Quy Dã - Kim Vụ

Chương 10: Cậu thật ra chẳng ngoan như vẻ bề ngoài




Thẩm Thanh Đường ngơ ngác vài giây, lắp bắp hỏi: “Học…học cái gì?”

Loại cảm giác tội lỗi ấy lại xuất hiện.

Hứa Kim Dã đâu có ngờ lương tâm mình vẫn còn tồn tại, khi đối diện với cô lại còn đặc biệt nhiều.

Anh cười, tiếng cười trầm thấp rung lên từ lồng ngực.

Nửa đêm đường phố vắng vẻ, xe và người thưa thớt, trong hoàn cảnh yên tĩnh này chỉ cần một chút âm thanh cũng có thể được phóng đại đến vô hạn.

Có một nhóm người từ cửa quán bar đi ra, vai kề vai, có người đã say, nói xằng nói bậy, la hét muốn quay vào tiếp tục uống.

Nhóm người đi qua.

Thẩm Thanh Đường chưa từng gặp phải phải tình huống này, cô cúi đầu, dưới quần ngủ là giày thể thao sạch sẽ.

So với cách ăn mặc của nữ sinh từ quán bar đi ra, bộ đồ ngủ hình trái cây của cô giống như là mua ở cửa hàng dành cho trẻ em.

Cô hơi ảo não, sao lại mặc như thế này ra ngoài chứ.

“Còn chưa uống đã, có muốn tiếp tục không? Tôi mời mọi người ăn khuya.”

“Không đi nữa, ngày mai còn đi làm, sắp bị đuổi rồi, anh nuôi tôi à?”

“….”

Âm thanh càng lúc càng gần, đầu cô cúi càng lúc càng thấp.

Bỗng nhiên một chiếc bóng ập đến, áo khoác mang theo mùi khói thuốc nhàn nhạt che đầu cô, cô giống như bị người ta làm thuật định thân(*), sửng sốt hồi lâu, tiếng nói của nhóm người kia lướt qua, rơi ở phía sau lưng cô.

Cô cố gắng kéo áo khoác ra, nhóm người kia đã đi xa rồi.

“Mặc đi, buổi tối rất lạnh.”

Đưa áo cho cô rồi, Hứa Kim Dã chỉ còn áo ngắn tay bên trong

“Không cần, anh sẽ bị lạnh.” – nói xong cô muốn trả lại áo cho anh.

Hứa Kim Dã nhướng mí mắt, nói: “Đàn ông không lạnh.”

“Đói không, đưa cậu đi ăn gì nhé.”

“Trong đó sao?” – Thẩm Thanh Đường thoáng nhìn sang ánh đèn neon chớp tắt không ngừng, cửa đã đóng, bên ngoài có người canh gác đang hút thuốc phì phèo, khói thuốc lượn lờ, bên trong đó là chiếc hộp Pandora cô chưa thử mở bao giờ.

Vì thế, cô không ý thức được sự căng thẳng giọng điệu của mình, mà càng nhiều hơn là sự hiếu kỳ.

Giống như thảo nguyên sau khi mùa đông kết thúc, con thỏ từ trong cửa hang thò đầu ra thăm dò, ánh mắt mơ màng đánh giá thế giới trước mắt.

“Mơ đẹp đấy.”

Hứa Kim Dã xùy nhẹ một tiếng: “Kế bên có quán mì sủi cảo.”

“Nửa đêm quán mì sủi cảo vẫn mở sao?”

Giọng điệu này nghe có vẻ hơi tiếc nuối.

“Có.” – tiếng cười mỏng manh bao quanh câu trả lời.

Từ quán bar đi về phía trước có một quán mì nhỏ không bắt mắt lắm, khói bốc lên ấm áp,, thật sự vẫn còn mở.

Trong quán chỉ có tám cái bàn, vài bàn còn trống.

Kích cỡ áo khoác của Hứa Kim Dã đối với cô mà nói là quá cỡ, cô khoác nó bên ngoài, chiếc áo dễ dàng  bao phủ cả người cô.

“Ăn cái gì?”

Anh hỏi.

Thẩm Thanh Đường không đói, cô cũng không có thói quen ăn đêm nhưng vẫn gọi một phần sủi cảo nhỏ, đặc biệt nhấn mạnh là phần nhỏ.

Hứa Kim Dã gọi một phần mì.

Dường như anh đói thật, cúi đầu ăn cho đến khi tô mì thấy đáy.

Thẩm Thanh Đường vẫn luôn chú ý đến vết máu trên mu bàn tay anh, rất khó mà không để ý được, trên nền trắng lạnh lẽo là màu đỏ sẽ bắt mắt đến lạ thường.

