Sai Lầm Sai Lầm - Chanh Trấp Tương Áp

Chương 25:




Tạ Doanh vừa dứt lời, Phó Vân Dung không thể tin được trợn tròn mắt, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi.

 

Cô ngồi vào trong xe rồi mà vẫn tức không chịu được, lại xuống xe đạp mạnh cửa xe một cái, đạp cho cửa xe móp thành một lỗ.

 

Phó Vân Dung thở hổn hển, có trời mới biết khi cô nghe thấy câu Tạ Doanh nói "là người yêu tôi" lúc đó cô chỉ muốn nhào tới cào vào mặt của Giang Phù. Cô cũng không nghĩ được, Giang Phù ngoại trừ cái mặt đẹp ra thì có cái gì hay, chỉ là một thằng tiểu bạch kiểm rốt cuộc nó có cái gì hấp dẫn Tạ Doanh đến như vậy? Lẽ nào mặt cô rất xấu xí, không lọt được vào mắt của Tạ Doanh sao? Chỉ mới 1 năm, mà địa vị của Giang Phù đã có ở trong lòng Tạ Doanh vượt mặt cả cái người đã thân thiết với Tạ Doanh hơn 20 năm như mình.

 

Cô càng nghĩ càng tức, dưới chân không kiềm lại lực, cô đạp ga tăng tốc, chiếc siêu xe thể thao màu đỏ gầm rú lên, nhanh chóng phóng tới con sư tử bằng đá cách đó không xa.

 

Phó Vân Dung sợ tái hết cả mặt, vội bẻ lái vô-lăng, thật may không có nguy hiểm, nhưng đèn pha của ô tô đã bị trụ đá của sư tử va vào bị vỡ.

 

Phó Vân Dung vừa tức vừa sợ, hai loại cảm xúc cực đoan đan xen với nhau, làm cho cô huhuhu khóc thành tiếng.

 

Tại sao cô lại thảm như vậy!

 

So với Phó Vân Dung xui xẻo, thì Giang Phù lại đặc biệt may mắn.

 

Còn gì bất ngờ hơn khi nghe thấy lời "thổ lộ" từ người mà mình yêu ngay trong ngày đầu tiên gặp lại nhau chứ? Giang Phù biết Tạ Doanh nói ra lời ấy chưa chắc là đã thích cậu, nhưng cậu thầm mong Tạ Doanh đừng có chọc thủng giấc mơ đẹp của cậu nhanh như thế.

 

Tạ Doanh cũng chẳng ngờ tới là hôm nay sẽ đụng phải Phó Vân Dung, nhưng có Phó Vân Dung làm bàn đạp cho hắn, hắn tranh thủ nhân cơ hội này nói ra tiếng lòng của mình. Nhưng Tạ Doanh không hề biết Giang Phù là một người cực kỳ nhúc nhát không đỏ mặt mà chỉ hồng hồng ở vành tai, vì thế Tạ Doanh đã bị vẻ mặt vờ bình tĩnh của Giang Phù lừa gạt.

 

Giang Phù đỏ hồng cả tai nói: "Tạ tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không nghĩ bậy đâu."

 

Tạ Doanh thầm cười khổ, thì muốn cho em nghĩ bậy nên mới nói như vậy mà.

 

Mà chuyện đã đến nước này rồi, Tạ Doanh không còn cách nào khác đành nói: "Tôi với Phó Vân Dung biết nhau từ hồi còn bé, tôi chỉ xem cô ấy như em gái, cũng đã từ chối cô ấy rất nhiều lần."

 

"Tôi đã hiểu rồi." Giang Phù thông cảm nói

 

Dù sao thì chỉ mượn danh nghĩa của anh ấy một lát thôi, cậu cũng đã cảm thấy rất vui.

 

Không ngờ tới Tạ Doanh lại nói: "Nhưng chẳng mấy chốc Phó Vân Dung sẽ biết đây là giả, cho nên, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."

 

Tim Giang Phù bắt đầu đập kinh hoàng, cậu dường như có thể đoán trước được câu tiếp theo Tạ Doanh muốn nói.

