Hôm ấy.
Chiêu Dụ Thái hậu như thường lệ đang nghỉ ngơi trong cung Thọ Khang.
Tiêu Nguyên Phúc đột nhiên hùng hổ xông vào.
Người ngoài triều đình tất nhiên không thể tùy tiện tiến cung như vậy, nhưng ai bảo hắn là người nhà họ Tiêu chứ?
Tiêu Nguyên Phúc ngay cả đương kim Thiên tử còn chẳng để vào mắt, huống chi là mấy quy củ trong cung này?
Sáng sớm hôm nay, hắn vừa nhận được tin tức, hay tin những thuộc hạ mà mình phái đến Ngọc Điền đã bị người của Trình Hạo bắt giữ và áp giải vào Đại Lý Tự.
Lúc đó, hắn giận đến mức lập tức xoay người chạy đến Đại Lý Tự.
Ban đầu, hắn định dựa vào uy danh của mình để buộc Đại Lý Tự thả người ngay lập tức, nhưng không ngờ lại bị từ chối.
Sau khi dò hỏi, hắn mới rõ đầu đuôi câu chuyện.
Tiêu Nguyên Phúc tức giận đến mức suýt nữa thì phát điên.
Nếu nói trước kia hắn từng có chút yêu thích Từ Đoan Nghi, thì bây giờ đối với nàng chỉ còn lại sự oán hận và căm ghét!
“Con nha đầu chết tiệt này, suốt ngày chỉ biết gây chuyện với ta!”
Hắn lại nghĩ, con nha đầu chết tiệt đó chẳng qua là ỷ vào sự sủng ái của cô cô nên mới khiến bao kẻ phải nghe theo nàng như vậy. Hôm nay hắn nhất định phải đến tố cáo trước mặt cô cô, xem rốt cuộc cô cô sẽ đứng về phía ai!
Tiêu Nguyên Phúc mang theo cơn giận bừng bừng mà đi, nào ngờ giữa đường lại bị đại ca của hắn là Tiêu Nguyên Tinh chặn lại.
Vừa khéo hôm nay lại đúng dịp Tiêu Nguyên Tinh hồi kinh.
Trình Hạo, sớm đã nhận được lời dặn dò từ Từ Đoan Nghi, khi đến đây liền lập tức báo tin này cho Tiêu Nguyên Tinh, là để đề phòng Tiêu Nguyên Phúc biết chuyện sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Vì vậy, Tiêu Nguyên Tinh vừa mới về đến phủ không bao lâu, đã vội vã dò hỏi tung tích của Tiêu Nguyên Phúc.
Hay tin hắn đã vào cung, liền lập tức chạy tới đây, mục đích chính là để ngăn cản.
Từ xa xa đã trông thấy tên đệ đệ chẳng ra gì của mình đang hầm hầm tức giận đi về hướng cung Thọ Khang, sắc mặt Tiêu Nguyên Tinh lập tức trầm xuống, cất giọng quát lớn:
“Tiêu Nguyên Phúc, đứng lại!”
Tiêu Nguyên Phúc nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, gần như lập tức khựng chân, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt.
Khắp thiên hạ, hắn chỉ sợ hai người.
Một là vị cô cô đang chấp chưởng đại quyền trong cung Thọ Khang kia.
Người còn lại, chính là vị đại ca hơn hắn vài tuổi, mọi mặt đều hơn hắn, lại có tính khí nghiêm nghị đến đáng sợ này.
Vốn dĩ vừa nãy vẫn còn hùng hổ tức giận, nay Tiêu Nguyên Phúc bỗng chốc giống như chuột gặp mèo, còn chưa kịp thấy người, sắc mặt đã trắng bệch ra.
Hắn cứng đờ cả người, không dám quay đầu lại.
Nhưng tiếng bước chân phía sau ngày một gần hơn, muốn trốn cũng không được, Tiêu Nguyên Phúc đành bất đắc dĩ cứng ngắc quay đầu, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười lấy lòng:
“Ca, huynh sao lại tới đây?”
Tiêu Nguyên Tinh mặt lạnh nhìn hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Ngươi định đi làm gì?”
“Ta… ta…”
Tiêu Nguyên Phúc đương nhiên không dám nói thật, ấp a ấp úng, miễn cưỡng bịa ra một lý do:
“Ta đi thăm cô cô mà, mấy hôm trước chẳng phải cô cô bị tái phát bệnh đau đầu sao? Ta tới xem người đã khá hơn chưa.”
Tiêu Nguyên Tinh thấy hắn còn dám lừa gạt mình, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Hắn nheo mắt nhìn Tiêu Nguyên Phúc, lập tức vạch trần lời dối trá:
“Đi thăm cô cô mà cần phải giận dữ bừng bừng như vậy sao?”
Nói đoạn, hắn chẳng buồn vòng vo với Tiêu Nguyên Phúc nữa, không đợi hắn biện minh đã lạnh giọng quát thẳng:
“Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đến tìm cô cô làm gì!
Chuyện do chính ngươi gây ra, còn muốn cô cô đứng ra chống lưng cho ngươi? Mau cút về bộ Hộ cho ta! Nếu còn dám gây chuyện, thì về thẳng nhà mà đóng cửa suy ngẫm!”
“Ca!”
Tiêu Nguyên Phúc vốn không phải kẻ ngoan ngoãn, bị trách mắng như vậy cũng không khỏi tức giận.
Hắn ngẩng đầu, định phản bác.
Nhưng khi đối diện với gương mặt nghiêm nghị của huynh trưởng, chút khí thế vừa dâng lên liền bị đè bẹp ngay lập tức.
Cuối cùng, hắn vẫn không dám trái lời.
Tiêu Nguyên Phúc cúi gằm đầu, giọng ấm ức đáp:
“… Biết rồi.”
Dứt lời, hắn chẳng buồn hành lễ, chỉ hậm hực hất tay áo rời đi.
Tiêu Nguyên Tinh dõi mắt nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, lúc này mới mệt mỏi thở dài một tiếng.
Đệ đệ của hắn, mấy năm nay càng ngày càng không biết chừng mực rồi.
