Sai Lầm Sai Lầm - Chanh Trấp Tương Áp

Chương 17:




(ét o ét!!! Mn ơi ở chương 16 khứa chu tuyết tùng nó bit em pé là con trai nha mn chứ ko phải chưa bit nên mình sửa lại r nha, huhuhu xin lỗi mn nhèo làm chương 17 mới té ra là v. 🙁)

 

_________

 

Thích một người còn phải cần lý do ư?

 

Hình như, cũng không cần thiết.

 

Vẻ đẹp, tính cách, học lực, gia thế... Thậm chí chỉ là một cái ngoái đầu nhìn lại cũng tạo nên một khoảnh khắc gọi là yêu thích. Hàng ngàn mảnh nhỏ của khoảnh khắc, tạo thành một tình yêu to lớn.

 

Mà đối với Tạ Doanh một người đã sa vào lưới tình mà nói, cái câu mà Chu Tuyết Tùng hỏi thật sự có hơi ngốc, bởi vì Tạ Doanh rất khó để nhìn ra mối quan hệ giữa hắn và Giang Phù khi cả hai ở chung, từ đó dẫn tới lý do tại sao lại thích. Thích là thích, nhìn từ những giây phút bắt đầu cho đến hiện tại, thường ngày cả 2 đều sống chung với nhau, có lẽ tình cảm từ đó bắt đầu nảy nở.

 

Có lẽ là từ cái nhìn đầu tiên, Tạ Doanh đã sa vào bẫy tình.

 

Con người đều thích cái đẹp, Giang Phù trời sinh đã đẹp như vậy, trong sáng tự nhiên không dính chút bụi trần, lông mày đậm, mắt to tròn như hạnh nhân, môi chúm chím như anh đào, rõ ràng dáng vẻ không một chút công kích nào, nhưng lại từng chút từng chút chọt trúng tim hắn. Cuối cùng Tạ Doanh vẫn không tránh được bản chất xấu xa của đàn ông, Chu Tuyết Tùng nói đúng, hắn thực sự rất thích gu trong trắng ngây thơ, hắn không kìm nén được bị Giang Phù mê hoặc.

 

Trong tim thì có thể lộn xộn được, chứ hành vi là không thể xằng bậy được. Giang Phù là học sinh cấp 3 mới vừa thành niên, Tạ Doanh không đến mức thèm khát chịu không nổi tới vậy đâu, hắn cố nhịn để không bị lộ ra bên ngoài, hưởng thụ ánh mắt cảm kích đầy ngưỡng mộ của Giang Phù, việc giúp đỡ lúc trước rất khó mà nói mình không có ý đồ gì trong đó. Tạ Doanh nghĩ, hắn chính là người như vậy, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, còn không biết xấu hổ mà đóng giả thành người tốt đi giúp đỡ.

 

Mấy tháng xa cách Tạ Doanh cũng chẳng hề kiềm chế bản thân. Hắn biểu hiện ra tính cách đặc biệt quyến rũ của mình ở mức vừa phải, thể hiện tình yêu của mình một cách lặng lẽ, hắn muốn làm cho Giang Phù chú ý tới mình, yêu mình, từ đó không thể rời khỏi mình, hắn muốn cùng cậu nắm tay nhau đi đến bữa tiệc của tình yêu.

 

Giang Phù thật tốt, long lanh như giọt nước, như nụ hoa mới vừa chớm nở, đang chờ Tạ Doanh chèo qua sông tới đón.

 

Nghe những lời yêu lãng mạn của Tạ Doanh khiến Chu Tuyết Tùng trố mắt ngoác mồm.

 

Đây là Tạ Doanh à?

 

Đúng là tình yêu luôn làm cho con người ta trở nên xấu xí, Tạ Doanh chưa từng lộ ra dáng vẻ có hơi....à thì...có hơi đói khát, nhìn cũng xấu nữa chứ.

 

Tạ Doanh cực kỳ khinh bỉ nói: "Mày đang ganh tỵ với tao."

 

Chu Tuyết Tùng cũng cực kỳ cạn lời: "Ganh tỵ cái cưc, mày chưa theo đuổi được con nhà người ta, đắc ý cái gì."

 

Ngược lại cái này đúng là thật, Tạ Doanh lại không để ý, "Tao nhìn trúng ẻm rồi, phải theo đuổi cho bằng được."

 

"Dạ rồi, mày ra tay thì không lẽ không theo đuổi được à? Mà không phải tao muốn tạt nước lạnh vào mặt mày đâu, nhưng cái gì mà Giang Phù đó, là nam đúng chứ? Mày nói cong là cong, nhưng mà con nhà người ta chưa chắc là gay đâu, mày muốn người ta đi vào con đường này cùng mày, nhưng cuối cùng người ta vẫn đi con đường thẳng, rồi mày ngồi khóc hay gì? Còn nữa, mày đi yêu một đứa con trai, cha mẹ mày đồng ý không? Tao thấy mày không phải là kiểu muốn chơi đùa thôi đâu."

