Tối thứ 7 dần trở thành thời gian cố định để 2 người họ thư giãn và tán gẫu với nhau.
Vẫn là đi dạo siêu thị, nhưng không phải lúc nào Tạ Doanh đều luôn có thời gian, nếu hắn không có thời gian thì Giang Phù sẽ giúp hắn đi mua.
Giang Phù vừa đẩy xe, vừa cầm điện thoại, camera hướng về phía các kệ hàng rực rỡ đủ loại, Tạ Doanh nói 1 câu là cậu lại lấy 1 túi, Giang Phù đeo tai nghe, giọng nói của Tạ Doanh rì rì phát ra, trầm thấp mà ôn nhu, làm cho Giang Phù nhớ lại ngày ấy Tạ Doanh ghé sát bên tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Hiểu chưa?"
Hai cái má của Giang Phù nhìn bình thường, nhưng hai cái tai lại đỏ chót.
Thực ra cậu rất dễ bị cuốn hút bởi giọng nói.
10 ngày cuối của tháng 12, nhiệt độ xuống thấp hơn, mưa lạnh không ngớt.
Nhưng cơn mưa lạnh không thể dập tắt nổi hào hứng của mọi người đối với ngày lễ. Giáng sinh từ lâu đã trở thành một ngày lễ mang đậm sắc màu, đêm Giáng sinh cũng vậy. Ngày lễ náo nhiệt lan tràn khắp trường học, lúc thường học sinh cấp 3 có rất ít thời gian nghỉ ngơi thư giãn, nên nhân dịp đêm giáng sinh phải đi chơi cho sướng.
Nói thì nghe rất hoành tráng, nhưng đó chỉ là mua loại táo mắc chết người về làm quà thôi.
Giang Phù chỉ có học tập, không có nghĩ tới việc đó, nhưng có một bạn học cố ý tặng táo cho cậu, nên cậu phải tặng lại quà cho bạn.
Bà chủ văn phòng phẩm ở ngoài trường rất biết cách buôn bán, đã sớm bán sỉ được mấy thùng táo tây lớn, chờ tới đêm giáng sinh bán táo tiếp.
Vào đêm giáng sinh táo tây mắc cực kỳ, dù Giang Phù không thiếu tiền, nhưng vẫn thấy giá của táo tây cao quá đáng. Chủ tiệm thấy Giang Phù nhìn giá táo tây mà choáng váng, cười thật thà nói: "Ai nha, táo tây đêm giáng sinh đều là giá này đó, giờ cậu tới siêu thị mua còn mắc hơn tôi bán đấy, mua cho có bầu không khí mà, đêm giáng sinh phải tặng cho bạn gái một quả táo tây chứ."
"Cháu không có bạn gái ạ." Giang Phù nói.
Bà chủ tiệm vốn đang dựa vào quầy nghịch điện thoại nghe vậy thì ngồi thẳng lên, kinh dị nhìn Giang Phù, nói: "Cháu lớn lên đẹp thế mà không có bạn gái?! Không thể nào!"
Bà chủ tự nhiên nói lớn lên, mấy người bên cạnh đều nhìn sang, Giang Phù thấy xấu hổ, kéo khẩu trang che nửa khuôn mặt: "Không có thật mà bác."
"Vậy cậu mua 1 trái đi, tặng cho cô gái nhỏ nào đó." Bà chủ khuyến khích nói.
Giang Phù mua táo tây ngoại trừ đáp lễ còn muốn mua thêm 1 trái tặng cho Tạ Doanh, tự nhiên bà chủ nói như thế trong lòng cậu thấy hơi mắc cỡ, giống như mình với Tạ Doanh có ý gì không bằng.
Chắc là do da mặt mình mỏng quá.
Giang Phù mau chóng lựa 2 trái, đi tính tiền.
Không ngờ lúc Giang Phù trở về Vân Thành thiên cảnh thì Tạ Doanh cũng có mua táo tây.
Lúc Giang Phù lấy lễ vật trong túi ra, Tạ Doanh liền nở nụ cười, sau đó lấy ra táo tây mà mình cũng đã chuẩn bị rất kỹ càng.
"Tôi còn định cho cậu 1 bất ngờ, không nghĩ tới cậu cũng mua." Tạ Doanh nói.
"Thật ra tôi quên mất nay là đêm giáng sinh, nhìn thấy văn phòng phẩm kế trường có bán táo tây nên tôi mới nhớ." Giang Phù giấu nhẹm chuyện có bạn tặng mình táo tây, giải thích nói.
Tạ Doanh nhận lấy táo tây mà Giang Phù đưa, rồi lại bỏ táo tây đã chuẩn bị kỹ của mình vào tay Giang Phù nói: "Tặng táo tây trong đêm giáng sinh, không nhớ cũng chẳng sao cả, nhưng táo tôi tặng cậu đừng cho người khác."
