Quy Dã - Kim Vụ

Chương 47: Tình yêu của thiếu niên




“Nó thì còn thế nào? Hít m*a t*y, suýt chút còn đánh chết con trai nhà họ Đoạn, toàn bộ đều được tung lên mạng, scandal bủa vây, còn kéo theo cả nhà họ Hứa.”

Mẹ Thẩm cau mày: “Mẹ chả biết con thích cái gì ở nó.”

“Đoạn Khải Văn?” – Thẩm Thanh Đường hỏi

“Bị đánh đến không ra hình dạng, xuống tay không kiêng nể ai. Con trai độc nhất bị đánh ra nông nổi đó bên nhà họ Văn không dễ dàng bỏ qua.”

“Đáng đời Đoạn Khải Văn, chết không đền hết tội.”

Mẹ Thẩm bất ngờ liếc nhìn cô, vẻ mặt thất vọng thật sự: “Con… sao lại thành thế này?”

Thẩm Thanh Đường cụp mắt, không phản bác không nói chuyện. Ánh sáng ngoài cửa chiếu vào chiếc cổ trắng nõn kiên cường của cô, phản ứng bình tĩnh, không ồn không náo, so với dáng vẻ bình tĩnh ngày thường còn an tĩnh hơn, nói ít, càng không tranh cãi, điều này khiến cho thời gian mẹ Thẩm thăm dò cô dài hơn, nghi ngờ rằng bên dưới biểu hiện yên tĩnh kia đang âm mưu toan tính gì khác.

Mẹ Thẩm không cho phép dì giúp việc lên lầu hai, nấu cơm xong sẽ để ra một phần, bà sẽ tự bưng lên phòng ngủ của Thẩm Thanh Đường trên lầu hai. Bà còn nghĩ lúc ăn cơm khó tránh khỏi cãi vã nhưng không có, lần nào Thẩm Thanh Đường đều ngoan ngoãn ăn hết, tuy không nhiều nhưng vẫn ăn.

Không điện thoại không mạng, phần lớn thời gian cô đều ở trong phòng đọc sách, xem những bộ phim đã tải xuống, cũng có lúc sẽ ngây người, phim vẫn đang chiếu nhưng đôi mắt cô trống rỗng. Chất lượng giấc ngủ rất kém, cô không ngủ được, thường xuyên thức giấc lúc nửa đêm, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, đi tới đi lui trước cửa phòng.

Lúc mẹ Thẩm nhìn thấy, bà mới bàng hoàng nhận ra chiếc váy ngủ bà mua đã trở nên rộng lớn đến thế. Nó bay phấp phới, giống như một lá cờ giập nát trôi dạt giữa màn đêm; trống rỗng treo trên bờ vai gầy của cô gái. Mẹ Thẩm đi tới nắm lấy cổ tay của Thẩm Thanh Đường, gầy trơ xương, nhìn gương mặt cô bà mới phát hiện cô đã gầy độ này..

Những ngày qua mẹ Thẩm không ngừng rơi nước mắt. Gương mặt bà trở nên tiều tụy. Trong chuyện này, làm tổn thương người khác cũng chính là làm tổn thương mình, không ai có thể hiểu được, không ai có thể chia sẻ được. Nhưng bà biết làm mẹ chưa bao giờ là dễ dàng, phải chịu đựng rất nhiều.

Thời gian trôi qua chậm hơn tưởng tượng rất nhiều, từng giây từng phút đều là giày vò, kéo dài vô tận, trên lịch chỉ mới trôi qua năm ngày nhưng Thẩm Thanh Đường cảm thấy như đã kéo dài cả một đờ. Sự buồn tẻ toát ra mùi vị thối rữa hôi tanh.

Năm ngày nay ai cũng không dễ chịu. Không ai là người chiến thắng.

Hai người giống như những con thú bị mắc kẹt, kẹt trong ngôi nhà này, tìm không thấy lối thoát cũng tìm không thấy lối đi. 

Những ngày mưa dầm liên tiếp khó có được một ngày trời quang, mẹ Thẩm kéo rèm cửa phòng Thẩm Thanh Đường, để nắng xuân tràn vào, ánh nắng tươi đẹp kia dường như cũng không khiến mọi chuyện tốt đẹp lên.

