Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi

Chương 86: Ta không thể




Khi Tạ Thanh Nhai tắm rửa xong, Từ Đoan Nghi cũng đã lau chùi và chỉnh âm cổ cầm hoàn tất.

Lúc Tạ Thanh Nhai bước ra, nàng đang đoan chính ngồi trên ghế, nhẹ nhàng gảy thử dây đàn. Nghe thấy tiếng bước chân vọng ra từ trong phòng, Từ Đoan Nghi thuận thế ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Tạ Thanh Nhai.

Vừa nhìn thấy hắn trong bộ dạng lúc này, ánh mắt Từ Đoan Nghi khẽ sững lại.

Những ngày trước, tuy họ ngủ chung một phòng, nhưng cả hai đều mặc y phục chỉnh tề.

Dù là sau khi rửa mặt chải đầu, bên ngoài vẫn khoác áo ngoài, chưa từng trước mặt đối phương mà tùy tiện cởi bỏ.

Thế nhưng lúc này, Tạ Thanh Nhai chỉ mặc một thân trung y, mái tóc dài buông xõa sau lưng, trong tay cầm một chiếc khăn, đang lau khô những lọn tóc vừa bị nước làm ướt.

Sau khi tắm xong, so với dáng vẻ luống cuống trước đó, Tạ Thanh Nhai giờ đây đã trầm ổn hơn nhiều.

Hắn vừa lau tóc, vừa cất giọng hỏi:

“Đã chỉnh xong rồi à?”

Từ Đoan Nghi nghe tiếng thì hoàn hồn, không còn vẻ ngạc nhiên như lúc ban đầu nữa.

Nàng nhìn Tạ Thanh Nhai, nhẹ nhàng đáp:

“Ừm.”

Đầu ngón tay dường như có suy nghĩ riêng, Từ Đoan Nghi vẫn chăm chú nhìn hắn đang từng bước tiến lại gần, song ngón tay lại vô thức gảy lên dây đàn.

Chẳng mấy chốc, từng khúc nhạc từ đầu ngón tay chảy tràn ra.

Tạ Thanh Nhai không quá am hiểu cầm nghệ.

Ban đầu còn cho rằng nàng đang chỉnh dây, nhưng nghe một hồi, lại cảm thấy giai điệu này vô cùng quen thuộc.

Bất chợt nhớ lại năm xưa, Mai Tuyết Chinh từng đàn khúc nhạc này trước mặt nữ nhân, nếu hắn nhớ không lầm thì khúc nhạc đó có tên là “Phượng cầu hoàng”, do Tư Mã Tương Như sáng tác để bày tỏ lòng ái mộ đối với Trác Văn Quân.

Tuy Từ Đoan Nghi không hề cất lời, nhưng giai điệu quen thuộc vẫn khiến Tạ Thanh Nhai lập tức nhận ra.

Động tác lau tóc của hắn khẽ khựng lại.

Hắn nhìn Từ Đoan Nghi, nhướng mày hỏi nàng:

“Phượng cầu hoàng?”

Bị hắn hỏi vậy, Từ Đoan Nghi mới sực tỉnh.

Đây là hành động vô thức, ngay cả bản thân nàng cũng không để ý, lúc này bị hắn nói thẳng ra, lại bỗng dưng cảm thấy đôi chút ngượng ngùng.

Tiếng đàn dừng lại.

Nàng khẽ nhìn hắn, nhỏ giọng giải thích:

“Chỉ là tùy tiện đàn thôi.”

Tạ Thanh Nhai lúc này đã đứng ngay bên cạnh nàng.

Nghe vậy, hắn khẽ “ồ” một tiếng, tựa người vào bàn, tiếp tục lau tóc, đôi mắt hạ thấp nhìn nàng, chậm rãi nói:

“Ta còn tưởng nàng đang học theo Tư Mã Tương Như, muốn cầu ái như Trác Văn Quân chứ.”

“Chàng có muốn nghe không?”

Từ Đoan Nghi đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Nàng hoàn toàn không nhận ra lời Tạ Thanh Nhai là đang trêu chọc mình, ngược lại, còn nghiêm túc hỏi han, trên mặt là biểu cảm “nếu chàng muốn nghe, ta sẽ đàn cho chàng nghe”.

