Những áng mây đỏ dần biến mất và sắc trời tối dần, Tuần Duẫn Hòa cưỡi ngựa, không ngừng phi vó đến chân núi dưới chùa Thanh Sơn. Vì không còn đường để đi lên trên nên ông ấy đành phải bỏ lại ngựa để đi bộ. Ông ấy ngước mắt nhìn lên, những cành cây trong rừng đung đưa giống như những bóng ma trong đêm tối, trong lòng ông ấy như đang treo một cục đá, đầy bất an.
Trên đường đi ông ấy suy nghĩ, nếu Tình Nương thật sự ở đây thì ông ấy phải đi đâu để tìm bà ấy đây. Đúng lúc này, một thiếu niên gầy gò, yếu ớt, loạng choạng chạy xuống từ trên thềm đá. Hắn ta nương theo ánh sáng mờ mờ để nhìn thấy rõ người đứng dưới chân núi, vội vàng cao giọng gọi: “Là cha đấy à?”
Tuần Duẫn Hòa sửng sốt, chẳng phải nhi tử đang ở Quốc Tử Giám sao, sao nó lại đến đây! Tuần Duẫn Hòa lập tức nhận ra có gì đấy không ổn, ông ấy bước đến, trầm giọng nói: “Sao con lại ở đây?”
Tuần Niệm Tê miễn cưỡng đứng vững, vừa hành lễ với phụ thân vừa trả lời: “Mẹ bảo con đến đón người tới chỗ đàn tràng.”
Hôm nay, sau giờ ngọ, Tuần Niệm Tê đang nghỉ trưa ở học đường thì người gác cổng lại đột nhiên đến báo tin là mẫu thân hắn ta bị bệnh ở chùa Thanh Sơn, bảo hắn ta đến đón. Vì thế Tuần Niệm Tê hốt hoảng, hoảng loạn vội vàng chạy đến chùa Thanh Sơn. Khi hắn ta còn chưa tìm được mẫu thân ở đâu thì một ma ma đến nói cho hắn ta biết mẫu thân hắn ta đang làm pháp sự cho đích mẫu Chương thị ở đàn tràng phía Đông Nam. Vì mẫu thân thấy không khoẻ lắm nên không tiện chủ trì, bảo hắn ta xuống núi đến đón phụ thân.
Người ngoài không biết chuyện của đích mẫu nên Tuần Niệm Tê cũng tin tưởng, không hề thấy nghi ngờ, hắn ta xuống núi.
Tuần Duẫn Hoà nheo mắt, ông ấy vừa nghĩ xem nên đi tìm Tình Nương ở đâu thì đã có người bảo nhi tử đến đây chỉ đường. Chuyện này khiến Tuần Duẫn Hòa cứ có cảm giác như có một cái lưới lớn đang quăng về phía ông ấy. Nhưng Tuần Duẫn Hòa lại không hề có ý định rút lui, chỉ cần Tình Nương và Nam Nam vẫn còn sống thì dù hậu quả có ra sao ông ấy cũng chấp nhận: “Dẫn đường đi.”
Càng leo lên cao ánh sáng trước mặt càng sáng hơn, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người đi lại trong rừng và người ca hát trên đài cao. Bọn họ đi xuống dưới cửa chùa rồi lập tức bước lên các bục rộng phía trước chánh điện, lúc này họ mới đi đến đàn tràng ở phía Đông Nam.
Đàn tráng vốn dĩ nên hương khói lượn lờ nay lại tối đen như mực, yên tĩnh không một bóng người, xung quanh là mùi bùa rất hăng. Tuần Duẫn Hòa bước qua cánh cửa mà không hề nhíu mày, đi vòng qua một khóm hoa, ông ấy lại ngạc nhiên khi thấy bên trong có một đám người.
Người đứng đầu là Bùi Mộc Hành, Tam công tử của phủ Hi Vương, Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự cùng với Đại lý Tự thiếu khanh Lưu Việt mới nhậm chức. Tuần Duẫn Hòa đã đoán được có người giăng bẫy muốn đối phó với ông ấy nên cũng không quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của đám người Bùi Mộc Hành.
Vừa nãy khi đám người Bùi Mộc Hành đến cổng thành thì gặp được tiểu sa ni bên cạnh trụ trì đến báo án, chỉ nói có phu nhân của quan lại đang hành hung người khác trong chùa chiền. Nhờ có người chỉ đường nên bọn họ đã tìm đến chính xác nơi xảy ra vụ việc, vì bọn họ cưỡi ngựa lên núi bằng đường tắt cho nên đến sớm hơn Tuần Duẫn Hòa.
