Phượng Nghi

Chương 1: Chương 1




Đây là lần đầu tiên Lý Phượng Ninh ra ngoài làm việc sau khi vào cung được hai tháng.

Mặt trời núp sau áng mây mãi chưa muốn ló, thời tiết oi bức bao phủ trên đường phố Đông Nhị Trường, con đường trong hoàng cung sâu thẳm bị om như lồng hấp, trông mắt nhìn mà không thấy cuối đường ở đâu.

Lúc này là giữa trưa, bên trong cung tường yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả ve trên cành cũng lười biếng không chịu cất tiếng ca. Phượng Ninh bưng một chiếc mâm được điêu khắc cành hoa, bám theo sát sao một lão cung nhân, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không biết là vì bị nóng hay là vì lo lắng.

Hôm nay, Phượng Ninh cứ sợ công việc sẽ không yên ổn.

“Ma ma, Sùng Kính điện của lão Thái phi còn cách đây bao xa?”

Phượng Ninh cẩn thận nâng mâm son bằng tay trái, chừa tay phải lau mồ hôi trên trán. Nàng kìm lòng không đậu ngước mắt nhìn chung quanh, tầm mắt bị tường đỏ cao vút chặn lại, chỉ thấy mái hiên cong cong chồng lên thành từng tầng nơi chân trời. Bầu không khí uy nghiêm chỉ có ở Tử Cấm thành bủa vây.

Lão cung nhân bưng chậu băng, trả lời mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại: “Vẫn còn xa lắm.” Giọng điệu bà ta khô khan và cáu kỉnh.

Phượng Ninh nhíu mày nhìn bóng lưng thẳng tắp của bà ta.

Tuy nàng vào cũng đã được hai tháng nhưng tình cảnh không mấy êm xuôi.

Mấy tháng trước, Nội các và Lễ bộ tuyển chọn nữ quan thay Tân đế, phủ đệ của quan viên trong triều từ ngũ phẩm trở lên mà có nữ nhi chưa gả chồng đều nằm trong danh sách được tuyển chọn. Lễ bộ đã quy định rõ ràng, có đích nữ thì chọn đích nữ, không có đích nữ mới được đưa thứ nữ vào cung. Phượng Ninh vốn có một đích tỷ, tiếc rằng đích tỷ đã có ý trung nhân nên không muốn vào cung, phụ thân bèn ghi tên nàng dưới danh nghĩa đích mẫu, lại tặng chút tiền bạc cho quan viên tuyển chọn thì mới nhét nàng vào cung.

Chỉ vì nàng có dung nhan nổi bật, phụ thân muốn dâng nàng cho Tân đế để mong có được chỗ đứng trong triều đình.

Nữ quan nào vào cung mà chẳng vì mục đích làm phi tần cho Hoàng đế? Vậy là khuôn mặt của Phượng Ninh trở thành nguyên nhân rước họa vào thân. Đám nữ quan kia ai nấy đều xuất thân cao quý, không phải là đích tôn nữ của Các lão thì cũng là chất nữ của Thái hậu, đều là những người có thể đi khắp hoàng cung mà không cần e ngại ai. Xét về gia thế hay dòng dõi, Phượng Ninh là người thấp cổ bé họng nhất.

Các nàng đề phòng Phượng Ninh mọi lúc mọi nơi, chỉ sợ nàng sẽ được gặp Hoàng đế. Các cô nương âm thầm ra tay, ma ma vốn dạy dỗ cung quy sai Phượng Ninh đi rửa bát đũa, Ty chính vốn nên dạy dỗ lễ nghi đuổi Phượng Ninh ra ngoài hành lang đứng hai canh giờ. Mục đích của các nàng rất đơn giản, làm Phượng Ninh không hay biết gì về chốn thâm cung, chờ ngày nào Phượng Ninh đi làm việc thì các nàng có thể mượn cớ nàng phạm lỗi để đuổi khỏi cung.

