Lúc bấy giờ.
Từ Đoan Nghi và Tạ Trường Ninh đã lên xe ngựa trở về vương phủ.
Hai người cùng ngồi chung một cỗ xe.
Qua chuyện này, Tạ Trường Ninh đối với vị tẩu tẩu này lại càng thêm yêu mến và ỷ lại. Bản tính vốn không quen thân cận với người khác, nay vừa lên xe đã lập tức ngồi sát bên Từ Đoan Nghi.
Tay nàng còn thân thiết ôm lấy cánh tay của Từ Đoan Nghi.
Một dáng vẻ không nỡ rời xa.
Từ Đoan Nghi cũng để mặc nàng.
Nhìn thấy trong tay nàng vẫn nắm chặt chiếc kính vạn hoa không rời, đôi mắt lại không chớp nhìn mình, Từ Đoan Nghi không khỏi bật cười: “Sao cứ nhìn ta mãi thế? Trên mặt ta có gì sao?”
“Muội… thích tẩu tẩu.”
Tạ Trường Ninh nhìn Từ Đoan Nghi, không chút do dự nói.
Đây không phải lần đầu tiên nàng nói những lời như vậy.
Dù là với Tạ Thanh Nhai, Tạ Bình An hay Phù Cừ và Đặng cô cô, nàng cũng từng nói qua.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nói trực tiếp với Từ Đoan Nghi.
Từ Đoan Nghi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, trong lòng cũng vui mừng, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, không hề giấu giếm sự yêu mến của mình.
Từ Đoan Nghi cũng nhìn Tạ Trường Ninh, dịu dàng nói: “Tẩu tẩu cũng thích Trường Ninh.”
Tạ Trường Ninh nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng vì thẹn thùng, nhưng nàng không tránh đi, ngược lại càng bám chặt lấy cánh tay của Từ Đoan Nghi. Đôi mắt sau thoáng chốc e dè liền chợt nhìn thẳng nàng, nói một câu đầy dũng khí: “Muội… sau này muốn trở thành… người giống như tẩu tẩu!”
Nàng dồn hết can đảm, chăm chú nhìn Từ Đoan Nghi.
Nói xong, vành tai đã đỏ ửng một mảng, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ dời đi, cứ thế nhìn nàng chằm chằm, tràn đầy ngưỡng mộ.
Từ Đoan Nghi thoáng sững sờ, rõ ràng không ngờ rằng sẽ nghe được lời này từ miệng Tạ Trường Ninh.
Lại thấy tiểu cô nương vẫn không ngừng nhìn mình, nàng thoáng ngẩn ngơ, rồi chợt bật cười.
Nụ cười khiến đôi mắt nàng cong cong, sáng rực rỡ.
Cười xong, Từ Đoan Nghi vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đ.ỉnh đầu Tạ Trường Ninh, dịu dàng nói: “Trường Ninh không cần trở thành người giống như ta.”
Tạ Trường Ninh cau mày, khó hiểu.
“Tại… tại sao?” Nàng không hiểu.
Trong lòng nàng, tẩu tẩu giỏi giang mọi mặt, tốt đẹp chẳng khác gì mẫu thân. Nàng cũng muốn sau này trở nên giống như tẩu tẩu, để bảo vệ những người mà mình yêu quý.
Nhưng vì sao tẩu tẩu lại không đồng ý?
Từ Đoan Nghi nhìn ánh mắt ngây thơ đầy thắc mắc của nàng, giọng điệu vẫn dịu dàng: “Mỗi người đều là duy nhất. Trường Ninh không cần giống ai cả, chỉ cần là chính mình thôi.”
Tạ Trường Ninh vẫn còn nhỏ.
Nàng chưa thể hoàn toàn hiểu rõ những lời này, nhưng có thể cảm nhận được sự dịu dàng từ tẩu tẩu.
Dù không hiểu, nàng vẫn nhìn tẩu tẩu bên cạnh, chần chừ rồi khẽ gật đầu.