Giang Phù kiểu 囧, "Sao có thể như vậy được, tôi không làm thế đâu."
Tạ Doanh cười không nói.
Buổi chiều sau khi Giang Phù mua táo tây làm quà đáp lễ tặng lại cho bạn học, rồi cậu mở ra túi quà mà hắn tặng cho cậu.
Giờ Giang Phù mới hiểu sao Tạ Doanh cố ý dặn mình là không được tặng táo tây cho người khác, bởi vì có 2 trái táo trong túi, 1 trái ăn được, còn 1 trái khác là táo pha lê nhỏ.
Trong túi còn có thiệp nữa, phía trên là nét chữ mạnh mẽ của Tạ Doanh: Đêm giáng sinh vui vẻ.
Nữ sinh ở bàn trước đang đi tới đây, cô liếc mắt thấy được quả táo pha lê tinh xảo, thì "Oa" một tiếng, nâng mặt nói: "Thật là đẹp!"
Nữ sinh vừa chỉ chỉ quả táo pha lê, vừa dò hỏi Giang Phù: "Cho tớ cầm lên nhìn xí được không?"
Giang Phù gật gật đầu, "Được chứ."
Nữ sinh cầm quả táo pha lê đặt trên lòng bàn tay, cẩn thận nắm phần trên, kề sát vào ngắm nghía, trong miệng còn tấm tắc kinh ngạc nói: "Quao đẹp lắm luôn á, giá hình như không rẻ đâu, làm bằng thủy tinh thật đó. Wow, Giang Phù, này là cậu mua hay có người tặng cho cậu vậy?"
"Có người tặng cho tớ, tớ cũng không ngờ."
"Chu đáo quá đi mất." Nữ sinh trả lại táo pha lê đặt trên bàn cho Giang Phù, nói: "Tớ nhớ tặng táo pha lê có ý gì ta, quên mất tiêu, bữa nào rảnh cậu tìm thử xem."
Giang Phù ghi lại lời này của nữ sinh vào trong lòng, nhưng do bận bịu sắp thi đại học nên quên bẵng đi.
Kỳ thi đại học rất quan trọng, không chỉ Vân Thành mà các trường khác cũng liên hợp lại với nhau cho làm đề rồi chấm đề, còn được gọi là "Kỳ thi đại học nhỏ", tương đương với kỳ thi cuối cùng vào tháng 6.
Y như đúc, tết nguyên đán nghỉ 1 ngày được Giang Phù dành để học tập, năm mới đang đến gần, Tạ Doanh cũng rất bận rộn. Vì thế trong phòng làm việc, một bên thì xoạt xoạt xoạt giải đề, một bên thì cạch cạch cạch đánh máy, cùng cúi đầu, cùng không ngẩng đầu.
Chờ đến kỳ thi hôm đó, tuyết đã được dự báo từ đầu tháng 12 cuối cùng đã rơi sau một tháng.
Bông tuyết rơi vãi khắp nơi, bị gió lạnh gào thét thổi bay tứ tung, nhuộm khắp nơi một màu trắng xóa.
Vì thời tiết đáng ghét nên trong phòng thi lạnh cóng, mà 1 phòng chỉ có 30 bàn, lại còn ở tầng sáu. Hai tay Giang Phù sắp bị đông cứng, rất khó viết, nhưng Giang Phù cũng đã làm bài rất suôn sẻ.
Ông trời luôn ưu ái những người làm việc chăm chỉ, suốt nửa năm qua không ngày nào mà Giang Phù không nỗ lực, từng bước từng bước vững chắc, đạt kết quả cao chính là minh chứng tốt nhất.
Đúng như dự đoán, sau khi công bố kết quả, Giang Phù lại lần nữa nâng cao điểm số của mình, mặc dù không phải hạng nhất, nhưng cậu cũng nằm trong top 10. Đây đối với việc quanh năm đều bị trường chuyên khối xã hội đè đầu cưỡi cổ mà nói, là rất đáng để ăn mừng, sắc mặt nhăn nhó của giáo viên cũng thay đổi mấy phần.
Nguyên nhân không phải vì cậu, mà là do Đinh Hạ cư nhiên bị Ngu Ngôn bên trường chuyên đè đầu, còn chỉ kém có 1 điểm! Sao thế được! Bình thường nếu có Đinh Hạ thì sẽ không có Ngu Ngôn, thực lực của Đinh Hạ luôn là số 1, chẳng có vị trí nào cho Ngu Ngôn.
Cũng may tự hào bởi khối xã hội, còn khối tự nhiên của trung học số 1 mất mặt thì thôi.
_________________
sắp nửa truyện gòi mà chưa có hun cái chóc gì hết v 🙂