Mẹ Thẩm kể cho cô nghe về chuyện lúc nhỏ, về chuyện cô lén lút uống rượu. Ký ức của bà vẫn sâu sắc như vậy. Bà kể lúc đó cô nhỏ xíu thế này, mềm mềm như một chú mèo vậy, lúc ngủ bụng sẽ phồng lên, chuyện đầu tiên sau khi ngủ dậy luôn luôn là đi tìm bà, khuôn mặt mịn màng như trứng gà bóc sẽ dán lên cổ bà, dùng chất giọng trẻ con non nớt nói muốn uống sữa bò…

“Tại sao lại trưởng thành? Tại sao lại đột nhiên có một khe hở rồi trưởng thành? – Giống như bà đã bỏ lỡ mất mấy năm, trong nháy mắt cô bé như con mèo nhỏ kia đã trở nên xa lạ đến vậy.

Lông mi Thẩm Thanh Đường run rẩy, cảm xúc dâng trào.

Mẹ Thẩm lau nước mắt: “Không phải mẹ chưa chuẩn bị cho sự trưởng thành của con. Con lớn lên, phải lấy chồng sinh con, mẹ biết, mẹ biết hết.”

“Nhưng con nên nghe lời mẹ, mẹ đều vì tốt cho con. Sau này con sẽ biết mẹ đều vì nghĩ cho con.”

“Những ngày qua mẹ đã suy nghĩ có phải mẹ quản lý con nghiêm khắc quá không? Sau này mẹ sẽ sửa. Mẹ sẽ cho con không gian.”

“Mẹ.”

Thẩm Thanh Đường gọi bà.

Mẹ Thẩm vui mừng khôn xiết cười hỏi: “Sao vậy?”

“Con muốn ra nước ngoài du học.” – giọng cô kiên định. Nếu như nói trước kia còn do dự thì những ngày qua khiến cô biết rằng cô chắc chắn không thể tiếp tục như vậy nữa. Cô không thể chấp nhận cuộc sống bị thao túng trong yên bình như vậy. Trước tiên cô phải thoát khỏi nó.

Ý cười bên môi đông cứng, mẹ Thẩm không nói nên lời. Những nếp nhăn hiện rõ trên khóe mắt cho thấy bà đang cố gắng hết sức để kìm nén.

Sau đó khi nói về Hứa Kim Dã, giọng điệu của mẹ Thẩm từ đầu đến cuối đều là khinh thường, dáng vẻ không chấp nhận. Bà vẫn kiên quyết nghĩ rằng Thẩm Thanh Đường vì báo thù bà nên mới chọn dây dưa và quen với Hứa Kim Dã. Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại, bóng dáng nhàn nhã của Hứa Kim Dã lướt qua, cô lắc đầu nói: “Con thích anh ấy.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Kim Dã là ở giảng đường, anh đến trễ. Lúc đẩy cửa bước vào toàn bộ giảng đường bao gồm cả giáo viên đang đứng trên bục giảng đều nhìn về phía anh, Phó hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên nghiêm túc, hỏi anh học khoa nào lớp nào, biết bây giờ là mấy giờ không. Hứa Kim Dã bị gọi lên bục giảng như một ví dụ tiêu cực cho việc quản lý thời gian biểu cá nhân sau khi lên đại học.

Nói xong, Phó hiệu trưởng hỏi anh có gì muốn nói không, anh đi lên trước vài bước, micro hơi thấp nên anh không thể không cúi người xuống, nói: “Tôi cảm thấy Phó hiệu trưởng nói rất đúng.”

Bên dưới mọi người cười phá lên.

Giáo viên trên bục giảng tức đến gương mặt xanh méc, bảo anh đi xuống. Đến phần của đại diện tân sinh viên phát biểu, giáo viên đọc tên Hứa Kim Dã, anh vừa bước xuống sân khấu, bước chân dừng lại, đối mắt với giáo viên, nhếch môi cười rồi quay lại.

Tiếng cười còn to hơn lần trước.

Phó hiệu trưởng tức đến bật cười: “Khi nãy em nói em tên Vương Đại Cường?”