Nhưng Phượng Ninh không muốn rời cung. Chỉ cần nghĩ đến cha mẹ ở nhà như sài lang hổ báo, Phượng Ninh thà ở lại trong cung sống qua ngày còn hơn. Vậy nên suốt hai tháng qua, Phượng Ninh vẫn cẩn thận từng li từng tí, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội hãm hại mình.

Khi Lễ bộ chọn nữ quan đã có văn bản rõ ràng, lần tuyển chọn này thực tế là để dành sẵn phi tần cho Hoàng đế, nếu trong vòng hai năm mà chưa được Hoàng đế sắc phong thì có thể rời cung, cưới gả tùy ý. Phượng Ninh đã nghĩ kỹ rồi, tranh thủ hai năm ở trong cung mà trau dồi bản thân, học chút bản lĩnh như thêu thùa, cắm hoa, pha trà, chế thuốc, thậm chí là học chữ nghĩa… Chờ đủ hai năm sau rời cung thì có thể đến mấy nhà nữ học quán nổi tiếng ở Kinh thành làm nữ phu tử, đến lúc đó nàng không cần trở về ngôi nhà bán đứng con cái của mình kia nữa.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Phượng Ninh lại tự cổ vũ bản thân: Lý Phượng Ninh, ngươi nhất định phải cố gắng lên!

Hôm nay là lần đầu tiên Phượng Ninh ra ngoài làm việc. Thấy sắp đến giữa trưa, Thượng công của Thượng công cục ra lệnh cho nàng đưa một tấm bổ tử* thêu hình Chung Quỳ trừ tà đến chỗ lão Thái phi.

*Bổ tử hay bố tử là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên. Tấm vải vuông này trước thế kỷ 16 còn có tên là hung bối và hoa dạng. Mảnh bổ tử thường là vải thêu với cấp hiệu phẩm hàm của vị quan. 

Phượng Ninh tự nhủ rằng, mình nhất định không được làm hỏng việc.

Hai khắc sau, cuối cùng Phượng Ninh và ma ma cũng đi ra đường Đông Nhị Trường, rẽ qua Trường Khanh tả môn vào Ngự hoa viên. Bên trong Ngự hoa viên cây cỏ sum suê, không khí mát lạnh ập đến khiến Phượng Ninh có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phong cảnh ở Ngự hoa viên này đúng là rất đẹp.

Hồ nước hình vuông được lót đá lưu ly ngũ sắc trước Giáng Tuyết hiên, những viên đá lung linh lấp lánh được xếp đầy trên mặt đất, trong vườn trồng đủ loại hoa cỏ muôn hồng nghìn tía, đưa mắt nhìn sang cứ thấy cảnh đẹp như mây ráng chiều giữa cái nóng oi ả này.

Tiếc rằng Phượng Ninh không có thời gian ngắm cảnh đẹp. Nàng đi ngang qua Ngự hoa viên, bước ra ngoài từ cửa nhỏ ở phía tây Thiên Thu đình, vòng qua Trùng Hoa môn, rẽ trái ngoặt phải một lát, cuối cùng cũng đến trước Sùng Kính điện.

Sau khi báo tin, chốc lát sau mới thấy một tiểu thái giám đi ra. Tiểu thái giám này đội mũ ô sa mạ vàng với hai cánh chuồn rủ xuống, mặc áo duệ tát* cổ tròn thêu hoa văn quỳ hoa, đeo ô giác đái** bên hông, khoảng chừng hai mươi tuổi, cả người toát lên vẻ lười nhác. Hắn ta còn trẻ nhưng ánh mắt sắc bén, đang trưa nóng chói chang mà lại bị người khác phái đi đưa món đồ không quan trọng như thế này, có thể thấy là có ẩn ý trong đó.

*Áo duệ tát: Một loại trang phục thời nhà Minh.

**Ô giác đái: Một loại thắt lưng được nạm vật hình vuông làm bằng sừng màu đen.

Có điều người trong cung đều tuân thủ quy tắc không lo chuyện bao đồng. Hắn ta không hỏi nhiều mà dẫn hai người vào trị phòng* trong dãy nhà phía Nam.

