Quy Dã - Kim Vụ

Chương 2: Anh không thích những cô gái ngoan




Trên đường về, mẹ Thẩm hỏi côi: “Con cảm thấy Hứa Tri Hành thế nào?”

Không có câu trả lời, con gái của bà đang nằm sấp trên cửa sổ, nhắm nghiền mắt, hình như đã ngủ.

Trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, khi nằm sấp trên khuỷu tay lộ ra vài phần non nớt, làn váy trải ở phía sau, giống như một cô công chúa nhỏ.

Nhiều năm như vậy bà vẫn luôn dạy dỗ con gái theo hướng này.

“Hứa Tri Hành rất xuất sắc, sau khi tốt nghiệp liền vào công ty gia đình làm việc, lại được thừa hưởng từ bố, sau này tiềm lực phát triển rất lớn….”

Thẩm Thanh Đường không ngủ.

Cô chỉ không có hứng thú với Hứa Tri Hành, nhìn anh cô cứ có cảm giác mình đang soi gương.

Trong đầu cô không thể khống chế được mà nhớ đến màu đỏ rực chập chờn kia. Sau khi khói tan ra đường nét của thiếu niên trở nên rõ ràng hơn, khi anh liếc mắt nhìn, đuôi mắt giương lên, tính tình tùy hứng.

Mùi thuốc lá không dễ ngửi nhưng cô bắt đầu tò mò về hương vị của nó.

Hứa Kim Dã.

Trong lòng cô lặp lại cái tên này.

Đêm nay, cô không buồn ngủ.

*

Buổi sáng Thẩm Thanh Đường có tiết học, sáng sớm chú Tề đã đưa cô về trường.

Lúc cô về ký túc xá lấy sách, ba cô bạn cùng phòng của cô còn chưa dậy, nghe thấy tiếng mở cửa, Tưởng Thanh thò đầu ra, ngái ngủ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ ba mươi.” – Thẩm Thanh Đường đóng cửa.

“Tớ có mua bữa sáng cho các cậu nè, dậy ăn đi.”

“Á á á, Đường Đường là tốt nhất, mỗi lần về nhà đều mang bữa sáng đến cho bọn tớ. Kiếp trước chắc chắn tớ là ni cô, thắp nhang bái Phật một đời để đổi lại kiếp này được ở chung phòng với Đường Đường!”

Người nói là Trương Giai Nghi, một cô gái mặt tròn phúc hậu, giỏi nhất là khen ngợi người khác.

“Cám ơn Đường Đường!”

Tưởng Thanh và Tống Tuệ Nhu nói.

Ba cô gái từ trên giường ngồi dậy, đánh răng rửa mặt, mấy phút sau đã ăn sáng xong, cùng nhau đi đến tòa nhà dạy học.

Buổi sáng là môn chuyên ngành, xung quanh đều là học sinh giỏi, cạnh tranh rất lớn, cô phải học rất chăm chỉ mới có thể giữ vững được top 10.

Buổi chiều là tiết tự chọn, xem như thư giãn được một chút.

Cách giờ lên lớp vài phút, Thẩm Thanh Đường ôn lại kiến thức buổi sáng, mãi đến khi vào học, giáo viên đến lớp, lấy danh sách ra điểm danh từng học sinh một.

Bên dưới bục giảng vang lên tiếng lục đục, rất nhiều người lấy điện thoại ra báo tin.

Thẩm Thanh Đường và Tưởng Thanh đã điểm danh xong.

Sau mười mấy cái tên, lớp trưởng thoáng dừng một lúc gọi: “Hứa Kim Dã.”

Không khí tĩnh lặng, không ai đáp lời.

“Hứa Kim Dã.” – Lại gọi thêm lần nữa

“Đây này, người ở đây.” – Một cánh tay giơ lên nhưng bàn tay rũ xuống, lười biếng nhàn nhã. Nam sinh mặc áo thun đen đẩy đại thiếu gia đang ngủ bất tỉnh nhân sự bên cạnh mình.

Trên bục giảng, lớp trưởng híp mắt nhìn, giáo viên cũng nhìn theo.

Một lúc sau, chủ nhân của cánh tay mới từ trên bàn học ngẩng đầu lên, mí mắt mỏng rũ xuống, lờ đờ buồn ngủ.

Rõ ràng mới ngủ dậy.

“Cậu là Hứa Kim Dã?” – Giáo viên mở ly nước giữ nhiệt dừng một lúc hỏi.

“Vâng.”