 

Đúng như dự đoán, Tạ Doanh nhìn cậu, thành khẩn nói: "Cho nên Tiểu Phù, sau này cậu có thể tiếp tục giả vờ phối hợp với tôi không?"

 

Lời đề nghị này thực sự rất là vô lý, chỉ cần Phó Vân Dung đến Vân Thành hỏi thăm một chút, là có thể biết được Tạ Doanh và Giang Phù căn bản không có chuyện đó xảy ra. Nhưng Giang Phù không có cách nào để từ chối một lời đề nghị đầy mê hoặc sau lưng này, ít nhất cậu có thể trở thành bạn trai của Tạ Doanh trên danh nghĩa của anh ấy, còn có thể quang minh chính đại tới gần Tạ Doanh. Tuy diễn trò nhưng muốn làm là thật, nào có người yêu nào mà còn khách khí như bạn bè.

 

Giang Phù đang tự phỉ nhổ mình vô liêm sỉ ở trong lòng, ngoài miệng lại nói : "Dạ được."

 

Tạ Doanh thật không ngờ, Giang Phù đồng ý nhanh như thế.

 

"Cậu...không cần nghĩ thêm ư?" Tạ Doanh hỏi.

 

Giang Phù lắc lắc đầu, cậu đã chuẩn bị sẵn lý do cực kỳ hợp lý cho bản thân rồi. Giang Phù nói: "Lúc trước Tạ tiên sinh chăm sóc tôi như thế, tôi chỉ muốn giúp chút việc nhỏ thôi, không có gì to tát cả."

 

Tạ Doanh nói: "Vậy sau này có thể tôi sẽ ở trước mặt mọi người nói chuyện có hơi thất lễ với cậu một chút, làm thêm vài chuyện không đúng lắm, hy vọng cậu sẽ thông cảm cho tôi."

 

Giang Phù mừng còn không kịp, sao có thể tức giận cơ chứ.

 

Nhưng cậu vẫn hiểu ý nói: "Không sao đâu, tôi hiểu mà."

 

"Vậy thì, hôm nay tôi đưa cậu về trước, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta phối hợp với nhau một chút." Tạ Doanh hỏi: "Sắp xếp như thế có được không ?"

 

"Dạ, được." Giang Phù nói.

 

Hai người đã hẹn nhau sau khi ăn xong thì đi dạo một vòng cũng quên mất, lúc chạy tới trường luật Kinh Thị mới nhớ tới.

 

Tạ Doanh định hỏi Giang Phù muốn đi đâu chơi ở Kinh Thị, nhưng lời còn chưa hé miệng thì lại nghĩ tới chuyện hai người đã hẹn nhau lúc nãy.

 

"Vốn định ăn cơm xong dẫn cậu đi dạo một vòng quanh tứ hợp viện, tự nhiên quên mất."

 

Giang Phù cũng nhớ tới, cậu "A" một tiếng, nói: "Đúng nha, còn muốn đi xem tứ hợp viện."

 

"Vậy sau khi khai giảng cậu có rảnh không? Lúc đó tôi lại dắt cậu đi nhé," Tạ Doanh nói.

 

Giang Phù suy tư một hồi, trả lời nói: "Sau khi kỳ quân sự kết thúc, tôi vẫn chưa biết lịch học của mình."

 

Tạ Doanh lại hỏi: "Ngày sinh nhật của cậu vào ngay lúc đang học quân sự phải không?"

 

Sinh nhật Giang Phù là vào ngày 8 tháng 9, khi đó đúng là vẫn còn đang phải học quân sự.

 

Giang Phù gật gật đầu, nói "Đúng vậy", sau đó kìm nén nổi vui mừng trong lòng, thận trọng hỏi: "Tạ tiên sinh anh biết sinh nhật của tôi sao?"

 

Tạ Doanh cười nói: "Phải, bởi vì sinh nhật của cậu rất dễ nhớ, tôi tình cờ nhìn thấy ở trong hồ sơ cá nhân của cậu, nên nhớ rất rõ."