*Trị phòng: Nơi chuyên dùng để làm việc trong hoàng cung, tương tự như phòng làm việc thời nay.

“Các ngươi nghỉ ngơi một lát, Thái phi nương nương chưa ngủ trưa dậy, chờ người tỉnh dậy thì sẽ gọi các ngươi.”

Thái phi ngủ rất ngon giấc, một canh giờ trôi qua, mặt trời đã ngả về tây, đến giờ thân ba khắc mới gọi hai người vào điện.

Vị Thái phi này có vẻ rất kênh kiệu, chỉ ngồi sau rèm che gặp Phượng Ninh. Phượng Ninh không dám nhiều lời, chỉ quỳ xuống dâng khay lên, may mà lão Thái phi không được khỏe cho lắm nên không hỏi nhiều mà cho phép nàng rời đi sớm.

Phượng Ninh không ngờ công việc này lại thuận lợi đến thế. Lúc ra ngoài, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Khi đã bước ra Trùng Hoa môn, sắp sửa tiến vào Ngự hoa viên, lão ma ma đi đằng trước bỗng ôm bụng: “Ôi chao…”

Phượng Ninh chạy đến gần đỡ bà ta: “Ma ma, bà sao vậy?”

Ma ma kia lại đẩy tay nàng ra, chỉ lo dựa sát vào cung tường bên cạnh, vừa nhíu mày nhịn đau thở dốc, vừa lấy một tấm đối bài từ trong ống tay áo, giục Phượng Ninh: “Lý cô nương, ta bị tiêu chảy, e rằng phải tìm chỗ đi xí, ngươi cầm đối bài về Thượng công cục báo cáo công việc, lỡ về trễ thì sẽ bị phạt.”

Phượng Ninh nghe vậy thì hốt hoảng. Hỏng bét, thì ra đang chờ nàng ở đây!

Nàng không quen thuộc với hoàng cung, không thể đi một mình. Cô nương đáng thương bèn đến gần ma ma trước mặt, mỉm cười năn nỉ bà ta: “Ma ma ơi, ta đi làm việc cùng bà mà giờ lại trở về một mình sao được? Nếu ma ma cảm thấy không khỏe thì ta sẽ cùng bà đi ngoài.”

Phượng Ninh được nuôi dưỡng trong khuê phòng từ thuở nhỏ, tuy không có tâm kế gì nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Nàng cũng bắt chước các cô nương kia, lặng lẽ lấy mấy miếng bạc vụn ít ỏi của mình đưa cho lão ma ma.

Phượng Ninh rất xinh đẹp, thái độ xưa nay vẫn hiền lành ôn hòa, khi mỉm cười sẽ thấy hai má lúm đồng tiền sâu bên khóe môi, đôi mắt cong lên như trăng non, dù là ai thấy cũng sẽ mềm lòng. Tiếc rằng lão ma ma đã nhận tiền của người khác, cũng được bên trên dặn nên không muốn bỏ qua cho Phượng Ninh dù chỉ một chút. Bà ta xị mặt nói: “Ta còn phải đến Ty lễ giám làm việc, lần này không thể đi cùng ngươi, ngươi cứ men theo con đường lúc đến mà về là được, việc gì phải vội vàng?”

Phượng Ninh nghe vậy thì biết lão ma ma này đã quyết tâm bỏ mặc mình. Vừa lơ là xíu thoáng chốc lại nâng cao cảnh giác, đôi mắt đen láy của nàng cũng dần đỏ hoe.

Ma ma này cũng không phải là thờ ơ, tiếc rằng cô nương này bị vị chủ nhân kia kiêng kỵ, bà ta chỉ là một nô tỳ muốn sống yên thân, sao dám giúp đỡ người khác? Bà ta cố gắng kìm nén cảm xúc không đành lòng, bỏ tay Phượng Ninh ra, men theo vách tường đi về phía Bách Tử môn đằng trước.

Không còn cách nào khác, Phượng Ninh đành phải trở về một mình. May mà trước khi đi nàng đã đề phòng, ghi nhớ đường sá cẩn thận, lúc này nàng tiến vào Ngự hoa viên theo ký ức của mình.