Tính tình Tiêu Nguyên Phúc bị tổ mẫu và mẫu thân nuông chiều, ngày càng vô pháp vô thiên, đã hơn hai mươi tuổi rồi mà suốt ngày chỉ biết gây sự với người khác.
Nghĩ đến lời dặn dò mà Chiêu Chiêu đã nhờ người chuyển tới, Tiêu Nguyên Tinh sao có thể không hiểu rõ ý định của tên đệ đệ hồ đồ này? Chẳng qua là trước kia bị Tạ Thanh Nhai làm mất mặt, bây giờ tìm đủ mọi cách để lấy lại thể diện, muốn khiến người khác khó xử mà thôi.
Hắn đã hồ đồ như vậy, đám thuộc hạ dưới quyền cũng chẳng khá hơn!
Hiện tại, tình hình ở Ngọc Điền như thế nào? Thế mà bọn họ vẫn còn tâm trí bày trò vô bổ này!
Thật sự là không có chút nhìn xa trông rộng nào!
Tiêu Nguyên Tinh nhìn theo bóng lưng Tiêu Nguyên Phúc rời đi, ánh mắt trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ: phải tìm thời gian bàn bạc với cô cô, tốt nhất là để Nguyên Phúc từ chức ở bộ Hộ.
Hắn thà nuôi một đệ đệ vô dụng còn hơn để hắn ngồi ở vị trí cao rồi ngày ngày gây chuyện thị phi.
Bây giờ đã dám điều động quan viên gây rối, ai biết sau này có còn gây ra sóng gió lớn hơn không?
Cây to đón gió, dù có cô cô che chở, những chuyện nhỏ nhặt này người khác không dám nói gì, nhưng bệ hạ ngày một trưởng thành, tương lai tất sẽ nắm giữ đại quyền. Hai năm nay, trong triều đã không ít lời bàn tán về việc này… Cô cô không thể mãi mãi nắm quyền.
Bọn họ vẫn nên sớm suy tính cho tương lai.
Nhà họ Tiêu có thể trở lại kinh thành, quả thực không dễ dàng, bọn họ không thể tự tay hủy hoại tiền đồ.
Tiêu Nguyên Tinh bóp nhẹ ấn đường, thấy Tiêu Nguyên Phúc đã đi xa, lúc này mới tiếp tục tiến về cung Thọ Khang.
Hắn vào cung hôm nay không chỉ để ngăn cản Nguyên Phúc, mà còn muốn đích thân bẩm báo với cô cô, tránh để sau này có kẻ đặt điều nói lại khiến cô cô lo lắng về chuyện Chiêu Chiêu đến Ngọc Điền.
Bên kia, Tiêu Nguyên Phúc mặt mày âm trầm rời khỏi hoàng cung.
Vốn dĩ là đến tìm cô cô để kêu oan, ai ngờ không những không đạt được mục đích, mà còn bị đại ca mắng cho một trận tơi bời.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Phúc vô cùng khó coi.
Trên đường đi, hắn mang gương mặt lạnh lùng, khiến không ai dám tiến lên bắt chuyện.
Mãi đến khi chạm mặt Tào Đạt—
Hai người vừa gặp nhau.
Tào Đạt liền tươi cười tiến lên chào hỏi:
“Nhị công tử hôm nay sao lại vào cung? Có phải đến thăm Thái hậu nương nương không?”
Nhưng với tính khí của Tiêu Nguyên Phúc, ngay cả ngày thường thấy Tào Đạt cũng chưa chắc đã cho sắc mặt tốt, huống hồ hôm nay hắn đang không vui.
Tiêu Nguyên Phúc liếc mắt nhìn Tào Đạt một cái, lập tức thu lại ánh mắt, lạnh lùng hất tay áo bỏ đi.
Không thèm nói một lời.
Tên hầu cận bên cạnh Tào Đạt là Trần Lập, vừa mới cất tiếng gọi một câu:
“Tiêu đại nhân!”
Nhưng thấy Tiêu Nguyên Phúc cứ thế rời đi, Trần Lập không khỏi sa sầm nét mặt, bực bội nói:
“Vị Tiêu nhị công tử này thật là chẳng nể mặt ngài chút nào!”
Tào Đạt nhìn theo bóng lưng Tiêu Nguyên Phúc, cười khẩy:
“Bọn họ, từ trước đến nay, có bao giờ thật sự coi trọng chúng ta?”
Câu nói của Tào Đạt tuy mang theo ý cười, nhưng trong mắt hắn lại không hề có chút vui vẻ nào.
Ánh mắt hắn âm u, tối tăm, không một tia sáng.
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Nguyên Phúc rời đi, Tào Đạt lạnh giọng dặn dò Trần Lập:
“Ngươi đi điều tra xem rốt cuộc Tiêu Nguyên Phúc đang giở trò gì.”
“Vâng!”
Trần Lập lập tức nhận lệnh, rồi nhanh chóng lui xuống.
Tại cung Thọ Khang.
Cuối cùng, Tiêu Nguyên Tinh vẫn không thể diện kiến Chiêu Dụ Thái hậu.
Mấy ngày nay, tuy chứng đau đầu của bà đã thuyên giảm không ít, nhưng người vẫn thường xuyên cảm thấy buồn ngủ.
Lúc này, bà đang nghiêng người nằm trên bảo tọa trong nội điện, để cung nữ bên cạnh dùng búa massage nhẹ nhàng gõ lên chân. Bà tựa đầu lên gối, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng rốt cuộc cũng không thể ngủ sâu, chỉ chốc lát sau, Chiêu Dụ Thái hậu liền tỉnh lại.
“Thái hậu tỉnh rồi ạ?”
Cung nữ đang quỳ trên bệ đỡ chân thấy bà mở mắt, vội vàng dịu giọng hỏi han.
Chiêu Dụ Thái hậu khẽ liếc nàng một cái, rồi hỏi:
“Đan Phong đâu?”
Cung nữ kia không dám giấu giếm, lập tức nhỏ nhẹ thưa:
“Cô cô thấy người đã ngủ, liền đến tiểu trù phòng chuẩn bị điểm tâm cho người, đợi khi người thức dậy thì có thể dùng ngay ạ.”
