Phượng Nghi

Chương 35: Chương 35




Ba vụ án lớn kia thì chắc chắn có thể tịch thu được một lượng tiền lớn về làm đầy quốc khố, từ đó dùng làm quân tư.

Nhưng vụ án chiếm đoạt đồng ruộng kia rõ ràng là đang đánh tiếng. Mặc dù chưa chắc vụ này đã liên quan đến Dương Nguyên Chính, nhưng quan trọng là nó xảy ra ở quê hương ông ta, thân là Thủ phụ song ông ta sơ suất trong việc giám sát. Vụ án này có thể chặn miệng Dương Nguyên Chính, ép Nội các phải đồng ý xuất binh Vân Nam.

Lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn độc cỡ này... Đúng là làm người ta mở mang tầm mắt.

Nhưng điều thật sự khiến Trương Dũng sợ hãi lại không chỉ có thể. Từ việc này, ông ta còn nhìn ra được ý muốn dò xét của Hoàng đế.

Năm đó Dương Nguyên Chính là người khởi xướng việc bắt Giang Tân, còn ông ta lại là người bày kế. Nói cách khác, Hoàng đế biết rõ ông ta và Dương Nguyên Chính thân thiết với nhau.

Ông ta có dám nhận vụ này hay không, phải xử lý thế nào... Tất cả đều sẽ quyết định con đường làm quan tương lai, thậm chí là cả sống chết của ông ta.

Trương Dũng cười khổ trong lòng nhưng trên mặt lại bày ra vẻ dứt khoát đồng ý: "Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ xử lý cẩn thận."

Những lời này tương đương với việc tỏ lòng trung thành.

Bùi Tuấn rất hài lòng: "Nếu vậy thì đừng làm mất thời gian nữa, ái khanh có thể lập tức lên đường."

"Thần tuân chỉ."

Tâm trạng đang tốt nên Bùi Tuấn lại quay sang hỏi về Lý Phượng Ninh. Nhưng Liễu Hải lại nói với hắn rằng nàng vẫn đang học cưỡi ngựa. Bùi Tuấn không khỏi nhíu mày, hiếm khi cạn lời hồi lâu.

*

Một trận mưa thu kéo theo gió rét về. Ngày hai mươi hai tháng bảy, nhiệt độ đột ngột hạ thấp, Ty kim cục trong cung đã chuẩn bị đồ mua thu cho các nữ quan từ lâu. Hôm nay Phượng Ninh khoác một chiếc áo choàng, còn khép vạt áo lại cẩn thận.

Sáng sớm, khi nàng chạy đến Dưỡng Tâm điện làm việc thì thấy bậc thang ướt đẫm, phủ một lớp sương mỏng.

Bùi Tuấn lên triều vẫn chưa về nên các cô nương đang tụ tập trong tây vi phòng.

Cuối giờ tỵ, có tin báo về nói Hoàng đệ sắp trở lại Dưỡng Tâm điện, các cô nương lại đồng loạt ra hành lang đứng chờ.

Hiện tại phụ thân của Trương Nhân Nhân đang được Hoàng đế trọng dụng, hôm qua đã lên đường rời kinh xử lý công vụ nên mấy ngày nay nàng ta vô cùng nổi bật, ngẩng đầu ưỡn ngực trông đầy sức sống. Thấy Phượng Ninh đứng bên cạnh cúi đầu, nàng ta nhẹ nhàng đẩy vai nàng:

"Phượng Ninh, ngươi làm sao vậy? Sao đang làm việc lại ngủ gật thế kia?"

Phượng Ninh giật nảy mình, vội vàng lấy lại tinh thần đáp: "Ta không ngủ gật..."

Dứt lời, nàng phát hiện ra mấy vị chấp bút của Ty lễ giám đều đang nhìn về phía mình, thế là nàng lập tức rụt cổ.

Hôm qua nàng nằm mơ thấy ác mộng, nửa đêm thức giấc tận hai lần, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm nên vừa rồi mới hơi ngẩn người.

Thấy vậy, mặt mày Chương Bội Bội sa sầm. Phượng Ninh không hiểu ý ngầm trong những hành động này nhưng nàng ấy thì biết rõ. Đừng thấy các nội thị kia luôn khom lưng cúi đầu trước mặt bọn họ mà nhầm. Bọn họ chính là tai mắt của các chủ tử trong cung. Bây giờ Trương Nhân Nhân chuyện bé xé ra to như vậy chắc chắn lát nữa chuyện này sẽ truyền tới tai Hoàng đế. Thế là nàng ấy dùng chiêu của nàng ta xử lý lại nàng ta.

