với ông ta!

Lôi Tiêu nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía Tạ Thành Vận: “Cục trưởng Tạ, tôi thực sự không biết tôi đã đắc tội lãnh đạo nào, ngài có thể vui lòng giúp tôi nghe ngóng thêm, tôi muốn đến nhà xin lỗi.”

Đối phương trực tiếp sắp xếp lãnh đạo trên không, địa vị tuyệt đối không tầm thường.

Nếu vấn đề này không được xử lý tốt, chỉ sợ rằng ông ta sẽ ở vị trí hiện tại cho đến khi chết!

Tạ Thành Vận gật đầu, cuối cùng nói lời an ủi: “Ông cũng đừng nản lòng, còn có rất nhiều cơ hội, làm tốt công việc nhé!”

Lôi Tiêu miễng cưỡng cười một tiếng.

Dự cảm không tốt không thể thoát khỏi trong lòng.

……

Vào phiên toà tối hôm đó, kênh tin tức thời sự nhà nước.

Đoạn video phỏng vấn dài hai phút của Mạnh Kim Dương đã được đăng tải.

Đã đến giờ tự học buổi tối tại trường trung học Minh Thành.

Lớp mười, lớp mười một, lớp mươig toàn bộ lớp học, tất cả đều đang xem cuộc phỏng vấn của Mạnh Kim Dương trong lớp học.

Một nữ sinh mười bảy tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, dung mạo thuỳ mị, hiện ra một nụ cười yếu ớt.

Tống Hàm hỏi: “Kim Dương, kẻ muốn làm hại em đã bị pháp luật trừng trị, em có điều gì muốn nói với mọi người không?”

Trong giây lát ánh mắt của của Mạnh Kim Dương bần thần, âm thanh rất nhỏ: “Mười hai năm trước, bởi vì đối phương xuất trình giấy chứng nhận bệnh tâm thần. Luật sư thưa kiện vụ án của em, đã cố gắng hết sức để khiến đối phương bị kết án mười hai năm tù, đối phương là mười hai năm, nhưng với điều kiện y tế khi ấy, cuộc đời em đã bị huỷ hoại, rất suy sụp, nhưng chỉ có thể nhìn những người xung quanh khóc, không thể làm được gì.”

Tống Hàm nói: “Chắc hẳn lúc đó rất khó khăn.”

“Đều trôi qua rồi, hiện tại mọi thứ đang dần thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng xin cảm ơn tới người bạn đã không bao giờ bỏ rơi em.” Mạnh Kim Dương nhìn vào ống kính mỉm cười, không biết đang cười với ai, cô ấy dừng lại, tiếp tục nói: “Luật pháp được sử dụng để bảo vệ quyền lợi và an toàn của người dân, không phải dùng để cho kẻ xấu lợi dụng sơ hở.”

Tống Hàm gật đầu: “Hệ thống pháp luật tuy thưa mà khó lọt.”

“Em rất biết ơn vì pháp luật ngày càng hoàn thiện như hiện nay, để cho kẻ xấu không có nơi nào để trốn.” 

Mạnh Kim Dương nói, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn: “Thế giới này, hàng ngày đều có những vụ án xảy ra, có thể nhẹ hoặc nặng, cũng có những cuộc thảm sát kinh hoàng khiến người ta không rét mà run.

Chúng ta không ngừng tiếp thu bài học từ những vụ án, hoàn thiện chế độ, để cho kẻ xấu phải nhận hình phạt thích đáng.

Sẽ giống như bệnh tâm thần, chắc chắn không thể dùng giấy phép để trở thành kẻ sát nhân.

Những gì chúng ta thấy bây giờ, những luật pháp và nghị định này bảo vệ con cháu chúng ta, những quy định cứng nhắc ấy đều được xây dựng bằng cuộc đời của những sinh mạng đã bị sát hại, từng chữ khóc ra máu. Mỗi người chúng ta đều nên tôn trọng kính nể pháp luật, giống như tôn kính những sinh mạng qua đời ấy.”

Tống Hàm thực sự ngưỡng mộ Mạnh Kim Dương, không hổ người có máu mặt xuất hiện.

Cô ấy nói với giọng mạnh mẽ: “Tất cả chúng ta nên tin tưởng vào nhà nước, tin tưởng rằng pháp luật công bằng ngay thẳng, chính nghĩa có lẽ đến muộn, nhưng không bao giờ vằng mắt.”

Vụ án này đã thu hút sự chú ý của toàn quốc, cả khu vực thủ đô đều đã kinh động.

Khương Thận Viễn và Tống Hàm, là những người đứng đầu thực sự trong giới, không bao giờ tuỳ tiện hành động, vậy mà bởi vì vụ này tập hợp lại.

Rốt cuộc người nào đứng phía sau Mạnh Kim Dương?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.