Chiêu Dụ Thái hậu nghe vậy, chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói gì thêm.
Bà nhắm mắt tĩnh dưỡng thêm một lát, rồi để cung nữ đỡ dậy, nhấp một ngụm trà mật hoa đào, lúc này mới tiếp tục hỏi:
“Gia Thuận bao lâu rồi chưa vào cung?”
Cung nữ thầm tính toán trong lòng, rồi dịu dàng đáp:
“Cũng đã gần nửa tháng rồi ạ.”
Chiêu Dụ Thái hậu khẽ cau mày.
Bà biết, hẳn là dạo gần đây nàng ấy lại bận rộn vì chuyện của Ngọc Điền, không khỏi thở dài bất đắc dĩ:
“Đứa nhỏ này, hễ làm việc là chẳng biết nghỉ ngơi, y hệt mẫu thân nó vậy.”
Năm xưa, khi gia đình bọn họ phụng chỉ hồi kinh, tuy được Hoàng đế Minh Đế che chở và ân sủng, nhưng rốt cuộc cũng không có nền tảng vững chắc.
Bà liền nghĩ, phải tìm cách tạo dựng danh tiếng, để sớm hòa nhập vào vòng tròn quyền quý của kinh thành.
Ý tưởng mở Từ Tế Đường, tuy là của bà, nhưng người thực sự đứng ra gánh vác lại là A Uyên.
A Uyên vốn có tấm lòng lương thiện, khác với suy tính của bà, nàng thật lòng muốn làm việc thiện, giúp đỡ người nghèo khổ.
Sau khi A Uyên qua đời, bà lại bị vây hãm trong bốn bức tường hoàng cung.
Thấy Chiêu Chiêu cũng có lòng yêu thích những việc này giống mẫu thân mình, bà dứt khoát giao toàn bộ Từ Tế Đường cho nàng quản lý, tùy nàng xử trí.
Chỉ là…
Đứa nhỏ này quá thật thà, việc gì cũng muốn tự mình làm.
Bà lo rằng, lần tới gặp lại, nàng ấy chắc chắn sẽ lại gầy đi một vòng.
Tiểu cung nữ vừa đón lấy chén trà từ tay Thái hậu, vừa tươi cười đáp:
“Điện hạ tấm lòng từ bi, chẳng khác nào Thái hậu.”
Người có thể hầu hạ bên cạnh Chiêu Dụ Thái hậu ở cung Thọ Khang, nào có ai là kẻ ngốc?
Tiểu cung nữ khéo léo quan sát sắc mặt bà, khẽ cười nói tiếp:
“Nếu Thái hậu nhớ điện hạ, chi bằng truyền chỉ triệu điện hạ hồi cung, cũng để người có thể nghỉ ngơi đôi chút.”
Chiêu Dụ Thái hậu vừa định mở miệng, thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, xen lẫn vài tiếng chào hỏi.
Bà nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Đan Phong trở về, trên tay còn bưng theo mâm thức ăn.
“Cầm gì vậy?” Thái hậu nhìn nàng hỏi.
Mấy ngày nay bà ăn uống cũng khá hơn trước, giờ phút này quả thực có chút đói bụng.
Đan Phong mỉm cười thưa:
“Hôm nay nô tỳ bảo ngự trù làm tám món cao điểm tâm, thêm một phần sơn tra chích cao và một bát cháo tổ yến.”
Vừa nói, nàng vừa đặt khay thức ăn lên bàn trà trước mặt Thái hậu, sau đó nhận lấy công việc từ tiểu cung nữ, ngồi xuống bên chân bà, tiếp tục dùng búa massage đấm bóp.
Những cung nhân khác thấy Đan Phong đã quay lại, liền đồng loạt cúi mình lui ra.
Chủ tớ bao năm gắn bó.
Chiêu Dụ Thái hậu rất nhanh nhận ra điều bất thường từ Đan Phong.
Bà không vội động đến đồ ăn, mà chỉ khẽ hạ mắt, nhìn nàng hỏi:
“Sao thế?”
Đan Phong thoáng khựng tay.
Trên đường trở về, bà đã nghĩ kỹ, nếu Thái hậu không nhận ra, bà sẽ tạm thời giấu chuyện này, tránh khiến người lo lắng.
Dù sao điện hạ cũng sắp hồi kinh, những chuyện này, điện hạ sẽ tự mình bẩm báo với Thái hậu.
Nhưng Thái hậu tinh tường quá mức, bà làm sao che giấu được?
Đan Phong chỉ đành uyển chuyển nói:
“Nô tỳ nghe nói bên Ngọc Điền vừa xử lý mấy viên quan của bộ Hộ.”
Nghe nhắc đến chuyện ở Ngọc Điền, Chiêu Dụ Thái hậu khẽ cau mày:
“Lại có chuyện gì nữa?”
Đan Phong cúi đầu, tay vẫn đều đều làm việc, lần này không giấu giếm nữa mà thuật lại mọi việc:
“Nghe nói Ngọc Điền mới ban hành quy định cho phép dân chúng trong thành bán lẻ hàng hóa để kiếm thêm chút tiền phòng thân. Thế nhưng mấy viên quan bộ Hộ lại lấy đồ mà không trả tiền, thậm chí còn tỏ ý bất kính với Nam An Vương. Sau đó, Trình tướng quân của Hưng Vũ vệ đã bắt giữ bọn họ, giải về kinh giao cho Đại Lý Tự xử lý.”
“Ai gia còn tưởng chuyện gì to tát lắm.”
Chiêu Dụ Thái hậu nghe vậy, không khỏi lắc đầu, giọng điệu có chút bất mãn:
“Chỉ là vài tên quan lại, xử trí thì cứ xử trí thôi.”
Bà tuy không ưa Tạ Thanh Nhai, nhưng lần này, hắn làm không sai.
Ngọc Điền hiện nay có thể giúp dân tự mưu sinh, đó là chuyện tốt.
Chẳng lẽ triều đình cứ phải rót ngân lượng mãi cho họ?
Ngân khố quốc gia có hạn, làm gì có dư dả mà phân phát vô tội vạ?