Nhưng bọn họ cũng chỉ nhanh hơn một chút mà thôi.
Bùi Mộc Hành lẳng lặng cúi chào Tuần Duẫn Hòa, Tuần Duẫn Hòa cũng chắp tay chào lại. Lúc này, một tiếng kêu thê thảm vang lên từ sảnh bên của Vãng Sinh các.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn gì?”
Tuần Duẫn Hoà nhận ra đây là giọng của Diệp thị, bỗng nhiên ông ấy quay đầu lại, cùng lúc đó Tuần Niệm Tê theo sau ông ấy cũng bị thị vệ bịt miệng lại.
Chỉ thấy một lầu các ba tầng đứng sừng sững phía sau đàn tràng, có ánh sáng màu vàng lờ mờ chiếu ra ngoài qua cửa sổ, có hai bóng đen hắt lên song cửa sổ. Một nữ tử đang cúi người xuống giống như đang tra hỏi, một người khác quỳ trên mặt đất như đang đau khổ cầu xin, đây chính là Diệp thị.
Tuần phu nhân - Diệp thị rất sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt của Tú Nương: “Ngươi là ai?”
Tú Nương chắp tay áo, đứng dưới ánh đèn rồi cười khẩy: “Ngươi hỏi ta là ai, ta còn đang muốn hỏi lại ngươi là ai đây. Cả ngày người của ngươi cứ lén lút bám theo ta, sau đấy lại dẫn ta đến đàn tràng muốn đẩy ta vào hố lửa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Những lời này giống như tiếng sét đánh lên đầu Tuần phu nhân.
Lẽ nào là nhũ mẫu đã nhìn nhầm người, nhìn nữ tử trước mặt có vẻ bề ngoài giống Chương thị đến bảy tám phần, y phục cũng cực kỳ giống, có lẽ là chuyện đã bị bại lộ nên thất bại. Tuần phu nhân lập tức thấp tha thấp thỏm, bà ta hoang mang sợ hãi.
“Ta... Ta không có...” Bà ta vô thức phủ nhận.
Tú Nương cười mỉa: “Nếu không có, vậy hai chữ Tuần Vũ viết trên này là sao đây?”
Cả người Tuần phu nhân như bị sét đánh trúng, lập tức cứng đờ như tượng đá.
Sắc mặt Tuần Duẫn Hòa đứng bên ngoài cũng thay đổi, ông ấy vô thức nghĩ nữ tử đang nói chuyện kia là Tình Nương. Tuy dáng vẻ trông rất giống nhưng giọng nói lại không giống.
Giọng nói của Tình Nương vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng chứ không mạnh mẽ như vậy.
Trong lòng Tuần Duẫn Hòa bỗng thấy hụt hẫng, xem ra không phải Tình Nương, có người đang tính kế ông ấy. Mặt Tuần Duẫn Hòa tái mét nhìn chằm chằm vào Tuần phu nhân.
Tuần phu nhân nghe thấy vậy thì mới đầu rất sợ hãi, nhưng sau đó bà ta lập tức bình tĩnh lại. Nếu nữ tử này không phải là Chương Tình Nương thì chuyện này cũng không tệ lắm, bà ta cuống quít lau giọt nước mắt vương trên khoé mắt đi, cầu xin: “Muội muội tốt, ngươi hiểu nhầm rồi, ngươi trả lại đồ cho ta đi.”
Câu này có nghĩa là thừa nhận hạc giấy là do bà ta viết.
Từ Vân Tê đang đứng trong căn phòng tối bên cạnh hơi mím môi, còn trụ trì chùa Thanh Sơn đang ngồi ở vị trí chủ vị thì lắc đầu, lặng lẽ niệm một câu “A di đà phật”.
Tú Nương thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với Tuần phu nhân, tay cầm con hạc giấy kia, mỉm cười nhìn bà ta: “Vậy sao? Tuần Vũ là ai thế? Không thể nào là gian phu của ngươi đâu nhỉ, hay là kẻ yêu đương vụng trộm với ngươi, bị người khác phát hiện nên muốn giết người diệt khẩu!”
Tuần phu nhân thẹn quá hóa giận: “Ngươi đang nói linh tinh gì thế! Chàng ấy là trượng phu của ta.”
Tú Nương chớp mắt: “Vậy hả? Nhưng nữ nhi của ngươi đâu có nói thế đâu.”
Trong lòng Tuần phu nhân bỗng thấy căng thẳng, trợn mắt nhìn nàng ấy với vẻ nghi ngờ: “Ngươi đưa nữ nhi của ta đi đâu rồi?”