 

Lời này giống như đi lừa con nít, nếu như không phải đặc biệt để ý hoặc là trí nhớ siêu tốt, chứ sao mà chỉ quét mắt qua một cái là đã nhớ kỹ sinh nhật của người khác được chứ? Rất khó tin.

 

Nhưng khổ nổi Giang Phù là một đứa trẻ mà còn đang thầm mến người ta nên rất là tin, sau đó cứ thế mà vô cớ đánh mất cơ hội chọc thủng tầng giấy mỏng manh đó.

 

Để đáp lễ lại, Giang Phù lại hỏi: "Thế sinh nhật của Tạ tiên sinh là vào ngày nào ạ?"

 

Tạ Doanh đáp: "Ngày 1 tháng 11, cũng rất dễ nhớ."

 

Giang Phù gật gật đầu, đồng ý nói: "Thiệt là rất dễ nhớ, tôi nhớ kỹ rồi."

 

Tạ Doanh chậm rãi lái vào khuôn viên của trường luật Kinh Thị, bị kẹt ngay sau một hàng dài taxi đang đậu. Rời khỏi trường đã được mấy ngày, trừ sinh viên năm nhất, rất nhiều sinh viên năm hai và cuối cấp đang xách va li trở lại trường.

 

Bị kẹt ở đây không biết mất bao lâu nữa, vì vậy Giang Phù nói với Tạ Doanh: "Tôi xuống xe ở chỗ này được rồi, cách chỗ tôi ở không xa mấy, tôi đi mấy phút là đến thôi."

 

"Vậy cậu ở khu nào? Sau này có thời gian tôi sẽ trực tiếp tới dưới lầu ký túc xá đón cậu." Tạ Doanh nói.

 

"Hả? Không cần không cần đâu, tôi tự mình đi tới đó là được rồi." Giang Phù từ chối nói.

 

Tạ Doanh ghẹo nói: "Bắt đầu từ ngày mai cậu làm bạn trai tôi rồi, tôi tới đón cậu thì có gì sai?"

 

Giang Phù vừa động lòng mà vừa bối rối, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi không có ở ký túc xá, tôi thuê trọ ở ngoài."

 

"Tại sao? Không quen ở chung với người khác hửm?" Tạ Doanh ôn nhu hỏi.

 

Giang Phù thật không tiện nói bởi vì mình là người song tính, nên cậu thuận theo Tạ Doanh nói "Dạ" một tiếng.

 

Tạ Doanh chu đáo không hỏi nữa, chỉ nói: "Cậu trả mấy tháng tiền nhà rồi?"

 

"Trả trước 3 tháng rồi." Giang Phù nói.

 

Thực ra là định trả trước nửa năm tiền thuê, nhưng Giang Phù không đủ tiền, học tỷ còn chiếu cố cậu, cho cậu thanh toán 3 tháng tiền nhà trước.

 

Tạ Doanh: "Vậy thì hết 3 tháng cậu dọn qua chỗ kia của tôi đi, chỗ tôi ở cách trường luật Kinh Thị khá gần."

 

Tạ Doanh sợ Giang Phù không đồng ý, còn nói: "Người yêu thì phải ở chung chứ đúng không? Cậu yên tâm, chỗ tôi ở có 2 phòng, chúng ta có thể ở cùng nhau giống như ở Vân Thành vậy."

 

Sao có thể ở chung với nhau giống như hồi ở Vân Thành được chứ, hai người đều ôm tâm tư giống nhau, ở cùng nhau dưới một mái nhà, chỉ cần một sự cố nhỏ thôi là cũng có thể châm ngòi ra lửa. Huống chi căn hộ kia của Tạ Doanh thật ra là chẳng có phòng ngủ phụ, Tạ Doanh cảm thấy chỉ trong vòng 3 tháng thôi là hắn có thể bắt lấy Giang Phù, nhiều khi nói xạo chắc cũng không sao đâu.