“Lại là Nguyên Phúc gây chuyện đúng không?”
Chiêu Dụ Thái hậu lười nhác dựa vào gối, giọng nói hờ hững:
“Bảo Nguyên Tinh trông chừng hắn, nói với hắn rằng nếu còn gây rối, thì khỏi cần làm việc ở bộ Hộ nữa.”
Rõ ràng, bà không đặt chuyện này trong lòng.
Nói xong, bà liền nếm thử miếng bát trân cao trước mặt, định khen ngợi hương vị không tệ, nhưng chợt nhận ra Đan Phong vẫn còn vẻ do dự, như thể còn điều gì chưa nói hết.
“Còn chuyện gì nữa?”
Chiêu Dụ Thái hậu xưa nay không thích kẻ dưới lấp lửng, bà nhướng mày, giọng nói trầm xuống:
“Có gì thì nói, đừng lấp lửng làm ai gia phiền lòng.”
Đan Phong vừa nghe thấy những lời này, liền không dám giấu giếm nữa, đành phải thật thà bẩm báo:
“…Người xử lý những quan viên đó, chính là điện hạ.”
“Là ai?”
Chiêu Dụ Thái hậu sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bà lập tức bừng tỉnh, trợn mắt nhìn Đan Phong, sắc mặt trầm xuống, chất vấn:
“Chuyện này là thế nào? Sao Chiêu Chiêu lại đến Ngọc Điền? Ai cho phép nó đi!”
Giờ đây sắc mặt bà so với lúc trước lại càng khó coi hơn, trong lòng rối như tơ vò, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến việc Chiêu Chiêu sao lại có mặt ở Ngọc Điền.
Nhưng ngẫm kỹ thì cũng chỉ có một khả năng. Trên đời này, ngoài bà ra, còn ai có thể sắp xếp để Chiêu Chiêu làm việc gì chứ?
Chỉ có thể là tự nó đi mà thôi!
Không biết Chiêu Chiêu đến Ngọc Điền làm gì, nhưng Chiêu Dụ Thái hậu lúc này thực sự đã hoảng, sắc mặt sa sầm tột độ, cây trâm bạc cầm trong tay cũng bị bà ném lên bàn trà.
“Choang” một tiếng.
Trâm bạc rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trong trẻo, nhưng giờ đây chẳng ai quan tâm đến.
Chiêu Dụ Thái hậu ngồi thẳng người dậy, lồng ng.ực không ngừng phập phồng, bà không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều, vội vàng trầm giọng ra lệnh:
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi đón nó về ngay! Gọi Nguyên Tinh đích thân đi, lập tức đưa Chiêu Chiêu về đây cho ta!”
Bà tuyệt đối không thể để Chiêu Chiêu gặp chuyện chẳng lành.
Đan Phong biết Thái hậu đang nóng lòng, vội trấn an:
“Người đừng quá lo lắng, điện hạ đi cùng với người của Từ Tế Đường đến Ngọc Điền, chắc là muốn xem xét tình hình bên đó.”
“Theo kế hoạch, hôm nay điện hạ sẽ theo đoàn trở về.”
“Thế tử cũng đã biết chuyện này.”
“Chuyện này chính Thế tử đã nói với nô tỳ.”
“Thế tử dặn dò, nếu hôm nay điện hạ chưa về, ngày mai sớm người sẽ đích thân dẫn người đi Ngọc Điền đón điện hạ, nhất định sẽ không để điện hạ gặp bất trắc, xin Thái hậu yên tâm.”
Chiêu Dụ Thái hậu vẫn giữ sắc mặt trầm mặc, rõ ràng cơn giận vẫn chưa nguôi.
“Một người lớn như vậy mà lại chạy tới Ngọc Điền, người trong vương phủ rốt cuộc là làm gì vậy? Còn Minh thị nữa! Nàng ta chẳng phải ngày nào cũng ở Từ Tế Đường hay sao? Tại sao Chiêu Chiêu đi Ngọc Điền mà nàng ta không hề hay biết?”
Đan Phong hiểu rõ lúc này Thái hậu đang giận lây sang người khác, chỉ có thể vừa trấn an vừa giải thích:
“Chuyện này không thể trách Thế tử phu nhân. Hôm đó, Tiểu Lang Quân đột nhiên lâm bệnh, phu nhân bận bịu không thể phân thân. Khi nhận được tin, lúc đến tìm điện hạ thì đã không kịp rồi.”
“Hơn nữa, mấy ngày trước Thế tử cũng không có mặt ở kinh thành, phu nhân muốn bàn bạc cũng không có cách nào.”
“Nàng ta vốn dĩ muốn đến diện kiến Thái hậu để bẩm báo chuyện này, nhưng chẳng phải dạo trước bệnh đau đầu của người lại tái phát sao? Nếu khiến người khó chịu, thì chẳng phải bọn trẻ này sẽ mang tội lớn hay sao?”
“Có lẽ điện hạ cũng nghĩ như vậy.”
Nhìn thấy sắc mặt Thái hậu đã dịu đi đôi chút, không còn giận dữ như ban nãy, Đan Phong liền tiếp tục trấn an:
“Người hãy yên tâm, chỉ còn nửa ngày nữa thôi, có lẽ bây giờ điện hạ đã lên xe ngựa quay về rồi.”
“Chờ điện hạ về, nô tỳ lập tức sai người đưa điện hạ tiến cung.”
Bây giờ có nói gì cũng đã muộn.
Chiêu Dụ Thái hậu chỉ có thể trấn tĩnh lại tâm trạng của mình.
Qua một lúc lâu, Chiêu Dụ Thái hậu day nhẹ thái dương, nói:
“…Trước tiên phái người đến vương phủ canh giữ, đợi Chiêu Chiêu vừa về đến nơi, lập tức đưa vào cung!”
Nói xong, bà lại không nhịn được mà than giận:
“Đứa nhỏ này bây giờ lá gan càng ngày càng lớn, chỗ nào cũng dám đi!”
“Còn cả Quách Thiên Từ nữa!”