Trong cổ học Hứa Kim Dã phát ra một âm thanh.

“Quái lạ, môn này học được một tháng rồi còn chưa thấy cậu ta lên lớp bao giờ, sao hôm nay lại đến.” – Tưởng Thanh hiếu kỳ lẩm bẩm.

Nhưng mà đến thì cũng là ngủ bù, trả lời xong lại vùi đầu xuống, như thể không ngủ ba ngày ba đêm.

“Đường Đường? Cậu đang nghĩ gì vậy?” – Tưởng Thanh nhìn người bên cạnh, phát hiện ra Thẩm Thanh Đường đang cầm bút, nhưng rề rà không viết gì.

“Không có gì.”

Thẩm Thanh Đường thu lại tầm mắt trong im lặng: “Gặp chỗ khó, suy nghĩ nhiều hơn một lúc.”

“Ồ, vẫn là cậu nghiêm túc học tập.” – Tưởng Thanh vẫn nghĩ Thẩm Thanh Đường không để tâm đến đoạn nhạc đệm nhỏ của Hứa Kim Dã.

Giáo viên bắt đầu giảng bài.

Một tiết học kết thúc, nghỉ giữa giờ, Tưởng Thanh quên mang theo ly nước, kéo Thẩm Thanh Đường đến máy bán hàng tự động để mua..

Phía trước còn vài người, cần phải xếp hàng.

Đợi đến lượt hai người họ, Thẩm Thanh Đường chọn trà bưởi mật ong ba tệ rưỡi, thanh toán xong lại chậm chạp không thấy nước rơi xuống.

Tưởng Thanh ngồi xổm xuống, mò vào hộc: “Sao không có gì hết vậy?”

“Hay là quét thêm một chai nữa?” – Thẩm Thanh Đường nghĩ bụng định mua thêm để đẩy chai nước ban đầu xuống, cô đã làm như vậy thật nhưng xui xẻo cả hai chai đều bị kẹt.

“…”

“Lúc nãy còn bình thường mà, sao trông mặt bắt hình dong vậy.” – Tưởng Thanh tức giận muốn chết, lại bất lực không thể làm gì được.

“Máy bán hàng bị hỏng rồi.” – Bạn học ở đằng sau kết luận, tránh phải làm một kẻ chết oan tiếp theo nên quay về lớp.

Tưởng Thanh không cam tâm, ngồi xổm ở đó, chờ kỳ tích xuất hiện.

“Nhường chút.” – giọng nói lười biếng vang lên bên tai, có một cánh tay giơ ra, bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng, có thể thấy được mạch máu màu xanh lam trên nền da trắng lạnh.

Một tiếng “bang”, nam sinh vỗ lên máy bán hàng tự động khiến cho chiếc máy run lên, tiếp sau đó sức lực còn lớn hơn.

Không hề kiêng nể gì, tuyệt đối không hề lo lắng một giây sau máy bán hàng sẽ trở thành hàng phế liệu ngay trước mắt mình.

Tưởng Thanh đang ngồi xổm bị tiếng động làm cho giật mình, cô ấy dịch về phía sau một chút, ngẩng đầu, Tưởng Thanh thấy rõ đường cằm sắc bén của đối phương, kinh ngạc há hốc mồm.

Hứa Kim Dã !?

Thẩm Thanh Đường không nhìn nhưng cô cảm giác được.

Nam sinh đột ngột đến gần, Thẩm Thanh Đường không kịp tránh, khoảng cách giữa hai người gần như là áp sát nhau nhưng trên thực tế vẫn không chạm vào nhau. Cô cảm nhận được nhiệt độ nóng rực mang tính xâm lược của anh, hòa lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cô biết, người sau lưng mình là Hứa Kim Dã.

Hứa Kim Dã vỗ ba cái, tiếng lộc cộc vang lên, hai chai nước rơi xuống.

Anh nói: “Máy cũ quá rồi, cần dùng phương pháp “vô nhân đạo”.”

Giọng nói lười biếng không nặng không nhẹ, cách rất gần, như đang nói bên tai cô.

Vành tai nóng lên, Thẩm Thanh Đường tránh sang bên cạnh.

“Rớt xuống hết rồi.” – Tưởng Thanh vui mừng hô, lấy hai chai nước ra, đứng dậy nói cám ơn: “Cám ơn, cám ơn, thật sự rất cám ơn cậu.”

Tưởng Thanh đã âm thầm mắng Hứa Kim Dã rất nhiều lần, vậy nên lúc này ít nhiều cũng có chút chột dạ.

