Món chính cho bữa trưa hôm nay là gà mái tơ hầm.
Gà mái được nuôi từ trong thôn, chắc thịt, mà còn mềm, người trong thôn đặc biệt giết gà để chiêu đãi 3 người họ. Chu Tuyết Tùng bị Tạ Doanh với Giang Phù k1ch thích, ánh mắt hung ác nhìn mâm cơm, ăn rất dữ, đũa cũng không thèm dùng, mang bao tay lên bắt đầu xé gà. Tạ Doanh cực kỳ ghét bỏ, đến mức không muốn động đũa, tiếp tục ngọt ngào thân mật với Giang Phù, nhỏ giọng hỏi có muốn ăn cái này ăn cái kia hay không, cuối cùng còn rút khăn giấy lau miệng cho Giang Phù!
Chu Tuyết Tùng sắp bị Tạ Doanh sến cho muốn ói, tuy rằng anh ta ăn gà sắp no tới mức muốn nhợn thiệt.
Giang Phù vừa ngượng nghịu vừa ngọt ngào, cho nên không có chú ý vẻ mặt kinh dị của Chu Tuyết Tùng, ăn xong thì tiếp tục đi dạo với Tạ Doanh, bỏ lại Chu Tuyết Tùng một mình còn ngồi trên ghế nấc cục.
Tạ Doanh nắm tay Giang Phù đi về phía nam của vùng.
Buổi sáng có nói chuyện với các bác gái, bác gái nói phía nam có rất nhiều ao nuôi cá bị bỏ hoang, có ao còn rất là to, nhìn bằng mắt thường thì không thể nhìn bao quát hết được, phải ngồi thuyền mới sang được đến bờ bên kia. Tạ Doanh nghe thế thì hứng thú quá chừng, muốn dắt Giang Phù đi chơi.
Vì vậy sau khi ăn xong hai người lại tay trong tay, dắt tay nhau bước qua quá khứ.
Công bằng mà nói, làng du lịch mà Chu Tuyết Tùng đầu tư cũng không tệ lắm, có non xanh nước biếc, có khói bếp nghi ngút, có một sự thú vị đặc biệt, giống như một vườn hoa đào lạc vào núi sâu. Theo lời của Chu Tuyết Tùng, khi thời tiết trở lạnh, những lá phong đỏ nở rộ khắp ngọn đồi, như thể đang bốc cháy, và khi tuyết rơi, sẽ biến thành một vùng trắng xóa.
Thế nhưng càng chạy về phía nam lại càng hoang vu, giống như bị lạc mất lối về.
Thời tiết buổi chiều cũng không quá tốt, những đám mây dày ùn ùn kéo tới, sắp nổi gió lớn.
Tạ Doanh nắm tay Giang Phù đi trên con đường đất gồ ghề. Cách đó không xa có một khu ký túc xá của xưởng làm gạch bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm ở phía trước, những viên gạch màu đỏ len lỏi trong đám cỏ dại, có hai con chó con đang lượn quanh đó cắn đuôi nhau.
Giang Phù thầm nghĩ, sao giống cảnh trong phim ma quá vậy.
Nào ngờ Tạ Doanh biết được cậu đang nghĩ gì, đột nhiên chầm chậm nói: "Tại một nơi bị bỏ hoang, có hai thanh niên vì quá tò mò mặc kệ người dân trong làng khuyên ngăn, cứ nằng nặc muốn tới xưởng làm gạch, lúc đang thám hiểm bên trong thì họ chợt nhận ra chỗ này có gì đó không đúng lắm, bởi vì bọn họ luôn có cảm giác có người đang nhìn mình đăm đăm ở đằng sau. Có một thanh niên trẻ tuổi trong số đó bất thình lình, đột nhiên quay đầu lại, và cái kết đó là đúng lúc đối diện với một đôi mắt trắng dã bên trong phòng tối—--"
"Sau đó anh ta mới nhận ra là mình nhìn lầm rồi." Giang Phù nắm chặt lấy tay Tạ Doanh, giọng điệu nhỏ dần: "Thật ra là không có cái gì hết, chỉ là do nhìn không kỹ nên nhìn nhầm."