 

"Không cần mày lo." Tạ Doanh nói.

 

Tạ Doanh đã nghĩ tới những chuyện này, nhưng trong đầu hắn lại có một ý nghĩ rất hoang đường-

 

Hắn cảm thấy Giang Phù không phải nam.

 

Không phải mắng Giang Phù yểu điệu như con gái, mà là hắn rất có cảm giác Giang Phù không phải nam, hắn không thể nói được là tại sao, nhưng có cảm giác như thế.

 

Chu Tuyết Tùng phất phất tay, khó chịu nói: "Thôi quên đi, tao lười quản mày, tới đó gì cần giúp thì cứ báo tao một tiếng."

 

Tạ Doanh đập xuống vai Chu Tuyết Tùng: "Cảm ơn, bữa nào mời mày uống rượu."

 

Trái lại tuyết rơi ở Vân Thành rất lớn, nhưng đáng tiếc Kinh Thị tuyết vẫn không rơi.

 

Giang Phù sững sờ một lúc khi nhận được tin nhắn của Tạ Doanh khi đang ở nhà của ông bà ngoại.

 

Hôm nay là 28 tháng chạp, ngày hôm sau là giao thừa rồi. Trước khi Tạ Doanh rời đi còn nói chuyện với cậu một lúc có nói qua chuyện sắp xếp trong ngày tết, mỗi ngày đều không rảnh, Giang Phù còn thấy xót cho Tạ Doanh.

 

Giang Phù mở ra wechat, hộp thoại với Tạ Doanh xuất hiện ở trên cùng, số 1 đỏ tươi hiện lên ở gốc phải của ảnh đại diện.

 

Tạ Doanh gửi cho cậu một tin nhắn thoại.

 

Giang Phù không nghĩ ngợi gì bấm phát, nhưng nhà của ông bà ngoại ồn quá, âm thanh chỉ có 1 giây được phát ra rất nhanh, Giang Phù chỉ nghe được một âm thanh rất nhẹ.

 

Trong nhà không có chỗ nào yên tĩnh, phòng nào cũng có người. Thân thích ngồi ở phòng khách lớn tiếng tán gẫu với nhau, mấy đứa nhóc thì chui vào trong phòng chơi game, các cô dì thì đang bận bịu trong nhà bếp, trong nhà vệ sinh cũng có người nốt.

 

Giang Phù nhảy dựng lên, sau đó vọt tới trong phòng ngủ lôi hành lý mang theo ra, rút ​​dây tai nghe rồi chạy ra khỏi phòng.

 

Thằng nhóc đang chơi game trong phòng ngủ thấy cậu lao vào hết cả hồn, tưởng người lớn tới, thấy là Giang Phù thì cáu lên, tuổi còn nhỏ mà miệng rất hiểm, hét lên: "Anh tới đây làm gì! Đi chết cũng không nhanh bằng anh đâu, làm hại tôi chơi thua rồi đây này!"

 

Giang Phù không quan tâm, cửa bị đóng vang lên tiếng lớn động trời.

 

Bà ngoại vừa vặn từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Giang Phù cũng gọi: "Ôi chao cháu vội vàng hốt hoảng làm gì vậy, sắp ăn cơm rồi, còn muốn chạy đi đâu chơi?!"

 

Giang Phù cũng không nói lý, cậu chạy xuyên qua khói thuốc lượn lờ trong phòng khách, không để ý một đám chú bác đang dò hỏi, mở cửa nhà ra chạy xuống lầu, không có nghe thấy mấy người trong nhà nói chuyện phiếm.

 

"Mẹ của nó còn đang ở nước ngoài không về đâu nhỉ?"

 

"Đúng vậy, đi theo người có tiền ngay cả con mình cũng bỏ."

 

"Chậc chậc chậc, có người mẹ như thế, Giang Phù thật đáng thương."

 

"Tôi nghe lão Đỗ nói, hình như Giang Phù có bệnh, người nhà không cần nó nữa nên bỏ lại nó trong nước đấy, còn không thì đã sớm theo ra nước ngoài ăn ngon mặc đẹp rồi còn gì. Ông xem, vừa nãy còn đứng ở đây như môn thần, tự nhiên đùng một cái, chả nói câu nào, ngay cả bà ngoại nó cũng không quan tâm."