"Trương Nhân Nhân, muội đã đọc thực đơn ngọ thiện hôm nay của vạn tuế gia chưa?"

Trương Nhân Nhân chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đối mặt với Chương Bội Bội lại dùng giọng điệu rất cung kính: "Tỷ tỷ, ta đã đọc từ nãy, có đậu hũ ma bà, canh bồ câu non, còn có..."

Chương Bội Bội cắt ngang lời nàng ta: "Nhân Nhân à, muội còn kém xa Phượng Ninh. Hồi đó khi giúp ta, lúc nào Phượng Ninh cũng xắn tay áo lên tự mình xuống bếp. Ngày nào Đại Tổng quản cũng khen muội ấy, làm cho ta cũng được thơm lây, nhưng sau khi muội đến thì mỗi ngày chỉ biết ra vẻ. Ta hiểu muội muốn thể hiện trước mặt bệ hạ, có điều ai không biết lại tưởng bệ hạ mời Đại tiểu thư "tay không dính nước mùa xuân" nhà nào đến đây cũng nên. Chẳng phải đi là đậu hũ ma bà thôi sao? Phải tự làm chứ?"

Nét mặt Trương Nhân Nhân đờ ra, bị đẩy vào thế khó. Nàng ta đành quay sang nhờ cậy sự giúp đỡ của Dương Uyển.

Tuy rằng Dương Uyển vừa bị phạt nhưng dù sao nàng ta cũng là Ngự tiền đệ nhất nữ quan, Trương Nhân Nhân lại có quan hệ tốt với nàng ta nên Dương Uyển không thể trơ mắt nhìn Trương Nhân Nhân rơi vào thế yếu được. Vậy nên nàng ta đứng ra nói đỡ:

"Bội Bội nói chí phải. Trong số chúng ta, rõ ràng Phượng Ninh là người nghiêm túc cẩn thận, không hổ là người muội dẫn từ ngoài vào. Nhưng Nhân Nhân mới tới, vẫn còn nhiều hành động chưa chu đáo, mong Bội Bội chỉ bảo thêm. Còn việc tự mình xuống bếp..." Dương Uyển xoay người, dịu dàng nói với Trương Nhân Nhân:

"Ta nhớ hồi còn ở khuê phòng muội làm mấy món bánh ăn rất ngon. Muội đừng vì đang ở Ngự tiền mà sợ này sợ kia, cứ mạnh dạn thể hiện tài năng đi, có gì không hiểu thì bọn ta sẽ giúp."

Lời của nàng ta chu toàn mọi mặt, khéo léo che giấu được tất cả mâu thuẫn.

Chương Bội Bội bất đắc dĩ nhún vai với Phượng Ninh, ánh mắt như đang muốn nói rằng "Nhìn cho kỹ mà học tập đi". Phượng Ninh dụi mắt, đúng là về phương diện này nàng không bằng người ta.

Vì động tác giơ tay làm ống tay áo trượt xuống nên Dương Uyển nhìn thấy trên cánh tay nàng có một vết thương. Nàng ta sốt sắng hỏi:

"Muội muội, muội bị thương hả?"

Phượng Ninh rũ ống tay áo xuống che tay rồi lắc đầu cười: "Không sao ạ, muội bị té lúc tập cưỡi ngựa ấy mà."

Chương Bội Bội đau lòng muốn chết, khi thì muốn đi tìm thuốc bôi, lúc lại muốn kiểm tra miệng vết thương, xoay như chong chóng.

Hôm nay Bùi Tuấn không đi Tuân Nghĩa môn mà về Ngự thư phòng bằng cửa bên, trùng hợp nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của các cô nương.

Mặt hắn sầm xuống, thầm mắng Lý Phượng Ninh là đồ ngốc.

Vạn tuế gia hắn đây thì không nịnh bợ, suốt ngày đâm đầu vào bờ tường gắn đầy kim châm, làm mình mẩy đầy thương tích sống dở chết dở mới chịu. Rốt cuộc hắn nên khen nàng đầy nghị lực hay mắng nàng ngu xuẩn đây? Để hắn dạy không tốt hơn người ngoài à? Nếu nàng muốn cưỡi ngựa thì buổi tối hắn có thể dẫn nàng lên tường thành cưỡi luôn.