Tưởng Thanh lấy hết can đảm nhìn gương mặt yêu nghiệt của nam sinh cô từng mắng, ngày thường đều nhìn từ xa, chưa nhìn ở khoảng cách gần như thế này bao giờ.

Da trắng lạnh, không có khuyết điểm, còn đẹp hơn da của Tưởng Thanh.

Lông mi cũng dài, giống như lông quạ. Con trai được như vậy thật sự là phạm quy. Khó có được cơ hội thế này, Tưởng Thanh đương nhiên tranh thủ tận hưởng từng giây từng phút.

Thẩm Thanh Đường lấy một chai nước qua. Tiếp xúc với thân chai lạnh lẽo, cô siết chặt ngón tay.

Cô không nói gì, đợi Tưởng Thanh cám ơn xong thì rời đi.

“Không có gì.”

Hứa Kim Dã rũ mí mắt, tầm mắt rơi trên người Thẩm Thanh Đường: “Hai chai nước, chỉ một câu cám ơn?”

Giọng điệu cực kỳ lười biếng, nhàn nhã.

Có thể thấy khóe môi Hứa Kim Dã cong lên một độ cong nhỏ, đây là thói quen khi làm những chuyện xấu xa.

Hứa Kim Dã cũng không phải cố ý dây dưa đòi người khác nói một câu cám ơn, anh làm như vậy cũng không phải vì một hai câu cám ơn của cô gái nhỏ. Nhìn thấy tiện tay thì giúp thôi.

Nhưng lúc ngước mắt lên trông thấy thân hình gầy gò của Thẩm Thanh Đường, không giống với dáng vẻ công chúa nhỏ ăn mặc trang điểm lộng lẫy ngày hôm qua, gương mặt không trang điểm nên sạch sẽ trắng sứ, hai gò má có chút thịt, chắc là rất mềm mại.

Anh ngửi được mùi thơm ngọt ngào thuần khiết, thoang thoảng, ngọt nhưng không ngấy.

Vừa ngoan vừa mềm, bắt nạt một chút có khóc không nhỉ?

“Cám ơn.”

Thẩm Thanh Đường ngước mắt nhìn anh, nói tiếng cám ơn một cách chân thành..

Ánh mắt sạch sẽ, giọng nói cũng rất nghiêm chỉnh, giống như học sinh giỏi đứng trên bục nghiêm túc phát biểu.

Đầu lưỡi anh chống lên cằm, Hứa Kim Dã khẽ cười một tiếng.

Coi như là đáp lời.

Tưởng Thanh lại nói cám ơn rồi kéo Thẩm Thanh Đường đi, không có cách nào khác, “con gái” quá sạch sẽ không thể bị vấy bẩn được.

Đợi hai người đi xa rồi người ở bên cạnh Hứa Kim Dã mới mở miệng: “Anh, bộ dạng vừa rồi của anh em nhìn không nổi, quá xấu xa rồi, xin anh sau này cách xa nữ thần của em ra một chút.”

“Nữ thần của cậu?” – Hứa Kim Dã thuận miệng nói.

“Thẩm Thanh Đường đó.” – tầm mắt đang nhìn bóng lưng nữ thần của Tống Nguyên chậm chạp không chịu thu về: “Sinh viên Học viện Ngoại ngữ, dáng vẻ tốt, gia thế tốt, tính cách tốt, thành tích cũng tốt, không phải nữ thần thì là gì?”

“Anh có biết hơn phân nửa nam sinh của trường bọn em đều từng thích cô ấy không, em không hề nói quá,, tình địch của em nhiều lắm.”

Nói xong, cậu ta lại cảnh giác nhìn về phía Hứa Kim Dã: “Không thể thêm anh vào được.”

Nếu vậy cậu ta sẽ không thể thắng được, tuy cậu ta cũng chẳng dám theo đuổi người ta.

“Ồ.”

Hứa Kim Dã nhìn máy bán hàng, chọn nước: “Không có hứng.”

Tống Nguyên nhíu mày, nói cậu ta uống Coca: “Cũng đúng, anh không thích những cô gái ngoan.”

Coi như còn lương tâm.

Biết bản thân mình là loại đức hạnh gì nên không gây họa cho con gái nhà lành.

Mua nước xong, vài phút nữa là vào học.

Lúc chỉ còn mười mấy phút nữa tan học, giáo viên gập sách lại, mở ly giữ nhiệt uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Tôi giao một bài tập nhóm, chiếm ba mươi phần trăm điểm cuối kỳ.”