Tạ Thanh Nhai nhìn dáng vẻ ấy của nàng, động tác trên tay lại một lần nữa khựng lại.

Hắn vẫn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm hơn trước mấy phần.

Hắn đã sớm nhận ra, Từ Đoan Nghi đối với hắn dường như luôn như vậy—không hề có bất kỳ yêu cầu nào, chỉ có bao dung.

Dường như chỉ cần hắn muốn, chỉ cần nàng có, nàng sẽ không chút do dự mà dâng hiến tất cả cho hắn.

Ngay cả những thứ nàng không có, chỉ cần hắn mong muốn, nàng cũng sẽ tìm mọi cách mang về cho hắn.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa bất lực.

Vui vì sự bao dung vô điều kiện của nàng, nhưng cũng xót xa vì sự hy sinh không chút giữ lại ấy.

Nàng không sợ bị tổn thương sao?

Tạ Thanh Nhai nhìn Từ Đoan Nghi, trong lòng thầm thở dài.

Hắn đưa tay gõ nhẹ mấy cái lên mặt bàn, một động tác vô thức, sau đó nhìn nàng nói:

“Từ Đoan Nghi, đừng đối xử với ta tốt như vậy.”

Từ Đoan Nghi chớp mắt.

Tựa hồ như không hiểu, lại như cảm thấy bản thân chẳng làm gì sai, nàng chân thành nhìn hắn, bình thản bày tỏ suy nghĩ của mình:

“Chỉ là một khúc nhạc mà thôi.”

Lời vừa dứt, gương mặt nàng lại một lần nữa bị bàn tay của hắn nâng lên.

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, hàng mi dài của Từ Đoan Nghi khẽ run lên vài nhịp, nhịp tim cũng bất giác trở nên hỗn loạn.

Nơi bị hắn chạm vào, dường như tự động nóng lên, có chút bỏng rát.

Thế nhưng nàng không hề né tránh, ngược lại còn khẽ ngửa đầu lên, phó mặc bản thân như thể muốn hắn tùy ý định đoạt.

Ánh nến trên bàn hắt lên người nàng.

Dưới sắc vàng ấm áp, Từ Đoan Nghi như được bao bọc trong một vầng sáng dịu dàng, từ góc nhìn của Tạ Thanh Nhai, dường như trong mắt nàng chỉ có duy nhất hình bóng hắn.

Chưa từng có ai, nhìn hắn như thế.

Nhưng ánh mắt này, hắn cũng không phải chưa từng thấy qua.

Trước đây, khi phụ mẫu hắn nhìn nhau, ánh mắt cũng giống như ánh mắt của Từ Đoan Nghi lúc này.

Chỉ một ánh nhìn thôi, đã đủ để người ta cảm nhận trọn vẹn tình yêu sâu đậm.

Bị nàng nhìn như vậy, Tạ Thanh Nhai chỉ cảm thấy lồng ng.ực mình như bị thiêu đốt, trái tim như bị ánh mắt nàng xuyên thấu đến tận sâu thẳm.

Trong đôi mắt đen láy của nàng, hắn thậm chí còn thấy được hình bóng của chính mình phản chiếu.

Chỉ sợ rằng, dù là người đàn ông có trái tim sắt đá nhất, cũng không thể chống đỡ nổi khi bị người trong lòng dùng ánh mắt này mà nhìn thẳng vào.

Ánh mắt Tạ Thanh Nhai dần trở nên u tối.

Sâu thẳm, âm trầm, tựa như hai hố đen có thể nhấn chìm con người bất cứ lúc nào.

Chiếc khăn tay vốn cầm trên tay, đã bị hắn vứt lên bàn.

Một tay hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng, tay còn lại như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng lướt qua gò má Từ Đoan Nghi.

“Nàng có biết, dùng ánh mắt này nhìn một nam nhân là rất dễ xảy ra chuyện không?” Giọng nói của hắn không hiểu vì sao lại trở nên khàn khàn.

Từ Đoan Nghi nghe xong, cảm giác vành tai mình cũng bắt đầu nóng lên.