Gió đột ngột mạnh lên, lá cây xào xạc, tiếng lào xào của lá cây giống như tiếng ma quỷ đang gào khóc.
Giang Phù ôm chặt lấy Tạ Doanh, adrenaline (cảm giác sợ hãi) của cậu tăng vọt. Cậu không tự chủ được lại nghĩ theo hướng mà Tạ Doanh nói, lỡ như...lỡ như ký túc xá này có cái gì đó thì sao?
Đã vậy Tạ Doanh còn tiếp tục kể tiếp: "Hai thanh niên trẻ tuổi đánh giá quá thấp độ nguy hiểm ở nơi này, bọn họ cư nhiên còn dám làm loạn bên trong ký túc xá. Ký túc xá được bảo tồn rất tốt, nhưng ai mà ngờ lúc bước lên bậc thang sẽ phát ra những tiếng cọt kẹt cọt kẹt. Chuyện này thật là kỳ lạ, cầu thang cũng đâu phải làm bằng gỗ đâu, sao lại phát ra âm thanh này? Họ bắt đầu tự hỏi liệu những thứ mà bọn họ nhìn thấy trước đây có phải là ảo ảnh hay không, để đảm bảo an toàn, họ quyết định nhanh chóng rời khỏi tòa nhà ký túc xá và đi bộ trở về. Nhưng bỗng nhiên ngay lúc đó lại xuất hiện sương mù dày đặc, bọn họ cầm đèn pin trong tay nhanh chóng chạy về, có tiếng bước chân cộp cộp cộp vang lên, bọn họ không dám quay đầu lại, chỉ liều mạng cắm đầu chạy về phía trước, mãi cho đến khi bọn họ lao ra khỏi đám sương mù thì mới nhận ra mình mới chỉ chạy được khoảng 500 mét, đường trở về thôn làng còn rất xa. "
Lúc này 2 người đúng lúc đi tới gần khu ký túc xá bỏ hoang của xưởng gạch, hai con chó con đang sủa bọn họ.
Giang Phù còn chả dám ngẩng đầu nhìn ký túc xá, chỉ lo lôi Tạ Doanh bước nhanh đi vào. Tạ Doanh nở nụ cười, hỏi: "Cảm thấy như thế nào?"
Giang Phù có hơi giận, nhưng lại không dám nổi nóng với Tạ Doanh, không còn cách nào đành nói: "Chả ra làm sao cả, dọa người ta sợ."
Tạ Doanh cười nói: "Yên tâm, tôi chỉ kể chơi thôi, không sao đâu."
Giang Phù không thèm nói, bây giờ cậu mới nhận ra Tạ Doanh cũng là người thật xấu, thấy cậu sợ vậy mà đi hù cậu. Có điều độ hấp dẫn của Tạ Doanh trong lòng cậu cũng không hề giảm đi chút nào, chỉ cần Tạ Doanh nhìn cậu cười là Giang Phù không thể nào chịu nổi.
Tạ Doanh hỏi: "Nếu không thì tôi lại kể chuyện xưa tiếp cho em nghe nhé?"
"Không cần!" Giang Phù cứng rắn từ chối nói.
Nếu Tạ Doanh mà còn kể về mấy cái thứ dị thường nữa, thì chắc cậu sẽ không thể đi tiếp được nữa đâu.
Tạ Doanh giả vờ tiếc nuối, nói: "Tôi đã nghĩ ra được cái kết đầy xuất sắc cho câu chuyện, nhưng tiếc là em không muốn nghe nữa."
Giang Phù thái độ rất là cứng rắn: "Không cần đâu, tôi thật sự không muốn nghe."
"Được rồi, vậy thì không kể nữa."
Tạ Doanh nghiêng đầu nhìn Giang Phù: "Vậy em nghĩ xem, nếu như có 2 người đi tới một nơi thanh vắng, thì bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì?"