Hứa Kim Dã đến muộn nên cũng không biết buổi lễ đã tiến hành đến đâu. Về phần bài phát biểu của tân sinh viên, chắc là anh chưa từng để tâm đến nó.Anh  chỉ cười cười, mặt không đổi sắc nói rằng đó là nghệ danh của mình, về sau còn bị trêu chọc một khoảng thời gian dài.

Phóng túng buông thả, nổi loạn ngỗ ngược, nhưng lại ưu tú đến mức không thể chỉ lướt qua. Anh nên là ánh mặt trời không thể với tới, luôn chói sáng, vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống và lụi tàn.

Vốn dĩ nên là như vậy. Anh là Hứa Kim Dã. Anh không cần thay đổi, không có bất cứ ai hoặc bất kỳ chuyện gì đáng để anh thay đổi.

Thẩm Thanh Đường thu hồi suy nghĩ, cười dịu dàng nói: “Con hâm mộ anh ấy, anh ấy cũng giống con, mãi mãi sẽ không thay đổi.”

Mẹ Thẩm nói: “Con đi rồi, mẹ phải sống sao.”

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường bình tĩnh: “Mẹ bị  bệnh rồi, con đi khám bác sĩ với mẹ được không?”

Lần trò chuyện này vẫn không có kết quả. Sau đó hai nhà Hứa – Thẩm gặp mặt, chuyện kết hôn bị hủy bỏ. Ban đầu do người lớn hai nhà chủ động, cũng chỉ là lời nói suông vốn không hề có bước đính hôn, nói trắng ra cũng chỉ là lời nói vui trên môi, nói rằng Thẩm Thanh Đường tuổi còn nhỏ nên tập trung vào việc học.

Bữa cơm kết thúc, Hứa Tri Hành đi tìm mẹ Thẩm, hỏi có phải vì chuyện của nhà họ Hứa gần đây không, thực ra không cần phải lo lắng, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, nhà học Hứa cây to rễ sâu, loại chuyện như này không phải là không thể giải quyết được.

Mẹ Thẩm tao nhã trả lời: “Dì hiểu, nhưng mà cho đến bây giờ, vẫn là nhà họ Thẩm dì trèo cao.”

“Vậy thì tại sao?” – Hứa Tri Hành hỏi.

“Dì nghĩ có một số chuyện con cũng rõ, không phải chuyện gì cũng cần nói toẹt ra. Con nói đúng không?”

“Con có thể gặp em ấy một lần không?”

Mẹ Thẩm lập tức từ chối: “Dì nghĩ không cần thiết đâu, nhà dì đang chuẩn bị đi du lịch để thư giãn. Thời gian đang tiến về phía trước, các con cũng nên nhìn về phía trước.”

“Thời trẻ tình cảm luôn lớn hơn trời. Dì cũng từng trải qua, cũng đến hôm nay mới hiểu rõ, không có chuyện tình cảm bất biến không đổi, huống hồ chi là người đã trải qua rất nhiều mối tình.”

“…”

Hứa Tri Hành đem những lời này thuật lại với Hứa Kim Dã. Anh ta đứng ở bên giường bệnh, trong hơi thở thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Ngoài cửa sổ là những bóng cây lốm đốm bị gió thổi đung đưa trong gió. Cụp mắt xuống, ánh mắt Hứa Tri Hành dừng lại trên bóng lưng đang quay lưng về phía anh ta. Hứa Kim Dã đang mặc đồ bệnh nhân, vải trên lưng rách nát, băng gạc quấn rất nhiều vòng, vết thương vẫn không đỡ hơn, da thịt dính dớp trên lưng rất nhiều, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể khiến miệng vết thương hở ra. Giờ phút này, trên miếng gạc đã có vài vết máu sẫm màu.

Từ nhỏ Hứa Tri Hành đã tuân thủ kỷ luật, chưa bao giờ phạm lỗi, đa số chỉ là làm chưa đủ tốt, nên chưa lần nào có cơ hội thấy ba Hứa nổi giận đến mức động tay động chân.

Người lớn bên nhà họ Đoạn đến nhà hai lần, con trai độc đinh đang nằm trên giường bệnh chỉ còn nửa cái mạng, vết thương mới chồng vết thương cũ, không ai có thể nhắm mắt thờ ơ. Ba Hứa nổi giận ngút trời, ở trước mặt nhà họ Đoạn xuống tay đánh đến nỗi  gãy hai cây gỗ ở nhà. Suốt quá trình Hứa Kim Dã không hề kêu một tiếng nào, cho đến khi lưng đầy máu, trên lưng máu thịt lẫn lộn, không thể nhìn thêm nữa.