Chị dâu và em chồng ngồi cạnh nhau, thân thiết không rời.
Tạ Trường Ninh như hiến bảo vật, cầm kính vạn hoa trong tay đưa cho Từ Đoan Nghi xem, miệng lại đầy vẻ lo âu nói: “Khuất Tiên sinh tặng cho muội món bảo vật thế này, muội lại không biết nên hồi lễ gì mới phải.”
Kỳ thực, Tri Vi tặng quà vốn không phải để mong nhận lại điều gì.
Nếu thực sự cố tình hồi lễ, e rằng còn khiến nàng không vui, cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Nhưng Từ Đoan Nghi hiểu rõ tính cách của Trường Ninh.
Nàng là một đứa trẻ hễ nhận được một chút thiện ý từ người khác, liền muốn đáp lại gấp bội phần.
Những thứ mà người khác cho rằng không quan trọng, không cần thiết, trong lòng nàng lại xem như điều vô cùng đáng quý.
Vì vậy, Từ Đoan Nghi không bảo nàng khỏi cần lo nghĩ, mà khẽ bày mưu hiến kế: “Nữ công của muội chẳng phải rất tốt sao? Tri Vi thường xuyên đi lại bên ngoài, hay là muội may cho nàng ấy một đôi giày, chắc chắn nàng sẽ thích.”
Nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn âu sầu của Tạ Trường Ninh lập tức bừng sáng.
Thấy nàng cũng cảm thấy cách này rất hay, Từ Đoan Nghi liền nói thêm về cỡ giày của Tri Vi, Tạ Trường Ninh lập tức ghi nhớ trong lòng.
Trong tâm trí nàng lại nghĩ, nhất định cũng phải chuẩn bị một món quà cho tẩu tẩu mới được.
Tẩu tẩu đối với nàng tốt như vậy,
Mà nàng vẫn chưa có dịp báo đáp cho tẩu tẩu.
Sau đó, Tạ Trường Ninh kéo lấy cánh tay của Từ Đoan Nghi, hỏi thăm xem Tri Vi thích hoa văn và màu sắc như thế nào, dự định khi về sẽ bắt tay vào việc may giày.
Từ Đoan Nghi dựa vào hiểu biết của mình về Tri Vi, lần lượt nói cho nàng nghe.
Vừa dứt lời, đã thấy Tạ Trường Ninh vốn đang liên tục gật đầu đồng ý, đột nhiên nhìn ra ngoài xe, thất thần.
“Chuyện gì vậy?”
Từ Đoan Nghi thuận theo ánh mắt nàng nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy xe ngựa lướt qua một phủ đệ, trên tấm biển ngoài cửa có khắc hai chữ “Thẩm phủ”.
Từ Đoan Nghi liền hiểu ngay nàng đang thất thần vì điều gì.
Nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi Tạ Trường Ninh bên cạnh: “Những năm qua, muội còn gặp lại Thẩm tỷ tỷ không?”
Tạ Trường Ninh trước tiên ủ rũ lắc đầu, một lúc sau lại ngẩng lên, nói với Từ Đoan Nghi: “Nhưng… mỗi năm, vào ngày sinh nhật, Thẩm tỷ tỷ đều gửi quà cho muội và Tam ca.”
Từ Đoan Nghi xoa đầu nàng, dịu dàng hỏi: “Muội có muốn gặp tỷ ấy không?”
Tạ Trường Ninh không chút do dự, lập tức gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy nỗi nhớ mong Thẩm tỷ tỷ.
Từ Đoan Nghi nhìn nàng, mỉm cười nói:
“Vậy đợi đến khi muội nghỉ học, ta sẽ đưa muội đến đạo quán thăm tỷ ấy.”
“Thật chứ?”
Nghe vậy, đôi mắt vốn ảm đạm của Tạ Trường Ninh bỗng nhiên sáng rực lên.
Từ Đoan Nghi cười khẽ, nói: “Tất nhiên là thật, ta cũng có chút nhớ tỷ ấy rồi.”