“Ta bảo hắn quản lý Từ Tế Đường, bảo hộ Chiêu Chiêu, vậy mà hắn lại làm việc kiểu này! Ta xem cái đầu của hắn chắc không cần nữa rồi!”
Đan Phong hiểu rõ lúc này Thái hậu chỉ là đang ph.át ti.ết cơn giận, nên không tiện tiếp lời, chỉ đứng sang một bên, lặng lẽ lắng nghe thánh ý.
Đợi đến khi Chiêu Dụ Thái hậu phát giận xong, bà lệnh cho Đan Phong đi truyền lệnh. Đan Phong liền lập tức cúi người lĩnh mệnh, sau đó rảo bước ra ngoài căn dặn đám người hầu.
Cùng lúc đó.
Tào Đạt bên kia cũng vừa nhận được tin tức.
Khi nghe được chuyện này từ miệng Trần Lập, Tào Đạt không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ rằng, trong tình huống này, cô nương nhà họ Từ lại dám chạy tới Ngọc Điền.
Trần Lập cũng có phần hoảng hốt.
Cái chết của Tạ Thanh Nhai vốn không phải chuyện lớn, dù sao phủ Nam An Vương hiện giờ cũng chẳng còn ai. Cho dù bá tánh Ngọc Điền có chuyện gì, thì cũng không thể tra xét đến bọn họ.
Nhưng nếu vị kia mà xảy ra chuyện ở đó…
Với sự coi trọng của Thái hậu đối với vị kia, e rằng chuyện này chắc chắn sẽ bị truy cứu đến tận cùng, nếu tra ra đến bọn họ, thì hắn và nghĩa phụ coi như xong đời!
Nghĩa phụ quyền cao chức trọng, có lẽ còn có đường sống, nhưng hắn thì…
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả này, Trần Lập không khỏi run rẩy, vội vàng không màng lễ nghi, sốt sắng hỏi:
“Nghĩa phụ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Gia Thuận Trưởng công chúa còn đang ở Ngọc Điền, vậy chuyện của chúng ta… có tiếp tục không?”
“Ngươi nói xem?”
Tào Đạt lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Trần Lập bị ánh mắt hắn làm cho co rúm người lại, không dám hé răng.
Nhưng tình thế càng kéo dài, nguy hiểm càng lớn.
Hắn rón rén cẩn trọng hỏi:
“Vậy… nghĩa phụ, chúng ta…”
“Bảo Sài Thọ và bọn chúng rút về!” Tào Đạt nghiến răng nghiến lợi nói, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.
Hắn thực sự tức giận.
Một kế hoạch hoàn hảo, vốn tưởng rằng có thể khiến Tạ Thanh Nhai vĩnh viễn không thể trở về, nhưng lại không ngờ con nha đầu nhà họ Từ lại đột nhiên chạy đến Ngọc Điền!
Hắn giận mà không có chỗ ph.át ti.ết, sắc mặt u ám đến cực điểm.
Trần Lập thấy vậy, lập tức xoay người định đi truyền lệnh, nhưng lại bị Tào Đạt bất ngờ gọi giật lại.
“Đứng lại!”
Trần Lập lập tức dừng bước quay đầu lại.
Mặc dù trong lòng đang rất sốt ruột, nhưng hắn vẫn cung kính hỏi:
“Nghĩa phụ, có chuyện gì ạ?”
Tào Đạt giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Ta luôn cảm thấy con nha đầu đó đến Ngọc Điền không hề đơn giản như vậy. Ngươi bảo Sài Thọ để lại một người, cẩn thận điều tra tình hình giữa nó và Tạ Thanh Nhai, xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Trần Lập vội vàng đáp: “Dạ!”
Sau một lúc do dự, hắn lại hỏi:
“Nghĩa phụ, còn có điều gì căn dặn không ạ?”
Tào Đạt không nói gì thêm, chỉ nghiêm mặt phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống.
Trần Lập thầm thở phào nhẹ nhõm.
Để tránh Sài Thọ làm ra chuyện không thể cứu vãn, hắn lập tức bước nhanh ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng đã vang lên một trận tiếng đổ vỡ loảng xoảng.
Trần Lập không dám quay đầu lại, chỉ đành rảo bước nhanh hơn, vội vàng gọi thân tín, lập tức phái chim bồ câu đưa thư đến Ngọc Điền.
Nhưng lệnh của Tào Đạt còn chưa kịp truyền đến, thì Ngọc Điền bên kia đã xảy ra chuyện trước.
Lúc bấy giờ, đã là giữa trưa.
Quách Thiên Từ đã rời khỏi Ngọc Điền.
Từ Đoan Nghi phải khuyên nhủ hết lời mới có thể tạm thời dỗ được hắn quay về.
Thấy sắp đến giờ trưa mà Tạ Thanh Nhai cùng mọi người vẫn chưa tới, Từ Đoan Nghi liền bảo Thời Vũ gọi Lệnh Cát ra ngoài xem xét.
Nàng chỉ nghĩ là bọn họ có việc trì hoãn mà thôi.
Không ngờ Lệnh Cát đi rồi cũng mãi chưa quay lại.
Mâm cơm đã được bày biện sẵn sàng trên bàn.
Hiện giờ vật tư thiếu thốn, trong thành không có sẵn mọi thứ, nhưng nàng vẫn cất công chuẩn bị một bàn đầy đủ món ăn, nghĩ rằng bọn họ có lẽ sẽ uống chút rượu, liền bảo Vương sư gia mang đến một vò rượu ủ lâu năm.
Không nhiều, chỉ một vò nhỏ, đủ để thưởng thức mà không đến mức say.
Dù sao lúc này là thời điểm nhạy cảm, cũng không thể để bọn họ uống đến mức quá chén.
Nhưng Từ Đoan Nghi đã có dự tính từ trước.
Đợi khi chuyện ở Ngọc Điền giải quyết xong, trở về kinh thành, nàng sẽ mời Mai Tuyết Chinh và Lý Văn Cao đến vương phủ dùng bữa.
Lúc đó, muốn uống thỏa thích thế nào cũng không thành vấn đề.
Từ Đoan Nghi đã lên kế hoạch rất chu đáo.