Tú Nương cười: “Yên tâm đi, ta nhốt ngay bên cạnh thôi, ta cũng nói cho ngươi biết, ta hành tẩu giang hồ cũng có chút năng lực đấy. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng vì sao ngươi lại muốn giết ta thì ta sẽ đưa mẹ con các ngươi với lão ma ma kia đến phủ Kinh triệu....”
Một ngụm máu tanh dâng lên trên cổ họng Tuần phu nhân, xem ra chuyện đã vỡ lở trong tay nữ tử này.
Bà ta vốn đã sức cùng lực kiệt, chỉ là đang gắng gượng. Lúc này bà ta đã sợ đến mức hồn xiêu phách lạc rồi ngã quỵ xuống đất khóc lóc tỉ tê.
Tú Nương hơi ngả người về phía trước: “Ngươi không chịu nói đúng không, vậy để ta nói thay ngươi, ta hành tẩu giang hồ nên đã thấy quá nhiều chiêu trò rồi đấy. Nhìn ngươi như này, lẽ nào là làm việc gì ác nên muốn giết người diệt khẩu? Có phải trông ta giống người ngươi muốn giết không, các ngươi nhìn nhầm người à?”
Từng câu từng chữ của Tú Nương đều đâm trúng tim đen của Tuần phu nhân, cảm xúc của Tuần phu nhân đã ở bên bờ vực sụp đổ. Bà ta chỉ có thể cúi thấp người hơn, gào khóc lớn hơn.
Tú Nương nhìn thấy thế thì vỗ tay, định đứng dậy: “Vậy thôi, ngươi không chịu nói thì ta sẽ gọi người đưa các ngươi đến chỗ quan phủ...”
Đúng lúc này, một tiếng khóc vọng ra từ buồng: “Mẹ, mẹ...” Nhưng miệng nàng ta cũng nhanh chóng bị bịt lại, phát ra tiếng kêu rên.
Tuần phu nhân nhận ra đấy là giọng của nữ nhi, đồng tử bà ta run lên, nhìn thấy Tú Nương định đứng dậy thì bà ta vội vàng lao đến ôm chân nàng ấy: “Ta nói ta nói.”
Tú Nương mỉm cười đầy thảnh thơi, nàng ấy lại ngồi xuống: “Ngươi nói đi, kể từ đầu đến cuối.”
Tuần Duẫn Hòa ở ngoài cửa sổ vừa nghe đến đấy cũng đã đoán được đại khái.
Nhớ lại nữ tử mặc y phục màu xanh lá mà ông ấy nhìn thấy trong tiệc mừng thọ hôm ấy, cùng với những câu hỏi của Diệp thị ở từ đường, có thể thấy Diệp thị cũng phát hiện ra người kia. Bà ta tưởng là Tình Nương vẫn còn sống và lo sợ nàng ấy sẽ đe dọa đến địa vị bà ta nên bà ta mới giăng bẫy định ra tay trên núi. Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Tuần Duẫn Hòa trở nên lạnh lùng sắc bén, ông ấy không hề biết Diệp thị nhu nhược kia lại là người tàn nhẫn độc ác như vậy.
Vậy thì lại có một vấn đề, Diệp thị chưa từng gặp Tình Nương, sao bà ta lại biết Tình Nương trông như nào?
Lúc này Tuần Duẫn Hòa như đang đứng trước vực thẳm, chỉ cần bước về phía trước một bước là vực sâu thăm thẳm.
Làm phu thê mười mấy năm, nhưng số ngày ông ấy với Diệp thị thật sự chung đụng với nhau không nhiều lắm. Hình như ông ấy cũng không biết Diệp thị là người như thế nào, ông ấy không khỏi bước về phía trước một bước. Lúc này Lưu Việt - Đại lý Tự thiếu khanh giơ tay ra cản lại, khẽ lắc đầu với ông ấy, ra hiệu cho ông ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Trên đường đến đây, tiểu sa ni đã nói cho Lưu Việt biết toàn bộ nhân chứng vật chứng đều bị bắt, mời bọn họ đến tiếp quản.
Tất cả mọi người ở đây ai cũng là cáo già làm việc lâu năm trong triều đình, biết rõ chuyện tối nay không thể nào chỉ là giết người không thành.
Đúng lúc này, bên trong vọng ra giọng nói run rẩy của Tuần phu nhân: “Nếu ta nói thì ngươi sẽ thả ta với nữ nhi ta đi đúng không?”