“Được, được!”
Tạ Trường Ninh không ngừng gật đầu, nàng vui sướng không thôi. Gật đầu xong, liền ôm lấy cánh tay Từ Đoan Nghi, tựa đầu vào vai nàng.
Nàng nhỏ giọng nói: “Muội… thích Thẩm tỷ tỷ, Muội thích… tẩu tẩu.”
Tạ Trường Ninh cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.
Từ Đoan Nghi nhìn dáng vẻ ỷ lại của nàng, mỉm cười khẽ vuốt mái tóc mềm mại, mặc cho nàng tựa vào vai mình. Cứ thế, hai người cùng nhau trở về vương phủ.
Nhưng khi xe ngựa gần tới vương phủ, Tạ Trường Ninh chợt nhớ ra chuyện gì đó, trong lòng có chút do dự.
“Tẩu… tẩu tẩu—”
Nàng ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Từ Đoan Nghi bên cạnh.
Từ Đoan Nghi nhìn nàng, khẽ “ừ” một tiếng, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
“Chuyện hôm nay, có… có thể đừng nói với Nhị ca và Tam ca không?”
Tạ Trường Ninh nắm lấy vạt áo mình, ngập ngừng nói.
Từ Đoan Nghi không vội trả lời, mà hỏi lại: “Muội sợ bọn họ lo lắng?”
Tạ Trường Ninh gật đầu.
Sau đó, nàng ngước mắt nhìn Từ Đoan Nghi, giọng nói càng nhỏ hơn:
“Nhị… Nhị ca và Tam ca, đã rất… rất vất vả rồi. Muội… muội không muốn họ lại vì chuyện của muội mà thêm mệt mỏi.”
“Và… và lại, nếu họ biết chuyện, chắc chắn sẽ tự trách bản thân.”
Tạ Trường Ninh lắc đầu, nói từng chữ ngắt quãng: “Muội… muội không muốn… họ tự trách, càng không muốn… nhìn thấy họ buồn.”
Nàng khó nhọc bộc bạch hết nỗi lòng của mình với người mà nàng tin tưởng nhất.
Nói xong, thấy Từ Đoan Nghi vẫn chưa đáp lời, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Nàng sợ tẩu tẩu sẽ cảm thấy mình vô dụng, sợ tẩu tẩu sẽ cho rằng nàng là kẻ yếu đuối không thể giúp đỡ ai.
Sợ rằng… tẩu tẩu sẽ không thích mình nữa.
Nỗi lo lắng trong lòng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Trường Ninh dần nhăn lại.
Môi anh đào khẽ mím chặt, hàng mày nhỏ nhíu lại đầy bất an.
Khi nàng đang thấp thỏm lo sợ, định lên tiếng giải thích thêm, chợt cảm thấy một sự mềm mại chạm nhẹ giữa đôi mày.
Tạ Trường Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy tẩu tẩu của mình đang dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên giữa trán nàng.
“Tiểu cô nương đừng cứ nhíu mày mãi, sẽ để lại nếp nhăn đó.”
Từ Đoan Nghi nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên trán nàng, sau đó mới rút tay lại, nghiêm túc nhìn nàng mà nói:
“Ta sẽ không can thiệp vào quyết định của muội, nhưng Trường Ninh, muội phải hiểu rằng, có những chuyện… không thể giấu giếm cả đời.”
“Nếu một ngày nào đó, Nhị ca và Tam ca muội nghe chuyện này từ miệng người khác, bọn họ vẫn sẽ đau lòng, vẫn sẽ tự trách mình.”
Nhìn thấy ánh mắt mông lung, do dự của Tạ Trường Ninh, Từ Đoan Nghi cũng không ép nàng phải lập tức quyết định.
Nàng chỉ dịu dàng xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói:
“Muội tự mình suy nghĩ kỹ đi.”
Tạ Trường Ninh chần chừ một lúc rồi khẽ gật đầu.