Thế nhưng, thời gian cứ thế trôi qua.
Đừng nói đến Tạ Thanh Nhai và mọi người, ngay cả Lệnh Cát cũng không thấy quay về.
Những món ăn còn đang bốc khói nghi ngút, giờ đây đã nguội lạnh.
Từ Đoan Nghi không hiểu vì sao, trong lòng lại cảm thấy bất an.
Nàng bước ra cửa, phóng tầm mắt ra ngoài sân, trong lòng bất giác đập dồn dập, không sao yên được.
Thời Vũ thấy nàng cau mày, biết rõ nàng đang lo lắng có chuyện không hay.
Bản thân nàng ta cũng cảm thấy không yên tâm.
“Chủ nhân đừng lo, nô tỳ ra ngoài xem thử.” Vừa dứt lời, nàng đã định đi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, ngoài viện đã có người đến.
Lúc đầu chỉ nhìn thấy đôi chân dài, Thời Vũ cứ tưởng là vương gia đã về, bèn vui mừng quay lại báo tin:
“Chủ nhân, vương gia về rồi!”
Từ Đoan Nghi cũng nhìn thấy.
Ngay khi Thời Vũ vừa cất lời, Từ Đoan Nghi đã lập tức bước nhanh mấy bước về phía trước.
Khi thấy người bước ra từ sau cánh cửa, nàng liền nở nụ cười, định cất tiếng gọi, nhưng vừa nhìn rõ bóng dáng của Mai Tuyết Chinh, nụ cười chợt khựng lại trên môi.
Từ Đoan Nghi nhìn Mai Tuyết Chinh, do dự cất tiếng:
“Mai đại nhân?”
Cứ tưởng là Mai Tuyết Chinh đến trước, nàng liền nhanh chóng thu lại cảm xúc, dịu giọng nói:
“Vương gia và Lý đại nhân vẫn chưa tới, Mai đại nhân cứ ngồi tạm một lát, ta đã sai người đi gọi họ rồi.”
“Bọn họ hôm nay không đến được.”
Mai Tuyết Chinh bước vào, trước tiên chắp tay hành lễ, sau đó nói tiếp:
“Vương gia bảo ta đến bẩm báo với điện hạ, do có việc gấp, ngài ấy đã phải lập tức đi đến đê điều, không thể đích thân tới đây thưa chuyện. Ta thay ngài ấy lấy mấy bộ y phục, cũng phải qua đó ngay.”
Chưa đợi Từ Đoan Nghi lên tiếng, Mai Tuyết Chinh liền quay sang Thời Vũ dặn dò:
“Làm phiền cô nương chuẩn bị cho vương gia mấy bộ y phục, ta sẽ mang qua cho ngài.”
Nhưng Thời Vũ sao có thể nghe theo lời hắn?
Đến lời của Tạ Thanh Nhai nàng còn chưa chắc đã nghe, huống hồ là người khác.
Nàng không hề có phản ứng, chỉ quay sang nhìn chủ tử, đợi lệnh.
Từ Đoan Nghi không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Mai Tuyết Chinh, lạnh lùng hỏi:
“Đê điều xảy ra chuyện gì?”
Mai Tuyết Chinh vẫn cúi mắt, cung kính đáp:
“Chỉ là vài vấn đề trong công trình, cần vương gia qua bàn bạc.”
“Vương gia vốn định đích thân tiễn điện hạ xuất thành, nhưng thực sự không thể rời đi, xin điện hạ nghỉ ngơi một lát, sau đó sớm khởi hành trở về, nếu không trời tối, đường xá e là không dễ đi.”
Hắn tự thấy lời mình nói không hề sơ hở.
Nhưng lại nghe thấy một câu nói lạnh băng—
“Hắn đã xảy ra chuyện gì?”
Mai Tuyết Chinh giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nhưng rất nhanh hắn lại lấy lại vẻ bình thản, dịu giọng nói:
“Điện hạ đang hỏi ai? Vương gia sao?”
Hắn mỉm cười đáp:
“Vương gia không có chuyện gì, chỉ là đê điều bên kia…”
Lần này, Từ Đoan Nghi không thèm nhìn hắn, lập tức xoay người bước ra ngoài.
“Điện hạ—”
Sắc mặt Mai Tuyết Chinh thoáng biến đổi, không biết mình đã lỡ lời ở đâu.
Hắn định tiến lên ngăn cản, nhưng một thanh trường đao đã chặn trước mặt hắn. Nhìn bóng dáng Từ Đoan Nghi ngày càng đi xa, hắn cắn răng, lớn tiếng gọi:
“Điện hạ!”
Từ Đoan Nghi khựng bước, quay đầu lại.
Nàng nhìn thẳng vào Mai Tuyết Chinh, lạnh lùng nói:
“Tạ Thanh Nhai sẽ không bao giờ nhờ một người ta không quen biết để nhắn tin cho ta. Cho dù hắn thực sự có việc, nếu hắn không thể đến, nhất định sẽ để Lệnh Cát thông báo và tiễn ta xuất thành.”
“Mai đại nhân.”
Gương mặt Từ Đoan Nghi lạnh như băng, giọng nói không còn chút ôn hòa thường ngày.
Nàng nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng câu rõ ràng:
“Ta hỏi lại lần nữa, Tạ Thanh Nhai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Mai Tuyết Chinh vẫn còn do dự, Từ Đoan Nghi lập tức không chờ đợi nữa, siết chặt bàn tay, xoay người tiếp tục sải bước ra ngoài.
Mai Tuyết Chinh nhìn cảnh tượng này, trong lòng kêu khổ không ngớt.
Sớm biết như vậy, có cho vàng hắn cũng không nhận việc khó nhằn này!
Vị Gia Thuận Trưởng Công chúa này thật sự quá khó đối phó! Nhưng bây giờ đã đi đến nước này, nhìn thấy bước chân kiên quyết của Từ Đoan Nghi ngày một xa, hắn chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng hô lớn:
“Hắn gặp chuyện rồi!”