Thế nhưng, ánh mắt nàng vẫn không hề né tránh hắn, mà càng nhìn chăm chú hơn, thậm chí còn khẽ đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Tạ Thanh Nhai.

Cảm nhận được sự rung động trong ánh mắt hắn, Từ Đoan Nghi vẫn ngẩng đầu nhìn chăm chú.

Khi lên tiếng, giọng nàng không hề có chút do dự:

“Ta có thể.”

Câu nói ấy, sức sát thương hiển nhiên vô cùng lớn.

Từ Đoan Nghi nhìn thấy ánh mắt Tạ Thanh Nhai ngày càng trầm xuống, càng lúc càng sâu thẳm, tựa như một cơn cuồng phong bão tố đang cuồn cuộn trong đôi mắt ấy, tối tăm đến mức khiến người ta không khỏi e dè.

Thân hình mảnh mai của nàng lập tức bị vòng tay hắn siết chặt.

Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị kéo vào lòng hắn.

Bóng đen trùm xuống.

Hắn hoàn toàn bao bọc lấy nàng, không chừa ra dù chỉ một khe hở.

Vừa mới tắm xong, trên người Tạ Thanh Nhai vẫn vương mùi hương thanh mát của hương liệu, mùi thơm nhè nhẹ, sạch sẽ, nhưng cũng nồng đượm hơi thở nam nhân.

Từ Đoan Nghi cảm nhận rõ rệt.

Hơi thở nóng rực của hắn bao trùm lên nàng, tựa như một ngọn lửa cháy rực.

Nóng bỏng.

Nàng có chút không quen.

Nhưng chẳng hiểu sao, cảm giác này lại dường như vô cùng quen thuộc.

Thế nhưng, ý thức của nàng đã sớm bị ngọn lửa ấy thiêu rụi, chẳng thể nghĩ thêm điều gì.

Nàng bị ép ngửa đầu, bị hắn hôn lấy đầy cuồng nhiệt.

Ban đầu, Từ Đoan Nghi vẫn còn có thể đáp lại.

Nhưng về sau, khi đối diện với nụ hôn dồn dập như cuồng phong bạo vũ của Tạ Thanh Nhai, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, hoàn toàn không thể chống đỡ.

Đừng nói đến việc đáp lại…

Bị hắn ép từng bước lui dần, cuối cùng chẳng còn sức chống đỡ, cơ thể mềm nhũn ra.

Bàn tay vốn đặt trên cánh tay hắn cũng sớm mất hết lực, vô lực buông thõng xuống hai bên người.

Nếu không có vòng tay rắn chắc ấy giữ lấy eo nàng, chỉ e rằng nàng đã sớm ngã xuống đất.

Đến khi được hắn buông ra, nàng hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Đầu óc mơ hồ hơn cả trước đó, dường như không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì.

Đôi mắt mờ mịt nhìn vào gương mặt trước mắt, Từ Đoan Nghi cảm thấy bản thân vẫn còn choáng váng, mãi đến khi hắn đưa ngón tay lau đi vết ẩm nơi khóe môi nàng.

Nhìn thấy đầu ngón tay hắn còn vương lại chút dấu vết lấp lánh, lúc này nàng mới chợt hoàn hồn, mặt đỏ bừng lên.

Bất giác muốn né tránh.

Thế nhưng, chưa kịp hành động, đã bị hắn bất ngờ bế bổng lên.

Khoảnh khắc bị nhấc lên khỏi mặt đất, Từ Đoan Nghi theo bản năng sợ hãi, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Nàng ngẩng đầu lên.

Ánh nến dịu dàng trong phòng soi tỏ từng đường nét sắc sảo trên gương mặt Tạ Thanh Nhai.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn cúi đầu nhìn lại.

Bước chân hắn chậm rãi, tựa như sự nôn nóng ban đầu đã được kiềm chế đi phần nào, sự u tối trong mắt cũng không còn nặng nề như trước.

Lúc này, nhìn Từ Đoan Nghi trong lòng mình, Tạ Thanh Nhai bỗng nhớ lại cảnh bản thân lúc trước bị nàng trêu chọc đến mức phải luống cuống bỏ đi.