Khi Phượng Ninh đến gần mái đình hình bát giác có bốn cây cột đình, bước lên thềm đá bạch ngọc đi lên trên, bỗng một tiếng chó sủa vang lên từ bụi hoa đằng sau. Phượng Ninh hoảng sợ nhìn đằng sau, suýt nữa mất hồn mất vía, một con chó vàng to khỏe nấp trong lùm cỏ đằng sau, đang trừng nàng bằng đôi mắt đỏ ngầu. Hai chân của nó làm tư thế như sắp lao về phía nàng.

Phượng Ninh hít sâu một hơi, vội vàng chạy về phía trước. Chó vàng cứ sủa mãi không ngừng như bị ai đó bỏ thuốc, ngửi được mùi gì đó trên người nàng nên cứ đuổi theo không chịu buông tha.

Cứ tiếp tục thế này, nhẹ thì bị chó cắn hủy dung nhan, nặng thì bị cắn chết. Nếu nàng cứ thế bỏ mạng trong chốn thâm cung này thì thật oan uổng.

Chỉ trong tích tắc, con chó đã đuổi kịp nàng, há miệng cắn làn váy của nàng, lớp váy lụa màu bạc ngoài cùng bị nó cắn rách một mảng lớn. Phượng Ninh chỉ muốn đá văng nó ra nhưng con chó này rất khỏe, nhanh chóng tránh thoát, lại lùi về sau lấy đà rồi hung ác nhào về phía nàng.

Thấy hai móng của nó gần ngay trước mắt, sắp cào lên trán mình, Phượng Ninh lảo đảo ngã về phía trước.

Đúng lúc này, mặt trời chiều ló dạng sau tầng mây đen, ánh sáng rực rỡ nhiều màu chiết xạ dưới những giọt mồ hôi của nàng.

Một bóng dáng cao lớn cứ như bước ra từ ánh nắng, mũi tên phá tan thời tiết nóng bức này, dần dần phóng to trong ánh mắt kinh hoàng của nàng, mãi đến khi lướt qua bên cạnh nàng, đâm thủng bụng chó. Nàng nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng bên tai, con chó kia đã bị mũi tên đóng đinh dưới mặt đất, thậm chí còn không có máu chảy ra.

Cuối cùng ông trời vẫn chiếu cố nàng, có người cứu nàng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Mồ hôi chảy ướt trán, Phượng Ninh vẫn còn kinh hãi đỡ tường đứng dậy. Bóng dáng cao lớn ấy từ bóng râm trước cửa bước vào ánh nắng chiều.

Nên miêu tả khuôn mặt ấy như thế nào đây nhỉ? Đó là một gương mặt đẹp vô ngần, ngũ quan như tạc tượng, mỗi góc cạnh đều được mài giũa tỉ mỉ, rõ ràng trông rất sắc bén nhưng ánh mắt sâu thẳm kia lại có nét lười nhác thoắt ẩn thoắt hiện, hòa tan vẻ sắc bén ấy một cách đáng kể, khiến cả người hắn tỏa ra phong thái nhã nhặn và cao quý không thể nhúng chàm.

Tầm mắt từ khuôn mặt dời xuống, hắn mặc một chiếc áo đen rất tầm thường, bàn tay trắng nõn thon dài cầm cung tiễn, dáng người thẳng tắp đĩnh đạc, không đeo bất cứ vật trang sức nào trên người.

Đây là một nam nhân trẻ tuổi có ngoại hình tuấn tú, khí chất trong trẻo.

Chiều nay Bùi Tuấn đi săn thú ở Thượng lâm uyển, hết giờ Thân thì đi qua Huyền Vũ môn hồi cung, vừa bước vào Thuận Trinh môn thì thấy một con chó với đôi mắt đỏ ngầu đang rượt đuổi muốn cắn cung nhân.