Dù đã lường trước điều này, nhưng khi nghe thấy câu nói ấy, Từ Đoan Nghi vẫn lập tức khựng bước, quay phắt lại, ánh mắt gắt gao nhìn Mai Tuyết Chinh, giọng đầy gấp gáp:
“…Chuyện gì?”
Lời đã nói ra, không thể che giấu được nữa.
Mai Tuyết Chinh đành phải thở dài, thành thật đáp:
“Hôm nay trong thành phát hiện ra một hộ gia đình, đứa trẻ trong nhà bị sốt cao không dứt, lại còn ớn lạnh, nôn mửa, trên người…”
Càng nói, giọng điệu của hắn càng trở nên nặng nề.
Nhìn sắc mặt Từ Đoan Nghi dần dần chuyển từ lạnh lùng sang tái nhợt, Mai Tuyết Chinh biết nàng đã đoán ra điều gì.
Hắn cúi mắt, thở dài nói tiếp.
“Ban đầu là do hàng xóm phát hiện ra điều bất thường. Nhà đó chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, đứa trẻ vốn nghịch ngợm hiếu động, nhưng dạo gần đây chỉ thấy người mẹ ra ngoài, còn đứa bé thì không hề xuất hiện.
Hôm nay, hàng xóm đi ngang qua, mơ hồ nghe thấy đứa trẻ lúc thì than nóng, lúc lại kêu lạnh, còn nói trên người ngứa ngáy khó chịu, lo lắng có chuyện chẳng lành nên lập tức báo tin cho chúng ta.”
Từ Đoan Nghi đã hiểu rõ tình hình.
Sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Công tác phòng dịch sau thảm họa đã làm rất tốt, vậy mà vẫn không thể ngăn được chuyện này…
Hít sâu một hơi trấn tĩnh, nàng khàn giọng hỏi:
“Tình hình nghiêm trọng không? Đã… lây lan chưa?”
Mai Tuyết Chinh nhìn nàng, lắc đầu nói:
“Cũng may trong cái rủi có cái may. Người phụ nữ đó vì sợ chúng ta phát hiện, sẽ đem con nàng đi thiêu hủy, nên mấy ngày nay không dám ra ngoài làm việc, chỉ ở trong nhà với đứa trẻ.
Thức ăn và nước uống đều được người khác mang đến tận cửa, không có tiếp xúc trực tiếp với ai.”
“Chúng ta cũng đã tạm thời cách ly những hộ gia đình lân cận, chờ qua giai đoạn ủ bệnh rồi mới tính tiếp.”
“Hiện tại trong thành đã triển khai phong tỏa, cố gắng ngăn chặn sự lây lan.”
Từ Đoan Nghi vội vàng hỏi:
“Vậy còn Tạ Thanh Nhai, chàng sao rồi?”
Mai Tuyết Chinh im lặng một lát, rồi mới cúi đầu đáp thật khẽ:
“Chúng ta đến nơi thì người phụ nữ đó đã ôm chặt con mình không chịu buông, không cho phép ai tách họ ra.
Chúng ta cũng không chắc hai mẹ con họ có bị nhiễm bệnh hay không, sợ nếu hành động thiếu suy nghĩ, người phụ nữ đó sẽ có hành động quá khích, hoặc gây lây nhiễm… nên vẫn còn đang do dự, không dám tiến lại gần.”
“Cuối cùng là…”
Từ Đoan Nghi theo bản năng định gọi “Thanh Nhai”, nhưng may mắn kịp phản ứng, vội sửa lại:
“Vương gia.”
“Vương gia sau khi đánh ngất hai mẹ con kia, đã tự mình đưa họ vào nơi cách ly dành riêng cho người mắc bệnh dịch. Để tránh lây lan, ngài ấy không cho phép ai tiếp xúc, tự tìm một gian phòng để ở tạm, đợi qua giai đoạn này rồi mới tính tiếp.”
“Lệnh Cát và Lý đại nhân không dám tới đây, vì sợ điện hạ nhận ra điều bất thường, nhưng không ngờ…”
Nói đến đây, Mai Tuyết Chinh tự giễu cười khổ.
Vốn dĩ được Thanh Nhai giao phó trọng trách, nghĩ rằng bản tính hắn trầm ổn, chắc chắn có thể giấu được Gia Thuận Trưởng Công chúa, để nàng an toàn rời khỏi Ngọc Điền trước khi có chuyện xảy ra.
Nhưng không ngờ, hắn cũng để lộ sơ hở.
“Điện hạ.”
Mai Tuyết Chinh thu lại suy nghĩ, nghiêm túc nhìn Từ Đoan Nghi, trầm giọng nói:
“Tình hình là như vậy, vương gia đã căn dặn chúng thần phải đưa điện hạ xuất thành trước. Ngài ấy…”
Hắn ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục:
“Ngài ấy bảo điện hạ đừng lo lắng.”
“Chúng thần nhất định sẽ bảo vệ vương gia chu toàn, tuyệt đối không để ngài ấy gặp chuyện.”
Nhưng lời này, ngay cả hắn cũng không tin nổi.
Dịch bệnh, một khi bùng phát, không chỉ lây lan nhanh mà còn cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại vẫn chưa có phương pháp rõ ràng để kiểm soát, nếu đứa trẻ kia thực sự mắc bệnh, thì Thanh Nhai… Nghĩ đến khả năng Thanh Nhai có thể gặp nguy hiểm, sắc mặt Mai Tuyết Chinh càng thêm nặng nề.
Hắn siết chặt hai tay bên người, cố gắng đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng.
Trước đó, hắn không muốn để Thanh Nhai đi.
Dù có bị nói là ích kỷ hay vô tình, hắn có thể tận sức cứu giúp bách tính Ngọc Điền thoát khỏi cảnh lầm than, nhưng tuyệt đối không muốn liều mạng đến mức này.
Trong mắt hắn, tính mạng của bản thân và Thanh Nhai không giống những người khác.
Bọn họ còn có trọng trách quan trọng hơn phải gánh vác.
Sao có thể dễ dàng đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm như vậy?
Nhưng Thanh Nhai lại không chịu.