Chảy máu là có vẻ rất nghiêm trọng.

Giọng điệu trong điện thoại rất gấp gáp, nói với cô nếu cô không đến sẽ có người bị đánh chết.

Tại sao lại gọi cho cô, có liên quan gì cô chứ?

Thật ra cô nên có rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc ấy cô chỉ lo lắng cho Hứa Kim Dã, thấy anh rồi cô liền bị anh dẫn đi, có vài lời cô vẫn chưa kịp mở miệng hỏi.

“Khăn ướt ở đây, anh lau sơ đi.” – Thẩm Thanh Đường xé bao bì lấy khăn ướt bên trong ra đưa qua.

Lúc đi vào quán ăn, vẻ mặt ông chủ khi nhìn thấy anh có hơi kì lạ nhưng mà đã mở quán trước quán bar, có lẽ ông chủ cũng đã thấy qua rất nhiều nên cũng chẳng nói gì.

Hứa Kim Dã cầm lấy, giơ tay, từ ngón tay đến cổ tay, anh đều lau qua một lần, động tác rất chậm, đây đã là thói quan thong thả lười biếng ngày thường của anh.

Thẩm Thanh Đường nhìn một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao lại ra tay?”

“Không tại sao cả, đột nhiên muốn thôi.”

Không thể hút thuốc nên anh lấy bật lửa ra, “tách tách”, đáy mắt là ý cười: “Bây giờ mới nghĩ tới nên hỏi?”

“Vẫn luôn muốn hỏi.” – Thẩm Thanh Đường đáp.

“Đến cả lý do đánh nhau còn không biết cậu còn dám tới?”

Hứa Kim Dã híp mắt, khóe môi vẫn còn vương lại ý cười kia: “Thẩm Thanh Đường, cậu thật ra chẳng ngoan như vẻ bề ngoài.”

Một cô gái ngoan lúc này đây hẳn là nên ở trong trường, sau mười một giờ thì tắt đèn đi ngủ, chứ không phải xuất hiện ở đây vào lúc này, mặc đồ ngủ dùng ánh mắt ngây thơ vô hại nhìn anh.

Hôm nay Hứa Kim Dã gọi tên cô quá nhiều lần.

Thẩm Thanh Đường quấy tô sủi cảo còn chưa ăn xong, vẻ mặt có hơi hoảng hốt: “Vì có người gọi điện, tôi không có cách nào ngồi im không lo.”

“Từ lúc nào mà cậu trở thành trung tâm cảnh sát?”

“Tôi không biết.”

“Tôi cũng muốn biết vì sao lại gọi cho tôi?”

“Cũng đã nghĩ, có phải có liên quan đến tôi không?”

Cô nói hết những lời trong lòng, nói xong lập tức cảm thấy hối hận, những câu này nghe có vẻ như tự mình đa tình.

Học sinh tốt, tóm lại đạo đức vẫn luôn vượt trội hơn người bình thường.

Hứa Kim Dã liếc thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, anh hơi dựa vào ghế không trả lời cô, chỉ khẽ chống lên mặt bàn, nói: “Ăn xong đưa cậu về.”

“Được.”

Thẩm Thanh Đường cũng nhận ra khi nãy cô hơi xúc động, quan hệ giữa hai người họ chẳng qua cũng chỉ là bạn học mà thôi, lý nào anh lại thật sự vì cô mà đánh nhau?”

Cô vén tóc vụn bên tai, chậm rãi ăn nốt số sủi cảo còn lại.

Điện thoại Hứa Kim Dã reo.

Anh không nghe, sau khi ngắt máy vài lần, nó liền im lặng.

Mí mắt Thẩm Thanh Đường giật giật, hẳn là có liên quan đến chuyện đánh nhau, thế nhưng sắc mặt anh vẫn ung dung như cũ, như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô đè suy nghĩ của mình lại, có những chuyện, đã đến lúc dừng lại.

Lúc trở về, ký túc xá đã đóng cửa, dì trực ký túc xá đã khóa cổng rồi.

Năm nhất đại học, Tưởng Thanh đi tham dự liên hoan của câu lạc bộ nên đã về quá giờ đóng cổng, lúc về đành phải gọi cho dì mở cửa giúp.

Nhưng có là ai bị đánh thức lúc đang ngủ đều không vui vẻ, dì chẳng những không mở mà còn mắng cô ấy một trận.

Chẳng còn cách nào khác, cô ấy cùng với một nữ sinh khác cũng cùng câu lạc bộ thuê một phòng gần trường.