Từ hôm đó đến giờ, hắn đã mắng nàng được chừng sáu ngày rồi, thế mà nàng vẫn câm như hến, thái độ cũng không có dấu hiệu mềm mỏng hơn.

Thật bướng bỉnh.

Đây là lần đầu tiên Bùi Tuấn để ý đến tâm trạng một người như vậy.

Vì tâm trạng không tốt nên lúc dùng bữa hắn lại làm lơ Lý Phượng Ninh.

Tất nhiên hắn cũng không thấy nàng đâu.

Liễu Hải hậm hực mách hắn: "Phượng Ninh cô nương lại rời Huyền Vũ môn đi cưỡi ngựa rồi ạ."

Bùi Tuấn ngồi sau ngự án tức đến mức bật cười.

Đời này hắn sống xuôi chèo mát mái trong tình thương của phụ mẫu, cũng được cưng chiều từ nhỏ đến lớn. Bẩm sinh mang cốt cách Đế vương nên hắn vào kinh lên ngôi xưng Đế, dù bề tôi có ngang ngược đến mấy, hắn cũng nghĩ ra được cách mà trị, trên phương diện vũ lực cũng chưa từng thua một ai.

Thế mà hôm nay hắn lại bại bởi Lý Phượng Ninh.

Lần đầu trong đời Bùi Tuấn bất lực trước một người như vậy.

*

Hôm nay, sau khi hầu hạ Hoàng đế dùng bữa, Phượng Ninh lại rời khỏi Huyền Vũ môn theo thói quen. Chiều nay nàng không cần làm việc nên có thể cưỡi ngựa thoải mái. Chẳng qua Liễu Hải không yên tâm nên cuối cùng vẫn cử một tiểu nội thị đi theo.

Hai người tới chuồng ngựa dắt ngựa trước. Phượng Ninh bẩm sinh có khả năng làm thân với các động vật xung quanh. Nàng đặt cho chú ngựa mà mình cưỡi một cái tên mới là "Tiểu Tráng", nhưng thật ra nó không hề cường tráng. Giữa bầy ngựa cao to, trông nó không nổi bật chút nào, có điều Phượng Ninh vẫn dịu dàng khích lệ:

"Trong mắt ta thì ngươi là con ngựa xuất sắc nhất."

Nàng cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ có người nói với mình rằng:

"Lý Phượng Ninh, nàng là nữ tử xuất sắc nhất mà ta từng gặp."

Phượng Ninh nghĩ nếu được nghe câu này có lẽ mình sẽ rất vui.

Giờ mùi hai khắc là thời điểm nóng nhất trong ngày. Tiểu nội thị thấy bỏ mùi trong chuồng ngựa không dễ ngửi nên để Phượng Ninh đứng bên ngoài chờ mình dắt ngựa ra cho.

Phượng Ninh bèn chọn một bóng cây mát mẻ đứng chờ. Nàng lấy túi rượu mà Chương Bội Bội chuẩn bị cho mình ra nhấp một ngụm. Bên trong là rượu trái cây mà Ngự thiện phòng ủ, vừa ngon vừa ngọt, Phượng Ninh rất thích uống.

Sau một hồi hứng gió nóng, nàng thấy tiểu nội thị vội vàng lao từ trong chuồng ngựa ra:

"Phượng cô nương, không xong rồi, không thấy Tiểu Tráng đâu nữa."

Nghe vậy, Phượng Ninh cũng luống cuống: "Sao tự nhiên lại không thấy đâu?"

Hai người vào chuồng ngựa tìm kiếm một lượt, đúng là không thấy bóng dáng Tiểu Tráng đâu. Bọn họ hỏi mã quan ở gần đó thì người ta lắc đầu.

Phượng Ninh đi lên đồi tìm kiếm. Nàng nghĩ rằng có thể Tiểu Tráng chạy qua chuồng ngựa ngự dụng cũng nên. Bên ngoài chuồng ngựa ngự dụng có mấy thị vệ đứng gác. Phượng Ninh gạt nước mắt, gạt bỏ xấu hổ tiến lên hỏi bọn họ.

"Các ngươi cho ta vào trong một chút được không? Ta muốn tìm Tiểu Tráng."