 

Giang Phù thích thì thích thật đó, nhưng cũng phải biết chừng mực, cậu do dự nói: "Chuyện này...chắc không ổn lắm đâu."

 

Tạ Doanh đã quyết như thế rồi, cười cười nói: "Tới đó lại nói, 3 tháng này cậu cứ ở đây trước đi."

 

Hết 3 tháng, Giang Phù chắc chắn phải ở chung với hắn.

 

"Rồi cuối cùng bồ nghĩ sao?" Ngu Ngôn lười biếng ngã lên giường Giang Phù, hỏi: "Tiếp tục đóng giả thành người yêu của Tạ tiên sinh hả? Hay là nói cho hắn biết là "Em thích anh" luôn đi?"

 

Ngu Ngôn vươn mình nằm nhoài ra giường, vạt áo thun rộng thùng thình trượt lên trên, lộ ra dấu hôn trên eo.

 

Giang Phù liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng nhìn chỗ khác, giờ cậu không nhìn nổi cái đó đâu, vừa nhìn là lại nghĩ tới Tạ Doanh. Lúc mà Giang Phù chưa nhận ra tâm tư của mình đối với Tạ Doanh thì biết Tạ Doanh vốn giàu có cỡ nào, khi đó cậu còn đang ước ao, mà bây giờ....thì...

 

"Ai nha, rồi rốt cuộc là bồ suy nghĩ như nào rồi, sao không nói gì hết vậy?"

 

Giang Phù đảo mắt, cố gắng không lia con mắt tới cái chỗ đó nữa, lơ đãng đáp: "Tớ không biết nữa, tớ sợ mình nói ra, sau đó làm bạn bè cũng không làm được, nhưng mà nếu không nói thì chỉ có thể giả làm người yêu thôi."

 

"Hóa ra bồ còn muốn làm bạn nữa à, thường ngày tới công ty hỗ trợ nhau, sau đó đó trở thành mối quan hệ cấp trên cấp dưới à." Ngu Ngôn một tay chống đầu nói: "Hơn nữa mấy người có tiền người ta hay làm cái quỹ gì gì đó, bồ có chắc là cái thằng cha xuất thân bất phàm Tạ tiên sinh kia, chỉ giúp đỡ có một mình bồ hay không?"

 

"Ừ, anh ấy nói anh ấy dùng danh nghĩa riêng của ảnh giúp đỡ học sinh tớ mà."

 

Ngu Ngôn nói: "Vậy chắc hắn rất có cảm tình với bồ á ha, nếu không sao mà đưa tiền cho bồ được, rồi còn cho bồ ở nhà hắn nữa, còn cho bồ giả làm bạn trai nữa chớ. Mình nói chứ, người bình thường không có làm được việc đó đâu, toàn là trả thù lao rồi thôi hà, nhiều lắm thì hỏi thăm vài câu là cùng."

 

Giang Phù cũng nằm xuống, thấp giọng nói: "Nhưng mà...tớ sợ tớ tưởng bở."

 

"Ai gu, bồ quản nhiều như thế làm gì cơ chứ. Người trẻ thì lá gan cũng phải lớn, cứ xác định tâm ý rồi là tấn công luôn."

 

Ngu Ngôn đưa ra Đinh Hạ ra làm ví dụ, nói với Giang Phù: "Bồ nhìn Đinh Hạ mà học, đó thấy không? Một chút do dự cũng không có, nói tỏ tình là tỏ tình, chỉ chờ trong lòng mình buông lỏng phòng bị là sáp tới hôn mình, tranh thủ cơ hội lên giường với mình luôn. Bọn mình trở nên rất hạnh phúc cho tới nay, cũng nhờ một phần công lao của hắn ta á."

 

Sao nghe dễ vậy được?

 

Giang Phù không thể quyết đoán giống như Đinh Hạ, cậu nhất định phải cân nhắc đến hậu quả về sau mới dám đi đến bước kế tiếp. Cậu đã quen với cuộc sống thiếu thốn rồi, nên không có dũng khí tấn công dứt khoát như thế được.