Phía nam của thôn không có người thật, dù gì thì ở đây toàn là ao cá chứ đâu có gì khác, xuống bơi còn thấy bẩn nữa là, Chu Tuyết Tùng còn định quy hoạch lại chỗ này."
Giang Phù nghe vậy lắc lắc đầu, nói: "Không biết, tôi nghĩ chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Vậy em có biết, tôi đang nghĩ gì không ?"
"... Cũng không biết."
Tạ Doanh cười cười, nói: "Tôi thấy em chắc chắn sẽ không đoán được."
"Thôi quên đi." Tạ Doanh nắm tay Giang Phù tiếp tục đi về phía trước, nói: "Giờ để cho em đoán chắc em cũng sẽ đoán không ra."
Xung quanh rộng mênh mông, chỉ có 2 người hắn và Giang Phù, hắn nắm chặt tay Giang Phù giống như có thể đi tới tận cùng của chân trời góc bể. Vờ như bọn họ đang bỏ trốn, họ bỏ lại tất cả, trốn đến nơi hoang vu này, để nói hết những lời yêu thương đối phương cho nhau nghe, dù cho nơi này có hơi đơn sơ.
Đi tiếp lên phía trước chính là cái ao cá lớn mà các bác nói.
Ao cá không lớn lắm, san sát hai bên đường đất, lau sậy mọc dày đặc kéo dài về phía giữa ao cá, đến một lúc nào đó sẽ phủ kín cả ao, bên bờ có 1 chiếc thuyền nhỏ bị hỏng, được sơn bằng màu đỏ phối với màu vàng tươi. Nơi duy nhất có người ở vẫn còn rất xa, tiếng chó sủa bay xa trong gió.
Giang Phù híp mắt nhăn mũi, phủi phủi mấy con côn trùng đang bay vo ve, Tạ Doanh thấy thế nên đi bẻ một cây lau sậy, vừa đi về phía trước vừa quơ quơ cái cây đuổi mấy con côn trùng nhỏ đang vo ve tới.
Giang Phù nói: "Mình đi tới cái ao cá lớn rồi chúng mình quay về đi có được không, ở chỗ này nhiều côn trùng quá."
Tạ Doanh cũng bị mấy con côn trùng bay loe ngoe làm bực mình mất cả tập trung, vừa nãy còn đang lãng mạn cảnh đẹp ý vui tự nhiên bị quấy rối làm bay biến sạch không còn một mống. Hắn hoàn toàn không dám mở miệng nữa, đành phải gật gật đầu, tại vì mở miệng một cái sợ mấy con bọ bay vào miệng.
Hai người nheo mắt lại tránh mấy con bọ rồi tiếp tục đi về phía trước, cùng nhau nghĩ tại sao mình lại rảnh đời đi tới chỗ này làm chi, chỉ toàn là nước và bọ, căn bản chả có cái gì đẹp hết.
Chắc là do sức mạnh của tình yêu quá.
Cuối cùng mới đi tới được 1 căn nhà duy nhất gần gần ao cá, Giang Phù xém tí nữa là giẫm phải con gà con lông vàng chui ra từ trong bụi cỏ, cậu nhìn không rõ, tưởng là con gì sợ quá nhảy cẫng lên ôm lấy Tạ Doanh. Tạ Doanh cũng không thấy nó, vì thế vội vàng ôm lấy Giang Phù vào trong ngực lùi về sau, chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu.
Có một cụ bà ngồi ở trước nhà cười ha ha, dùng tiếng địa phương hỏi sao 2 người họ lại ở đây. Nhưng mà Tạ Doanh với Giang Phù nghe không hiểu, không còn cách nào đành ngẩng mặt cười cười, vẫy vẫy tay chào bà lão, ra hiệu ý bảo mình phải đi tiếp đây.
Ao cá lớn cách nhà bà lão không xa, hai người đi được nửa đường, lại leo lên 1 cái dốc, cuối cùng mới thấy được cái ao cá mà mấy bác gái nói nhìn bằng mắt sẽ không thấy được phía bên kia.