Những thị vệ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, nghe nàng nói vậy cũng chỉ mặt mày lạnh tanh phun ra một câu:

"Nếu không có ý của bệ hạ thì không một ai được tiến vào."

Phượng Ninh chỉ đành từ bỏ, ai ngờ mới xoay người lại thì thấy một bóng người cao lớn đang sải bước đi về phía này.

Đã lâu lắm rồi nàng không thấy hắn mặc đồ đen, chiếc thắt lưng mỏng thắt ngang eo làm nổi bật bờ vai rộng và đôi chân dài của hắn. Thì ra khí chất bệ hạ lại đĩnh đạc oai phong như vậy.

Phượng Ninh khom lưng cúi đầu hành lễ với Bùi Tuấn:

"Thần nữ thỉnh an bệ hạ."

Bùi Tuấn chậm rãi tiến tới, lạnh nhạt hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"

Phượng Ninh chỉ về phía chuồng ngựa: "Mấy hôm nay thần nữ thường đến đây cưỡi ngựa vào sau giờ ngọ, nhưng hôm nay con ngựa mà thần nữ thường cưỡi biến mất. Thần nữ muốn vào chuồng ngự dụng tìm thử xem sao. Bệ hạ cho thần nữ vào một chút được không? Có khi Tiểu Tráng đi lạc vào đây thì sao?"

Vì vừa mới khóc xong nên mắt nàng đỏ hoe, ánh mặt trời mùa thu đậu trên hàng mi dài, lại rải vào đáy mắt nàng những luồng sáng rực rỡ, khiến khuôn mặt nàng như sáng bừng lên.

Đôi mắt đen láy của Bùi Tuấn nhìn mặt nàng hồi lâu không chớp mắt, chẳng qua giọng hắn vẫn bình thản không chút gợn sóng: "Mất rồi đi thôi, trẫm chọn cho nàng một con khác là được."

Phượng Ninh mím môi lộ ra vẻ không nỡ: "Thần nữ đã cưỡi nó mấy ngày, cứ vậy mà bỏ nó đi thì thần nữ không nỡ."

Bùi Tuấn cười nhạt. Khi "cá nước thân mật" trên giường với nhau, hắn cũng không thấy nàng nóng ruột nóng gan như thế này. Lòng dạ Bùi Tuấn đầy cảm xúc phức tạp. Hắn giơ tay chỉ vào mấy thị vệ đứng gác:

"Chuồng ngựa ngự dụng không phải nơi muốn vào là có thể vào. Nếu có con ngựa nào đó tự tiện xông vào đây thì đầu bọn họ nên chuyển hộ khẩu được rồi."

Thấy Phượng Ninh lại cuống lên, hắn day day ấn đường rồi nói cho qua: "Lát nữa trẫm lệnh cho người xung quanh chú ý. Thượng lâm uyển cũng không rộng lắm, hẳn là nó không chạy được xa."

Phượng Ninh rất vui vì hắn chịu tìm giúp mình. Nàng mỉm cười uốn gối nói:

"Tạ long an của bệ hạ, vậy người tiếp tục làm việc đi ạ, thần nữ không làm phiền người nữa." Dứt lời, nàng định cáo lui.

Bùi Tuấn không khỏi nghiến răng rít lên: "Trẫm cho nàng đi chưa?"

"Hả?" Phượng Ninh ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Không phải người chuẩn bị đi săn ạ? Thần nữ đứng đây cũng đâu làm được gì đâu?"

Bùi Tuấn giật lấy túi nước trong tay thị vệ rồi ném cho nàng.

"Nàng đi theo xách nước cho trẫm."

Phượng Ninh vội vàng giơ tay ra ôm lấy túi nước, ngơ ngác đi theo hắn hỏi:

"Vậy thần nữ phải chạy theo người ư?"

"Thần nữ không được cưỡi ngựa ạ?"

"Chỗ người có ngựa cho thần nữ cưỡi không?"

"Hay là bệ hạ dứt khoát dạy thần nữ cưỡi ngựa luôn được không?"

Cuối cùng cũng thông minh lên rồi.

Chỉ chốc lát sau, thị vệ dắt hai con Xích Thố Bảo Mã một lớn một nhỏ ra. Nhìn thấy con ngựa lông đỏ thẫm sáng bóng trong truyền thuyết, Phượng Ninh lộ ra vẻ trầm trồ.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, Bùi Tuấn đã giơ tay xách nàng lên.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.