“Tôi không biết dạy dỗ con cái là tôi sai, hôm nay ở trước mặt các vị, để cho nó ghi nhớ thật sâu sắc, nếu như vẫn chưa thấy đủ thì cứ để tôi chịu.” – Ba Hứa đưa cây gậy cho người nhà họ Đoạn, sắc mặt tái nhợt, quai hàm căng chặt, môi ông mím chặti, ánh mắt tối sầm u ám.

Hôm đó, mẹ Hứa như đã khóc cạn nước mắt của cuộc đời bà. Ba Hứa đang hút thuốc dưới bệnh viện. Lúc rời đi, xung quanh đều là tàn thuốc bị dụi tắt, Hứa Tri Hành ở bệnh viện suốt đêm, nghĩ rất nhiều chuyện. Sau đó Trần Đường đến tìm anh, kể rõ toàn bộ câu chuyện, anh mới biết hóa ra anh hiểu rất ít về người em trai này của mình.

Hứa Kim Dã sau khi tỉnh thậm chí còn trầm mặc kiệm lời hơn trước đây. Cằm xanh xao, mí mắt khép hờ, so với dáng vẻ nhàn hạ lười biếng trước kia thì không có một chút tinh thần nào. Dường như có một thứ gì đó trên cơ thể anh bị rút đi mất, lặng lẽ nhưng lại dễ ở chung hơn trước đây.

Mấy ngày nay Hứa Tri Hành bận trong bận ngoài, giải quyết xong việc công ty sẽ đến bệnh viện khuyên nhủ người mẹ khóc đến sưng mắt của mình, thay bà trông nom giường bệnh.

Trong một đêm nào đó, đột nhiên Hứa Tri Hành giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Hứa Kim Dã trên giường bệnh vẫn còn chưa ngủ, Hứa Tri Hành theo bản năng đứng dậy rót nước, hỏi anh có chỗ nào không thoải mái, quan tâm một cách tự nhiên, có lẽ đây chính là máu mủ ruột rà không thể buông bỏ.

“Anh.”

Bỗng nhiên Hứa Kim Dã gọi anh ta, lần đầu tiên gọi anh ta như vậy.

Hứa Tri Hành chợt dừng lại, động tác cứng ngắc không biết phải làm sao. Phản ứng đầu tiên chính là không biết làm thế nào, sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn nói ra hai chữ.

“Cám ơn.”

Hứa Tri Hành liếm môi dưới, nói: “Anh đã đến trường của em, Thẩm Thanh Đường đã xin nghỉ, một tuần không đến trường, bạn cùng phòng cũng không liên lạc được với cô ấy, chắc cô ấy ở nhà hoặc vài hôm nữa sẽ rời đi.”

Hứa Tri Hành im lặng một lúc, hỏi: “Em nghĩ thế nào?”

Nói xong lại nhịn không được mà thở dài: “Hai đứa còn quá nhỏ.”

Cuộc đời còn dài, ai rời khỏi ai cũng có thể vượt qua, hoặc chăng giống mẹ Thẩm nói, không có tình cảm nào là bất biến không dời, hai người họ nên tiến về phía trước. Tình yêu của người trẻ, nóng rực cháy bỏng nhưng ai biết được sẽ kéo dài bao lâu?

Một lúc sau, Hứa Kim Dã mới mở miệng, giọng nói vẫn khàn khó nghe: ”Anh nói với cô ấy, gặp mặt một lần, em sẽ chia tay.”

Từ đầu đến cuối Hứa Kim Dã chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, Hứa Tri Hành không biết Hứa Kim Dã đang nghĩ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng dài, bờ vai rộng nhưng vẫn tồn tại sự yếu ớt của tuổi thiếu niên. Theo thời gian, xương cốt sẽ trở nên rắn chắc dẻo dai, cơ bắp sẽ săn chắc, sẽ khỏe mạnh cường tráng, sẽ trở thành một người đàn ông thành thục trưởng thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.