Sự ngang ngạnh bướng bỉnh trong hắn lại trỗi dậy.

Tạ Thanh Nhai bỗng muốn trêu chọc nàng thêm lần nữa.

Hắn muốn cho nàng biết rằng, hắn cũng không phải là kẻ dễ bị trêu ghẹo như vậy!

“Nàng sợ rồi phải không?” Hắn cố ý nhếch môi, cười nhạt mà nói:

“Từ Đoan Nghi, ta nói cho nàng biết, nàng đừng có mà luôn chọc ta, nếu không thì ta…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Thanh Nhai chợt cảm thấy cổ mình bị siết chặt, theo phản xạ nghiêng người về phía Từ Đoan Nghi gần hơn một chút.

Chưa kịp phản ứng, hắn đã cảm nhận được đôi môi mỏng của mình bị ai đó khẽ chạm vào. Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai:

“Ta không sợ.”

D.ục v.ọng vừa mới lắng xuống một chút…

Lại cuồn cuộn dâng lên như thủy triều, trào dâng nơi lồng ng.ực hắn.

Khoảng cách giữa hắn và Từ Đoan Nghi gần đến nỗi, đôi mắt trong veo của nàng phảng phất nét e ấp nhưng vẫn kiên định, chưa từng có ý định trốn tránh hay lảng tránh ánh nhìn của hắn.

Chỉ lặng lẽ nhìn hắn như vậy.

Rõ ràng không hề có bất kỳ động tác nào quá đáng, thế nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn bị nàng trêu chọc đến mức rối loạn tâm trí, một lần nữa hoàn toàn chịu thua.

Hắn nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Từ Đoan Nghi, nàng cứ tiếp tục quyến rũ ta đi!”

Lời vừa dứt, hắn không chờ nàng đáp lại, lập tức ôm nàng sải bước đi nhanh về phía giường.

Chăn gối trên giường đã được Từ Đoan Nghi thay mới từ trước.

Nàng còn cẩn thận đặt thêm hai túi thảo dược lên giường để xua muỗi, tẩy đi mùi ẩm mốc, khiến không gian chỉ thoang thoảng hương thơm thanh mát.

Từ Đoan Nghi bị hắn đặt xuống lớp chăn mềm mại.

Chưa kịp chuẩn bị, đôi môi nàng lại một lần nữa bị chiếm đoạt.

Lần này, hắn càng cuồng nhiệt hơn trước.

Không chỉ dừng lại ở đôi môi, hơi thở nóng rực của hắn phả nhẹ lên cần cổ mảnh mai, khiến toàn thân Từ Đoan Nghi tê dại như có luồng điện chạy qua.

Nàng không biết từ lúc nào, đôi giày đã bị hất rơi khỏi chân.

Chiếc giày rơi xuống bậc giường, rồi lăn ra ngoài, phát ra âm thanh khẽ vang.

Nhưng lúc này, không ai có tâm trí để bận tâm đến điều đó.

Khi môi hắn hạ xuống cần cổ, nàng bất giác khẽ rên lên một tiếng, đôi chân thon dài cũng vô thức co lại.

Bàn chân chạm vào lớp chăn mềm, khẽ cọ qua cọ lại, như muốn xua đi dòng cảm xúc dâng trào.

Bất giác, Từ Đoan Nghi đỏ hoe đôi mắt, bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm lấy cánh tay Tạ Thanh Nhai.

Nàng không rõ là muốn đẩy hắn ra hay là như người chết đuối vớ được cọc gỗ, chỉ biết rằng bản thân cứ thế gọi tên hắn trong vô thức:

“Tạ Thanh Nhai…”

Nàng không hề biết…

Trong hoàn cảnh này, gọi tên hắn như vậy chỉ khiến bản thân bị bắt nạt nhiều hơn mà thôi.

Dưới ánh nến ấm áp.

Trên chiếc giường êm ái.

Từ Đoan Nghi bị hắn hôn đến mức đầu óc quay cuồng, chẳng còn chút tỉnh táo nào, y phục trên người cũng sớm xộc xệch.

Nàng cảm thấy hồi hộp.