Hồi bé, Bùi Tuấn từng bị chó săn rượt đuổi trong Vương phủ, làm hại hắn vô cùng chật vật, đến lúc trưởng thành vẫn không thể quên. Hắn chưa bao giờ nuôi thú cưng, lúc mới kế thừa đại thống, thân tín của hắn đã dọn sạch chó mèo trong cung, con súc sinh này từ đâu ra?

Ngay từ đầu, Bùi Tuấn chỉ chú ý đến con chó đã ngã ngửa bụng vì trúng tên, hoàn toàn không liếc nhìn cô nương bên cạnh, đôi mắt đen tuyền của hắn thấp thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn. Cung nhân đi theo vừa thấy cảnh này thì lấy làm sợ hãi, kẻ vô liêm sỉ nào gan to bằng trời, dám nuôi chó trong hoàng cung?

Bùi Tuấn khẽ cau mày, lạnh lùng chỉ vào con chó, không nói một lời. Chưởng ấn Ty lễ giám Liễu Hải biết ngay hắn đã nổi giận, ông ấy không dám thở mạnh, vội giơ tay lên ra hiệu cho đám thị vệ nhặt con chó kia lên. Ông ấy đang định hỏi chỉ thị của Bùi Tuấn thì đúng lúc này, giọng nữ run rẩy vang lên từ dưới cung tường: “Đa tạ ân cứu mạng của ân công.”

Bên này, Phượng Ninh luống cuống lau mồ hôi trên gò má, sửa soạn lại dung nhan một chút rồi dịu dàng hướng về phía người vừa xuất hiện, quỳ xuống.

Có lẽ Bùi Tuấn không ngờ sẽ có người dám gọi mình bằng xưng hô này, ba chủ tớ đồng loạt quay sang nhìn Phượng Ninh.

Liễu Hải chú ý tới gương mặt của Phượng Ninh đầu tiên, không khỏi sửng sốt.

Mắt hạnh đen láy, da trắng như tuyết, gò má phớt hồng ướt át như son phấn loang màu, phong thái diễm lệ tuyệt sắc như hội tụ hết tinh hoa của đất trời. Nhan sắc nhường này quả là hiếm thấy, Lễ bộ đúng là được việc!

Ông ấy nhìn lén Bùi Tuấn một cái.

Bùi Tuấn lại chú ý tới xiêm y của nàng đầu tiên. Đây là cung trang dành riêng cho nữ quan thuộc sáu cục hai mươi bốn ty, nữ quan thượng đẳng mặc áo dài bằng lụa Hàng Châu màu bạc, cổ áo tròn viền đỏ thẫm, nữ quan hạ đẳng dùng cổ áo tròn viền xanh đậm, có thể phân chia thân phận dựa vào bổ tử trước ngực. Tiểu nữ quan trước mặt hắn mặc áo dài màu xanh đen, kích cỡ không vừa người mà hơi rộng, lớp váy lụa bạc phủ bên ngoài đã bị cắn rách, không thấy thấm vệt máu có nghĩa là không bị thương.

Nàng gọi hắn một tiếng “Ân công” chứng minh nàng không biết thân phận của hắn, hẳn là nữ quan mới được chọn vào cung cách đây không lâu. Tuy nhiên chỉ cần nghĩ đến đám nữ nhân bị Nội các cố nhét vào cung kia, sắc mặt Bùi Tuấn lại sa sầm.

Hắn thản nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, chưa hết bàng hoàng, kèm theo đó còn nửa biết ơn và nửa dò xét mơ hồ nhưng lại hiện rõ trong mắt, nom bộ dáng khờ khạo, rõ ràng là không có tâm kế gì.

Kiểu người này mà cũng được vào cung à? Chết lúc nào chẳng hay.

Bùi Tuấn thích nữ tử thông minh lanh lợi, hắn không có thói quen dạy dỗ người khác.

Lễ bộ đúng là kiểu người nào cũng dám nhét vào hoàng cung của hắn.

Bùi Tuấn nhíu mày, không có hứng thú trả lời nàng. Hắn không thèm nhìn nàng dù chỉ một giây, xoay người ném cung tiễn cho thị vệ rồi lững thững rời đi.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.