Người này nhìn bề ngoài có vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, dường như chẳng quan tâm đến ai, nhưng thực ra trong lòng lại giống hệt phụ thân và huynh trưởng của hắn.
Miệng thì nói “cầm binh không được mềm lòng,” nhưng mỗi khi có chuyện xảy ra với người thân cận, hắn luôn là người lao vào đầu tiên.
Người nhà họ Tạ dường như sinh ra đã mang sẵn lòng nghĩa hiệp.
Hắn không thể ngăn cản được.
Chỉ có thể hoàn thành lời dặn dò của Thanh Nhai, đưa Từ Đoan Nghi rời khỏi Ngọc Điền an toàn.
Chỉ khi điện hạ bình an vô sự, hắn mới có thể yên lòng.
Mai Tuyết Chinh lấy lại tinh thần, nghiêm giọng nói tiếp:
“Điện hạ, xin người dùng chút điểm tâm, sau đó thần sẽ hộ tống người xuất thành.”
Từ Đoan Nghi nhìn hắn, không nói gì.
Nàng trực tiếp lướt qua Mai Tuyết Chinh, đi thẳng vào trong nhà.
Mai Tuyết Chinh thấy vậy, cho rằng nàng muốn thu dọn đồ đạc cho Thanh Nhai, bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn dự định cứ đứng đợi ở đây, chờ nàng thu dọn xong, sẽ lập tức đưa người rời khỏi thành.
Dù sao bây giờ nàng cũng đã biết rõ mọi chuyện, nên cũng chẳng cần phải kiêng dè gì nữa.
“Chủ nhân, để nô tỳ đi thu dọn hành lý nhé?” Thời Vũ theo sát bước chân Từ Đoan Nghi, nhẹ giọng hỏi.
Từ Đoan Nghi không hề quay đầu, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Không cần.”
Thời Vũ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng đã đoán được điều gì đó, không khỏi cau mày:
“Chủ nhân, người…”
Từ Đoan Nghi dừng bước.
Nàng quay lại, nghiêm túc nhìn Thời Vũ, chậm rãi nói:
“Thời Vũ, ta không định rời đi.”
Chưa đợi Thời Vũ lên tiếng khuyên ngăn, Từ Đoan Nghi đã tiếp lời:
“Ta không thể rời xa chàng vào lúc này. Ta biết ngươi sẽ không chịu nghe lời ta mà đi trước, nhưng bây giờ ngươi nhất định phải rời đi. Ngươi hãy đi tìm đại tẩu, bảo tẩu ấy sắp xếp thêm vài đại phu đến đây.”
“Nếu dịch bệnh lan rộng, số đại phu ở đây chắc chắn không đủ.”
“Còn dược liệu nữa.”
“Ta nhớ sư phụ của Bích Khê trước kia từng nghiên cứu phương pháp chữa trị ôn dịch, ngươi hãy để Bích Khê đi tìm người. Thêm một cách cũng là thêm một tia hy vọng.”
Thời Vũ hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình, nhưng lại không yên lòng khi để chủ nhân ở lại một mình.
“…Nhưng người thì sao?” Nàng đỏ hoe mắt, nghẹn ngào hỏi.
Từ Đoan Nghi mỉm cười trấn an:
“Ta ở đây, sẽ không sao. Nhưng nếu dịch bệnh lan ra, thì người gặp nạn không chỉ là chúng ta.”
Nàng siết chặt tay Thời Vũ, nghiêm giọng nói:
“Mau đi!”
Thời Vũ mắt đỏ hoe, gần như sắp rơi nước mắt.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn cố nén, giơ tay áo lau đi giọt lệ vừa trực trào, cắn răng nói:
“Nô tỳ đi ngay!”
Nói xong, nàng lập tức xoay người chạy vội ra ngoài.
Vừa ra đến sân, liền nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Mai Tuyết Chinh:
“Ơ kìa, Thời Vũ cô nương, cô đi đâu vậy?”
Từ Đoan Nghi khẽ nhắm mắt, thở dài một hơi thật sâu.
Nàng chẳng buồn để tâm đến sự kinh ngạc của Mai Tuyết Chinh, mà không chút do dự bước vào phòng trong, thu dọn hành lý cho Tạ Thanh Nhai.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Dù trong lòng sốt ruột, nhưng vì khác biệt nam nữ, lại thêm thân phận khác biệt, Mai Tuyết Chinh không dám tự tiện xông vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa, giọng nói đầy lo lắng:
“Điện hạ, sao người có thể ở lại đây? Nếu người xảy ra chuyện, Thái hậu nhất định sẽ không tha cho bọn thần!”
Từ Đoan Nghi bình tĩnh đáp:
“Đại nhân yên tâm, tất cả đều là do ta tự quyết, ta sẽ không để dì mẫu liên lụy đến các ngươi.”
“Nếu sau này dì mẫu có trách tội, ta sẽ một mình gánh chịu.”
“Nhưng mà…”
Mai Tuyết Chinh vẫn còn do dự.
Hắn thật sự không ngờ lại thành ra kết quả này.
Hắn biết nàng và Tạ Thanh Nhai có tình ý, nhưng không nghĩ đến việc nàng sẵn sàng bất chấp tính mạng vì hắn.
Trong lòng hắn lúc này trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Từ Đoan Nghi không bận tâm đến hắn nữa.
Nàng đã đi đến trước tủ, nghĩ rằng không biết bao lâu nữa Tạ Thanh Nhai mới khỏe lại, tốt hơn hết nên mang theo nhiều y phục và đồ dùng cần thiết, để tránh sau này phải chạy đi chạy lại.
Nàng ôm một chồng quần áo, chuẩn bị gói ghém lại, nhưng đột nhiên phát hiện có thứ gì đó rơi xuống.
Cúi đầu nhìn, nàng thấy trên mặt đất có một chiếc bùa hộ thân và một chiếc khăn tay.
Ban đầu, Từ Đoan Nghi cũng không để tâm lắm, cẩn thận ôm chặt quần áo trong tay, cúi người nhặt lên.
Nhưng khi nhìn rõ hai món đồ ấy, gương mặt nàng lập tức sững sờ, thần sắc hoàn toàn đờ đẫn.