Nhưng…

Lại không hề sợ hãi.

Bởi vì nàng biết, người trước mặt chính là hắn. Vì vậy, nàng bằng lòng buông thả và bao dung.

Sẵn sàng trao đi tất cả.

Thực ra, Tạ Thanh Nhai cũng không khá hơn nàng là bao.

Lý trí sớm đã bị cảm xúc lấn át, hắn cũng chưa từng trải qua chuyện này, nhưng có một số thứ không cần phải trải qua thì vẫn hiểu được cách để tiến hành.

Hắn biết phải làm gì.

Nhưng rồi, tia lý trí cuối cùng trong đầu vẫn kéo hắn trở lại kịp thời.

Hắn không tiếp tục nữa.

Khuôn mặt vùi sâu vào hõm cổ Từ Đoan Nghi, hơi thở dồn dập, gấp gáp đến mức có thể nghe thấy rõ ràng.

Hơi thở nặng nề ấy cho thấy hắn đã phải dùng toàn bộ ý chí để kiềm chế bản thân, không để mình lún sâu thêm.

Từ Đoan Nghi cũng cảm nhận được sự dừng lại của hắn.

Tâm trí nàng dần tỉnh táo đôi chút, nhưng đôi mắt vẫn còn vương nét mơ màng, ánh nước long lanh chưa kịp tan.

Nàng khẽ quay đầu nhìn hắn, nhưng không thể thấy được vẻ mặt hắn lúc này.

Nàng nhẹ giọng lên tiếng, muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng phải thử đến hai lần mới có thể lấy lại giọng nói:

“Làm sao vậy?”

Giọng nàng khàn khàn, mang theo chút ngượng ngùng không thể che giấu, nói xong liền đỏ bừng mặt.

Tạ Thanh Nhai ban đầu không đáp.

Qua một hồi lâu, hắn mới khó khăn lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy bực bội:

“… Không có gì, ngủ đi.”

Từ Đoan Nghi nghe xong, có chút ngạc nhiên.

Nàng chớp mắt, dường như không hiểu rõ, vừa lúc đó Tạ Thanh Nhai đứng dậy, nàng liền nhìn hắn, khẽ hỏi:

“Không làm sao?”

Tạ Thanh Nhai vừa ngẩng đầu đã nghe thấy câu hỏi này.

Vốn dĩ hắn đã phải cố gắng kiềm chế, vậy mà nàng lại nói ra những lời khiến hắn như lửa đổ thêm dầu, trong lòng càng thêm bấn loạn.

Hắn trầm mặc nhìn nàng.

Từ Đoan Nghi vẫn nằm trên giường, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, làm tôn lên làn da trắng ngần.

Gương mặt nàng hiện lên sắc hồng phớt, đôi mắt long lanh, không còn sự trong trẻo như ban đầu mà thay vào đó là một tầng sương mỏng mơ màng, nhìn hắn chăm chú không rời.

Ánh mắt ấy khiến hắn chỉ muốn trêu đùa nàng đến khi nàng khóc mới thôi.

Tạ Thanh Nhai lúc này chẳng khác nào một tiểu hòa thượng mới bước chân vào cửa Phật, tâm chưa hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ một câu nói của nàng cũng đủ khiến hắn rối loạn đến tay chân luống cuống.

Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, cắn răng nói:

“Từ Đoan Nghi, nàng đừng quyến rũ ta nữa.”

Cảm thấy nằm thế này nói chuyện thật bất tiện, Từ Đoan Nghi cũng ngồi dậy theo.

Nàng nhìn hắn, khẽ nắm lấy tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định:

“Tạ Thanh Nhai, ta có thể mà.”

Tạ Thanh Nhai chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Hắn nhìn nàng, bất lực vô cùng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói:

“Ta không thể!”

Từ Đoan Nghi ngẩn ra trong giây lát, chớp chớp mắt, rồi bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống chỗ nào đó.

Nàng rõ ràng nhớ lúc nãy cảm nhận được hắn không giống như là có vấn đề gì cả…

Chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói bực bội của hắn:

“Từ Đoan Nghi, nàng đang nhìn đi đâu đấy!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.