 

Giang Phù một đường chạy ra khỏi hành lang, gió lạnh gào thét hất bay mũ của cậu, tuyết dày đặc lần lượt rơi xuống người cậu, chẳng mấy chốc ở trên áo khoác lông đã đọng một vệt ướt nhẹ.

 

Giang Phù thở hổn hển, lấy điện thoại trong túi ra, cậu nắm quá chặt, sau lưng của điện thoại lấm tấm mồ hôi.

 

Giang Phù lau lau tay vào trong áo, đeo tai nghe lên, mở wechat.

 

Chắc là bởi vì không thấy Giang Phù trả lời tin nhắn, Tạ Doanh lại gửi cậu thêm 2 tin nhắn thoại.

 

Giang Phù mở tin nhắn thoại thứ nhất-

 

Giọng nói dịu dàng của Tạ Doanh vượt qua một nghìn km vang vọng bên tai Giang Phù.

 

"Có rảnh không?"

 

"Đang bận hả?"

 

"Đang bận cũng không sao, không có chuyện gì to tát, chỉ muốn hỏi cậu tuyết ở Vân Thành có lớn không, năm nay Kinh Thị không có tuyết rơi."

 

Giang Phù nhanh chóng ấn mở tin ghi âm, do quá lạnh, giọng nói đều run rẩy.

 

Giang Phù nói: "Không bận không bận, tuyết ở Vân Thành rất lớn, dự báo thời tiết nói thấp nhất là 3 ngày nữa tuyết mới ngừng rơi."

 

Mở lại đoạn ghi âm, Giang Phù mở ra nghe lại lần nữa, thấy không hài lòng lắm.

 

Giọng mình run quá, nghe có hơi không ổn lắm, hơn nữa tiếng gió cũng bị lưu vào, nghe tiếng vù vù vù.

 

Giang Phù muốn thu hồi tin nhắn thoại, nhưng Tạ Doanh đã gửi tin nhắn thoại tới.

 

Giọng Tạ Doanh mang ý cười, tiếng cười trầm thấp cười làm tai Giang Phù ửng đỏ cả lên.

 

"Cậu đang ở đâu đó? Đang ở trên núi hửm? Tiếng gió to như thế, tôi không nghe rõ."

 

Mặt Giang Phù đỏ lên, chạy vào trong hiên nhà, trả lời: "Không phải ở trên núi, đang ở dưới lầu nhà ông bà ngoại, hôm nay gió to quá, nên ghi âm cả tiếng gió vào."

 

"Cậu về nhà ông bà ngoại ăn tết?"

 

"Đúng vậy, tết năm nào cũng về đây."

 

"Tôi cứ tưởng cậu đang ở Vân Thành thiên cảnh đây."

 

Giang Phù ngại ngùng ấn mở ghi âm, cả cơ thể nóng bừng.

 

Không đợi Giang Phù gửi tin nhắn tới, Tạ Doanh rất nhanh nói tiếp: "Kinh Thị không có tuyết chán quá đi mất, cậu có tiện video call không? Tôi muốn nhìn cảnh tuyết ở Vân Thành một chút."

 

Giang Phù vỗ vỗ hai má, đáp một tiếng "Được."

 

Tạ Doanh gửi tới lời mời gọi video, Giang Phù chỉnh lại mái tóc bị gió thổi ngổn ngang, sau đó nhận lời mời.

 

Nhìn thấy người nọ chưa kịp sửa sang lại mặt mày đột nhiên phóng to lên màn hình trước mắt mình, Tạ Doanh có hơi loạn nhịp, sau đó bật cười thành tiếng.

 

Hắn chưa từng thấy Giang Phù như vậy. Giang Phù cười ngốc ngốc, mũi bị lạnh ửng đỏ, hai gò má cũng nhiễm hồng, dây tai nghe lúc ẩn lúc hiện, gió quá lớn thổi tóc bay tứ tung, không còn nửa phần thanh tú tinh xảo như thường ngày.

 

Giang Phù cũng đang quan sát Tạ Doanh và khung cảnh phía sau lưng hắn. Tạ Doanh mặc áo sơ mi, bên ngoài mặc thêm 1 cái áo may ô bằng len, dù đang gọi qua video nhưng vẫn không dìm nổi độ đẹp trai, nội thất đằng sau sang trọng giống như chủ nhân của nó.

 

2 hình ảnh khác nhau nhưng lại đồng điệu với nhau một cách kỳ lạ.

 

Tạ Doanh cười nói: "Sao cậu không vào trong nhà, bên ngoài lạnh."

 

Giang Phù lắc lắc đầu, nói: "Ồn lắm, nên tôi mới xuống đây."

 

Nói xong lại ngượng ngùng nói: "Nhưng mà xuống dưới lầu cũng không khá hơn chút nào, gió to quá, để tôi tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn."