Bánh xe tiếp tục lăn đều đưa họ về vương phủ, Tạ Trường Ninh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ suy ngẫm lời Từ Đoan Nghi vừa nói.
Chợt, Từ Đoan Nghi quay sang nhìn nàng, dịu dàng gọi: “Trường Ninh.”
Tạ Trường Ninh giật mình, quay đầu nhìn Từ Đoan Nghi.
“Tẩu… tẩu, sao… sao vậy?”
Từ Đoan Nghi nhìn nàng, lần này do dự một lát, rồi mới khẽ hỏi Tạ Trường Ninh: “Muội đã từng trách Nhị ca chưa?”
Đôi mắt Tạ Trường Ninh thoáng qua vẻ ngỡ ngàng.
Tựa như không ngờ lại nghe được câu hỏi này từ miệng tẩu tẩu, nhưng rất nhanh, khi lý trí trở lại, nàng lập tức lắc đầu kiên quyết, nhìn Từ Đoan Nghi nói: “Không… không có.”
Nàng không chút do dự.
“Nhị… Nhị ca, thực ra, còn đau khổ hơn chúng ta.”
“Muội… muội dù buồn, nhưng muội không trách Nhị ca. Mẫu thân… thật ra cũng không trách Nhị ca. Muội… muội nghĩ, phụ thân và Đại ca… cũng, cũng như vậy.”
“Tam… Tam ca cũng… cũng không trách Nhị ca.”
“Tam ca… chỉ là… không thích Nhị ca… trở thành như bây giờ.”
Nói đến đây, Tạ Trường Ninh chợt ngẩng đầu, nhìn sang tẩu tẩu bên cạnh.
“Tẩu… tẩu tẩu, đừng ghét Nhị ca… có được không?”
Nàng nắm chặt tay Từ Đoan Nghi, khẩn thiết cầu xin: “Nhị… Nhị ca rất… rất tốt, huynh ấy… sau này, sẽ tốt hơn thôi.”
Nhìn thấy sự van nài trong mắt nàng, lòng Từ Đoan Nghi bỗng nhiên mềm nhũn, chua xót.
Nàng nhìn nàng, khẽ đáp: “Được.”
Hai tỷ muội nhanh chóng trở về vương phủ, còn bên kia, Khuất lão gia, Khuất Bác Uyên đã chặn xe ngựa của Tạ Thanh Nhai.
Khuất lão gia sớm đã nghe tin chuyện xảy ra trong phủ.
Chuyện bê bối như vậy, lại còn liên quan đến phủ Nam An Vương và Trưởng công chúa Gia Thuận, dĩ nhiên không ai dám giấu giếm ông.
Thậm chí khi Từ Đoan Nghi còn chưa kịp đưa Tạ Trường Ninh rời đi, đã có người tức tốc đến bẩm báo với Khuất lão.
Lần này ông vội vã hồi phủ, chính là để giải quyết việc này.
Không ngờ giữa đường, lại bắt gặp xe ngựa của Tạ Thanh Nhai.
Lão bộc thân cận cầm cương xe, nhận ra thị vệ của Tạ Thanh Nhai, bèn quay đầu nói: “Lão gia, đó là xe của Nam An Vương.”
Khuất lão nghe vậy, lập tức vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Đúng là hắn.
Thực ra, bao năm nay, ông không phải chưa từng chạm mặt học trò cũ trên phố.
Vị học trò này hành sự phóng túng, năm ba hôm lại nghe tin đồn về hắn.
Ban đầu, ông còn đích thân đến tửu lâu, thanh lâu để bắt hắn về.
Nhưng càng về sau, càng thêm thất vọng, đánh mắng chẳng có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể mắt không thấy, lòng không phiền.
Nhớ về quá khứ…
Cả đời này, ông từng dạy dỗ vô số học trò, nhưng người khiến ông hài lòng nhất chỉ có hai.
Một người chính là cố Hoàng thái tử Văn Chiêu.