 

Ngu Ngôn cũng hiểu rõ tính cách của Giang Phù, cho nên cậu ấy thuận theo suy nghĩ của Giang Phù nói: "Vậy mình với bồ phân tích một xíu nè. Bây giờ cậu có 2 con đường để chọn, một là tỏ tình hai là không tỏ tình. Nếu vị Tạ tiên sinh kia cũng có ý tứ gì gì đó giống như bồ, thì bồ chọn tỏ tình, có tỷ lệ là 50 - 50, còn nếu mà chọn không tỏ tình, thì có thể duy trì mối quan hệ ám muội này tiếp."

 

Giang Phù gật gật đầu.

 

Ngu Ngôn tiếp tục nói: "Nhưng mà nha, bồ phải hiểu đó là, bồ với Tạ tiên sinh không thể làm bạn bè được nữa đâu, cho nên không có cái chuyện mà bồ tỏ tình xong rồi làm bạn bè như bình thường là không có cái vụ đó đâu, đợi cậu tốt nghiệp một cái á hả, là bồ với Tạ tiên sinh sẽ chấm dứt luôn. Còn nữa, bồ suy nghĩ kỹ đi, chuyện thành ra như vậy, là do ai làm hả? Quan hệ giữa bồ với hắn càng lúc càng tiến bộ, không phải là do hắn chủ động tấn công hay gì?"

 

Giang Phù lại gật đầu một cái.

 

Ngu Ngôn dụ dỗ từng bước: "Cho nên là gì? Cứ nghĩ đi, có phải là bồ cảm thấy chủ động tỏ tình vẫn tốt hơn không?"

 

Giang Phù lắc lắc đầu.

 

"Trời đất cơi tại sao!" Ngu Ngôn hét lên.

 

Cậu ấy đã phân tích ra như thế rồi, mà sao Giang Phù còn không muốn tỏ tình là sao!

 

Giang Phù nói: "Tớ hiểu ý cậu rồi. Tớ với anh ấy, không chỉ bạn bè cũng không làm được, mà thực ra làm người yêu cũng chẳng được. So với việc chọc thủng tầng giấy mỏng kia, thì thôi tớ thấy vẫn tiếp tục ám muội như vậy còn tốt hơn."

 

Chọc thủng tầng giấy kia, là giấc mộng đẹp của cậu sẽ tan biến đó.

 

Ngu Ngôn trở mình ngồi dậy: "Có phải là, bồ thấy bồ với hắn không môn đăng hộ đối cho nên mới không dám nói ra hả?"

 

"Chắc là vậy."

 

"Vậy mình hỏi bồ, nếu mà hắn tỏ tình với bồ thì sao? Bồ từ chối hay đồng ý?"

 

"Chắc là từ chối đi."

 

"Whattttt????"

 

Giang Phù thấp giọng nói: "Tớ muốn như bây giờ hơn, tuy không phải là bạn trai chính thức của anh ấy, nhưng tớ có thể tranh thủ cơ hội này để trải nghiệm đãi ngộ của bạn trai. Giấc mơ phải dừng lại ở một thời điểm tốt nhất, tỉnh mộng một cái là cái gì cũng không còn."

 

Ngu Ngôn nghe Giang Phù nói mà choáng váng, cậu ấy lại hỏi: "Thế bồ không thích hắn hả? Hắn đã tỏ tình với bồ rồi cơ mà!!!"

 

"Đúng vậy, cũng là bởi vì tỏ tình nên mới từ chối." Giang Phù nở nụ cười như có như không, cậu nói: "Vậy thì tớ sẽ trở thành người học sinh đầu tiên được giúp đỡ trên danh nghĩa cá nhân, còn trở thành người đầu tiên mà anh ấy từ chối. Như vậy anh ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được tớ."

 

Cho nên cuối cùng cậu và Tạ Doanh càng lúc càng rời xa, cậu sẽ vĩnh viễn chiếm được một vị trí ở trong lòng của Tạ Doanh.

 

______________________________

 

<hong bit khi nào mới chuyển thành anh - em được ta :( >


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.