“A.”

Học sinh phía dưới gào thét, đại đa số đều không vui vẻ. Môn tự chọn kiểu này, từ chuyên ngành học cho đến lớp học đều không có gì liên quan đến nhau, lập nhóm nhỏ chính là một chuyện ngại ngùng.

Giáo viên giơ tay ý bảo yên lặng: “Chia nhóm trước, cả lớp có bảy mươi hay người, sáu người một nhóm, tổng cộng mười hai nhóm, chia nhóm xong thì nộp danh sách cho tôi.”

Tưởng Thanh lầm bầm trong miệng phiền chết mất.

Thẩm Thanh Đường cũng rất bất đắc dĩ, vỗ vai Tưởng Thanh an ủi.

Rất nhiều sinh viên nhìn về phía hai người,kể cả nam sinh thêm Wechat với Thẩm Thanh Đường ở tiết học trước, đạo lý gần lâu đài sẽ thấy trăng trước ai cũng hiểu, thành một nhóm nhỏ rồi không tránh khỏi việc sẽ có liên lạc với nhau.

Nam sinh cúi đầu, lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn, bạn cùng phòng ở bên cạnh thúc giục, tay cậu ta run lên, mấy chữ gõ đi gõ lại một lúc lâu cuối cùng vẫn không dám gửi đi.

Trong lớp xôn xao.

Tống Nguyên ngó trái một cái dòm phải một cái, giống như một đứa trẻ mồ côi chờ được nhận nuôi.

Ngược lại Hứa Kim Dã giống như ông chủ lớn, bất động.

“Có em gái nào liên lạc với anh không, cùng nhóm với em gái vẫn an toàn hơn.” – Tống Nguyên ghé lại gần hỏi, xoay bút trên tay bay lên.

“Không có.”

“Không có? Sao vậy được?”

Hứa Kim Dã ngước mắt nhìn cậu ta: “Cậu không tìm nữ thần của cậu đi?”

Tống Nguyên nhìn về phía sau, nữ thần vẫn ngồi ngay ngắn, giống như một ánh trăng lạnh lẽo không thể xâm phạm, cậu ta sợ hãi: “Thôi, em không muốn mất mặt với nữ thần.”

“Những người ngồi đây muốn mất mặt cũng đâu phải ít.” – Hứa Kim Dã lười biếng nói.

Lúc này Tống Nguyên mới nhìn quanh, thật là, thậm chí còn có người ngồi ở dãy đầu, cách nữ thần nửa cái phòng cũng đứng dậy, muốn đi về phía sau.

Cậu ta cười lạnh, hoài nghi đám nhãi ranh này sáng sớm thức dậy không soi gương.

“Anh anh anh, anh đi đi.” – Tống Nguyên gấp gáp cầu xin Hứa Kim Dã.

Lúc này đây, gương mặt này sẽ có tác dụng.

Hứa Kim Dã không nhúc nhích: “Không đi.”

“Anh, nếu anh đi từ nay về sau tiểu đệ sẽ một dạ hai vâng, bảo đâu làm đó, coi như em cầu xin anh đó có được không?”

Tống Nguyên gấp muốn chết, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị người ta nhanh chân đăng ký trước.

“Xin tôi đi?” – Hứa Kim Dã nhướng mí mắt.

“Em xin anh em van anh.” – Tống Nguyên chỉ còn thiếu quỳ xuống dập đầu.

“Được.”

Lúc này Hứa Kim Dã mới đứng dậy, chân anh dài, hai ba bước đã đi đến hai dãy cuối.

Tống Nguyên theo phía sau, cảm thán mẹ nó đẹp trai quá, nếu giai đoạn trưởng thành mà được thế này cậu ta sẽ đi ngang cho coi.

Lúc Hứa Kim Dã đứng dậy, Thẩm Thanh Đường cũng nhìn thấy.

Như thể chẳng có cách nào bỏ qua anh được.

Nhưng Hứa Kim Dã đi đến chỗ cô rồi dừng lại, là chuyện mà cô không nghĩ đến, bàn tay cầm bút vô thức gạch một đường chéo trên giấy.

Thân hình Hứa Kim Dã đứng thẳng, tỏa ra cảm giác lười biếng, một tay chống lên bàn học, mí mắt rũ uống, bỗng nhiên anh nở nụ cười, hỏi: “Bạn học, lập nhóm được không?”

*** Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Kim Dã sao thì cũng vẫn có chút chó trên người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.