 

"Không cần đâu." Bên kia Tạ Doanh thay đổi tư thế ngồi: "À không, cậu tìm chỗ nào ấm áp đi, đừng để bị lạnh, Vân Thành lạnh như thế, bệnh sẽ không tốt."

 

"Vậy thì đi vào trong hành lang nha, còn có thể chắn được gió."

 

Giang Phù nói xong thì chuyển camera, quay cảnh tuyết rơi ở ngoài hiên nhà.

 

Góc nhìn từ camera di động chậm rãi chuyển động, từ tuyết trên mặt đất đến bông tuyết không ngừng rơi trên bầu trời, âm thanh nền là tiếng cảm thán của Giang Phù và tiếng gió lạnh gào thét.

 

"Oa -- tuyết thật lớn, Tạ tiên sinh anh xem đi, hôm nay tuyết ở Vân Thành rơi nhiều quá."

 

"Mới vừa rồi có một bông hoa tuyết rất to rơi xuống, Tạ tiên sinh anh có nhìn thấy không?"

 

"Tạ tiên sinh anh xem kìa, tuyết đọng một lớp dày lắm, để tôi giẫm lên cho anh nhìn nha - dày lắm đúng không, mỗi lúc sáng sớm tôi còn phải giúp xúc tuyết đó, còn không sẽ không nhìn thấy đường đi luôn."

 

Trong video, tuyết rơi dày đặc nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, Tạ Doanh dựa người ra phía sau ghế, toàn thân ướt mồ hôi. Hắn chộn rộn cả người, không dám dọa Giang Phù sợ, đành phải cố nén dục hỏa xuống.

 

Xin lỗi, nhưng mà hắn cứng rồi.

 

Tạ Doanh cảm giác như mình tự lấy đá đập chân mình. Hắn không muốn ngắm tuyết, hắn muốn ngắm Giang Phù! Thời tiết ở Vân Thành chỉ cần tra một cái là ra, còn cần Giang Phù nói cho hắn biết à? Một bụng hỏa này để im trong một thời gian ngắn không xìu xuống được, Tạ phu nhân đã kêu người lên gọi hắn xuống ăn cơm, hắn không thể để nguyên cái túp lều nhô cao đi xuống được.

 

Trong lòng Tạ Doanh vừa ngọt vừa giận, hắn nghĩ, thích Giang Phù là chuyện bình thường, thằng nào nghe thấy giọng của Giang Phù mà không cửng cho được?

 

Hai người trò chuyện rất lâu, nhưng toàn nói chuyện đâu đâu.

 

Lúc Giang Phù còn đang định nói thêm gì nữa, thì cửa sổ trên lầu đột nhiên bị đẩy ra, có người nhô đầu ra, là bà ngoại Giang Phù.

 

Bà ngoại Giang Phù hô: "Giang Phù! Cháu có ăn cơm hay không! Đứng bên ngoài làm gì đấy! Cháu không lạnh à?!"

 

Tiếng hô này bên kia Tạ Doanh còn nghe được, hắn cũng không nỡ nhưng đành phải nói: "Không còn chuyện gì nữa rồi, cậu lên ăn cơm đi, có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé."

 

"Ừ!"

 

Giang Phù gật gật đầu, sau đó lãnh khốc vô tình trực tiếp cúp video, một câu "Tạm biệt" cũng không nói!

 

Tạ Doanh nghiến răng, không vui khoác áo ra cửa, xuống ăn cơm.

 

Tạ phu nhân vừa thấy Tạ Doanh thì giật mình, bà hỏi: "Con...đây là làm sao vậy? Ở nhà mặc nhiều áo thế? Không thấy nóng hả?"

 

Tạ Doanh khoác áo khoác che che quấn quấn, lạnh nhạt nói: "Con ổn, hôm nay con thấy hơi lạnh."

 

Tạ phu nhân lo lắng nhìn Tạ Doanh: "Hay là con ngã bệnh rồi, nếu không để mẹ đi lấy nhiệt kế đo, nhìn con túa mồ hôi lạnh đầy đầu kia kìa."

 

"Dạ không cần." Tạ Doanh bưng lên canh nóng dì ở nhà đặc biệt chuẩn bị cho hắn, nói: "Nhiệt độ hiện tại vẫn bình thường, con không có ngã bệnh."

 

Tạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt vậy thì tốt, không sinh bệnh là được."

 

Tạ Doanh thẳng lưng, cố gắng không chạm tới lớp áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của mình, bình tĩnh nói: "Ăn cơm thôi."

 

_______

 

<tổng tài shao hay ra dẻ quá, mún cửng là cửng hà 🙂>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.