Văn Chiêu thái tử ôn hòa khiêm tốn, hiểu rõ thế sự nhưng không bị cuốn vào, là người học trò khiến ông mãn nguyện nhất đời.
Ông từng nghĩ rằng có thể dạy dỗ ra một minh quân, giúp Đại Hạ ngày một hưng thịnh.
Nào ngờ nhân tài đã thành, người lại sớm ra đi…
Năm đó, khi Văn Chiêu Thái tử đột ngột qua đời, Khuất lão cũng lâm bệnh nặng một trận. Cuối cùng, bất chấp sự phản đối của Tiên đế, ông quyết định từ quan, trở về nhà tĩnh dưỡng, không còn để tâm đến chuyện triều chính.
Mãi đến khi Tân đế đăng cơ, thấy Tiêu thị nắm quyền triều chính, lại có kẻ gian thần như Tào Đạt hoành hành, ông lo sợ sẽ làm tổn hại đến căn cơ của Đại Hạ, nên mới quyết định tái xuất, đảm nhận chức Đế sư, tiếp tục dạy dỗ tân đế.
Tân đế khi xưa cũng từng là học trò của ông.
Nhưng tư chất chỉ ở mức tầm thường, rốt cuộc vẫn kém hơn nhiều.
Ngoài Văn Chiêu Thái tử ra, người học trò mà ông hài lòng nhất chính là Tạ Thanh Nhai.
Hắn thông minh nhanh nhẹn, sở hữu trí nhớ phi thường, kiến giải cũng độc đáo.
Chỉ là bản tính ham chơi, không thích bị ràng buộc, khiến ông vừa giận vừa thương.
Năm xưa, ông từng muốn bồi dưỡng một vị hiền thần, truyền lại y bát của mình, để khi Văn Chiêu Thái tử đăng cơ, có thể phụ tá phò tá bên cạnh.
Nào ngờ, hai học trò mà ông hài lòng nhất đời này…
Cuối cùng một người thì mất, một người thì ra trận.
Sau khi Văn Chiêu Thái tử qua đời, học trò này đột nhiên tới phủ Khuất cáo biệt, sau đó theo cha và huynh ra chiến trường.
Những năm đó, khắp nơi đều có tin tức về hắn.
Nhưng toàn là danh tiếng tốt.
Thậm chí năm ấy, trong kinh thành còn lưu truyền một câu nói rất nổi tiếng:
— “Sinh con nên như Tạ lang quân.”
Ông luôn biết, học trò này của mình rất tài giỏi, văn võ song toàn.
Năm xưa, ông thậm chí còn từng nghĩ sẽ gả cháu gái mà mình yêu quý nhất cho hắn.
Nhưng danh tiếng tốt đẹp ấy, tất cả đều dừng lại ở năm Thiên Hòa thứ ba.
Năm Thiên Hòa thứ ba…
Trận chiến Trường Dã, Nam An Vương cùng thế tử tử trận, vô số tướng lĩnh Đại Hạ cũng hy sinh.
Dù cuối cùng Đại Hạ giành được thắng lợi, nhưng việc mất đi hai vị đại tướng khiến lòng người hoang mang.
Khi ấy, đã có lời đồn đại rằng Nam An Vương và thế tử là vì truy đuổi theo Tạ Thanh Nhai mà gặp nạn. Nếu không phải hắn ngông cuồng không nghe theo quân lệnh, kiên quyết đuổi theo địch, thì Nam An Vương cùng thế tử đã không gặp chuyện.
Những lời đồn như vậy ngày càng lan rộng.
Từ đó, học trò của ông cũng không còn dáng vẻ phong thái rực rỡ như xưa…
Tự giam cầm bản thân trong gông xiềng, cuối cùng sa sút tinh thần.
Nhớ lại dáng vẻ năm xưa của hắn, trong mắt Khuất lão không khỏi thoáng hiện nét đau lòng và tiếc nuối.
Khi nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc kia sắp lướt qua mình, ông đột nhiên trầm giọng nói với lão bộc:
“Chặn xe hắn lại.”