Hình tượng không nể tình riêng của dì quản lý ký túc xá đã khắc sâu vào lòng mỗi người, người trong ký túc xá của các cô đã không còn ôm tâm lý ăn may nữa.

Nhưng lúc này.

Liếc mắt nhìn thấy bóng lưng khẳng khiu, cô chỉ có thể căng da đầu gọi dì ơi.

“Dì ơi, có thể mở cửa không.”

“Dì có ở đó không? Có thể giúp con mở cửa không?”

“….”

“Không có ai trả lời.

Sau lưng vang lên tiếng cười trêu chọc, Hứa Kim Dã nghe thấy giọng nói vừa nhu nhược vừa lễ phép của cô thì bật cười: “Cậu đang muốn gọi dì thức dậy hay là không muốn?”

“Muốn.”

Đương nhiên là muốn.

Gương mặt Thẩm Thanh Đường vốn đã ửng hồng, lúc này bởi vì câu trêu chọc của Hứa Kim Dã lại càng đỏ hơn.

“À, cố lên.” – giọng điệu lười biếng.

Thẩm Thanh Đường hít sâu một hơi, dựa lại gần cửa sổ hơn chút nữa, nói: “Dì ơi, dì ơi xin chào, dì mở cửa giúp con được không?”

“Dì ơi, dì ơi.”

“…”

“Không mở, đã qua giờ đóng cổng, đây là quy định của trường học, sinh viên các cô người nào người nấy đều không coi quy định của trường học ra gì, cho các cô một bài học mới được.”

Giọng dì quản lý ký túc xá từ trong phòng vọng ra.

“Xin lỗi dì, thật sự con có việc nên mới về trễ, dì có thể mở cửa được không.”

“Người nào kêu mở cửa thì cũng vậy thôi, không mở, cô không cần ở tiếp tục lãng phí thời gian.” – Giọng điệu của dì quản lý ký túc xá cứng rắn.

“…”

Thẩm Thanh Đường có hơi luống cuống.

“Đi thôi.” – giọng Hứa Kim Dã vang lên sau lưng cô.

Thẩm Thanh Đường xoay người lại, có chút mơ hồ hỏi: “Đi đâu?”

“Còn đi đâu nữa, đưa cậu đi thuê phòng, không phải dì ấy nói với cậu rồi à, qua giờ đóng cổng thì không vào được, cậu đừng làm phiền dì ấy nghỉ ngơi nữa.”

Giọng Hứa Kim Dã không lớn không nhỏ, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu dỗ dành.

“….Thuê phòng?”

Gương mặt Thẩm Thanh Đường nóng bừng, thật ra là toàn thân cô nóng bừng, cô sắp không phân biệt được nữa rồi.

Hứa Kim Dã nhếch môi dưới: “Yên tâm đi tôi không làm gì cậu đâu, tôi biết cậu sợ một mình, cũng không an toàn, tôi sẽ ở đó với cậu.”

“….” – Thẩm Thanh Đường mở to hai mắt, không biết nói gì mới phải.

“Khách sạn tốt hơn ký túc xá, yên tĩnh lại thoải mái, chỉ có hai người chúng ta, cậu muốn làm gì cũng được.” – Hứa Kim Dã lại gần một bước.

Thẩm Thanh Đường liền lui về phía sau, lắc đầu: “Tôi không muốn làm gì cả.”

“Vậy à?”

Hứa Kim Dã cười khẽ một tiếng: “Tôi nghĩ cậu ở cùng tôi là được, sẽ không làm cậu thấy nhàm chán đâu.”

“…..”

Cô đã bắt đầu nghe không hiểu.

“Cậu yên tâm, đêm nay sẽ rất khó quên.” – giọng Hứa Kim Dã khàn khàn, từng câu từng chữ, nhấn nhá đặc biệt rõ ràng.

“Không, không, không cần….”

Thẩm Thanh Đường dần lắp ba lắp bắp.

Hứa Kim Dã nhìn Thẩm Thanh Đường đỏ mặt, không chỉ mặt, ngay cả chiếc cổ mảnh khảnh, trắng như tuyết cũng lộ ra màu hồng phấn, ngón tay siết chặt thành nắm đấm cũng bắt đầu biến dạng, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trắng bệch.

Lúc này đây cô đã biết sợ.

Còn khi mặc đồ ngủ chạy ra ngoài tìm anh thì lại không sợ.

“Nói cho cùng thì cậu không vào ký túc xá được hoàn toàn là vì tôi, cho nên cậu không cần khách sáo với tôi.” – Hứa Kim Dã chậm rãi nói tiếp: “Nếu sáng mai cậu có tiết tôi đưa cậu về.”

Giọng điệu bình thản từ tốn, như đang dụ dỗ.

Đèn phòng của dì quản lý ký túc xá đột nhiên sáng lên, ánh đèn màu vàng xuyên qua kính thủy tinh cũ.

Thẩm Thanh Đường chú ý thấy khi nãy Hứa Kim Dã cố ý nói cho dì quản lý ký túc xá nghe, có chút xấu xa, cô nghĩ.

Hứa Kim Dã: “Cậu yên tâm, tôi không làm gì cậu đâu, tôi tôn trọng cậu, cậu không đồng ý tôi sẽ không làm.”

Làm cái gì?

Thẩm Thanh Đường: “…..”

Cô biết anh cố ý, nhưng nghe anh nói mấy từ phóng đãng này cô không nhịn được hai tai đỏ lên.

“Thật không?” – Thẩm Thanh Đường hỏi nhỏ: “Cậu có lừa tôi không?”

Cô nắm chặt tay, vừa căng thẳng vừa chột dạ, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng, cô thật sự không giỏi mấy chuyện này.

“Suy nghĩ xong chưa?”

“Dì đã ngủ rồi, sẽ không mở cửa cho cậu đâu.”

Lông mi Thẩm Thanh Đường run rẩy: “Thế cậu cam đoan, cam đoan sẽ không làm bậy đi.”

“Được được được, tôi bảo đảm.” – giọng điệu phóng đãng, có nghe thế nào cũng không giống sẽ giữ lời.

“….”

Hứa Kim Dã rũ mắt nhìn chiếc cổ ửng hồng của cô, khàn khàn bật cười, cảm giác dạy hư cô gái ngoan còn xấu xa hơn so với tưởng tượng của anh nhiều.

Trong phòng vang lên tiếng dép lê.

Thẩm Thanh Đường mở to hai mắt phóng to hai tai, cảm thấy có hy vọng rồi, cô nhịn không được mà cười với Hứa Kim Dã, đáy mắt rõ ràng nói: Hình như thật sự có tác dụng này.

Cô giống như học sinh nhỏ vừa mới học được món nghề gì đó đã nhịn không được nhảy nhót.

Thẩm Thanh Đường nuốt nước miếng, sau đó mím môi, cô đã tự nhiên hơn vừa rồi một chút: “Tôi tin anh, vậy chúng ta….đi thôi.”

Nói xong, mắt hạnh to tròn, nín thở chờ đợi kết quả, vẻ mặt sinh động.

Hứa Kim Dã nhìn cô như vậy, có thứ gì đó cuộn trào mãnh liệt, anh không phân rõ được.

“Đợi chút đợi chút đợi chút, tôi mở cửa, nhưng chỉ một lần này thôi không có lần sau đâu!” – Giọng dì quản lý ký túc xá vội vội vàng vàng vang lên, theo sau là tiếng mở cửa.

“Nể tình cô là con gái, muộn thế này ở bên ngoài rất không an toàn!”

Bốn chữ “rất không an toàn” dì gằn rất nặng, có ý ám chỉ ai kia.

Dì cầm chìa khóa mở cửa, tầm mắt nhìn chằm chằm theo hướng Hứa Kim Dã đang đứng, ánh mắt không tốt, coi anh như một tên đàn ông xấu xa dụ dỗ con gái thuê phòng.

Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn cúi đầu nói cám ơn.

“Mau lên!” – dì quản lý hối thúc.

“Tôi đi trước đây!” – Thẩm Thanh Đường đi được nửa đường lại quay lại, cởi áo khoác trên người xuống trả lại cho anh.

Dưới lầu chỉ còn một ngọn đèn, lúc anh chăm chú nhìn cô trong ánh sáng lờ mờ đôi mắt càng thêm sâu thẳm, vừa thoải mái vừa lười biếng.

Trong một khoảnh khắc, cô thất thần đến cả cám ơn cũng quên nói.

Tiếng cười khẽ tràn ra từ cổ họng Hứa Kim Dã, anh đè nén hỏi: “Sao nào, muốn đi theo tôi thật à?”
___

*Ghi chú của editor

(*) Thuật định thân: phép thuật hạn chế cử động của đối phương, khiến đối phương không thể di chuyển

 

*Tác giả có lời muốn nói:

Dì quản lý ký túc xá: Thành công giải cứu thiếu nữ vô tri sắp bị đàn ông cặn bã lừa gạt.

Bảo bối ngoan ngoãn lần đầu học hư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.