Chưa thể nói biển và trời chung 1 màu, nhưng có thể nói nước và trời là 1 màu như nhau, xa xa mặt nước là một bầu trời nặng trĩu, khi một cơn gió thoảng qua, mặt hồ phẳng lặng như tờ bị gió thổi làm cho gợn nước lăng tăng, nhưng rất nhanh lại trở về như cũ.
Hai người đứng trên bờ đê, yên lặng nhìn ao cá, rồi nhìn nhau cười.
Không có cái gì hay để xem là thật, nhưng thật đáng giá khi cùng đi với người mình yêu trên con đường mà không ai có thể làm phiền bọn họ, chỉ có hai người với nhau. Tạ Doanh lấy điện thoại ra nhắm ngay cảnh ao cá chụp 1 tấm nói: "Tôi mua ao cá này về cho em nhé?"
Giang Phù lễ phép từ chối nói: "Dạ thôi, nhiều côn trùng quá."
Tạ Doanh cười to, nói: "Đi nào, chúng ta quay về nằm máy điều hòa thì tốt hơn."
Giang Phù gật đầu đồng ý.
Trên đường trở về Tạ Doanh lại cầm cây lau sậy đuổi côn trùng cho Giang Phù, còn mình thì cõng lấy Giang Phù đi về phía trước.
Tạ Doanh xốc Giang Phù lên lưng nói: "Nhẹ quá, sau này ăn thêm nhiều thịt chút."
Giang Phù "Ò" một tiếng, nói: "Tôi cứ tưởng là tôi nặng lắm rồi, tại tôi tới hơn 60 kí lận á."
"Em đừng để cho Phó Vân Dung nghe thấy." Tạ Doanh không dám cười to, sợ côn trùng bay vào miệng: "Cô ấy cố gắng giữ dáng lắm mới được 60 kg, em còn bảo 60kg là quá nặng."
Đây là lần thứ hai lúc chỉ có 2 người mà Tạ Doanh lại nhắc đến Phó Vân Dung, Giang Phù không hiểu sao có hơi chua, có điều vẫn bình thường đáp: "Thấy chị Phó nhìn rất gầy, hơn nữa chị ấy cao như thế, 60kg cũng bình thường."
"Mọi người đều thấy dáng của cô ấy rất đẹp rồi, thế nhưng cô ấy vẫn còn chưa ưng, chỉ lo 1 ngày nào đó bỗng nhiên mình mập lên." Tạ Doanh nói: "Nhưng tính tình của cô ấy là như thế, cô ấy cho rằng đó là cái gì thì chính là cái đó, mặc kệ những ý kiến của người khác."
Giang Phù không biết ý của Tạ Doanh nói như vậy là sao nữa, cậu nhéo nhéo cái cuốn của cây lau sậy, trầm mặc, nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có bao giờ cõng chị ấy trên lưng chưa?"
"Tất nhiên là có rồi." Tạ Doanh trả lời rất sảng khoái, nhưng rất nhanh lại nói thêm: "Khi còn bé tôi có cõng vài lần."
Giang Phù "Ồ" một tiếng, sau đó thận trọng hỏi: "Vậy anh...ưm...anh quen biết với chị Phó lâu rồi sao?"
Tạ Doanh: "Hơn 20 năm, rất là lâu. Lúc 6 tuổi tôi đã biết cô ấy, khi đó cô ấy chỉ mới 4 tuổi. Bởi vì nhà tôi với nhà cô ấy là đối tác làm ăn hay qua lại với nhau, cho nên rất thân, vì vậy mà tôi quen biết Phó Vân Dung rất sớm."
Giang Phù: "Ra là thế, vậy, thì là, hồi trước lúc đi ăn cơm, chị Phó có nói chị ấy là vợ—-"
Tạ Doanh: "Vợ tương lai? Cô ấy vẫn luôn nói như vậy, có điều nói một cách khác, đó là tôi và cô ấy không có hôn ước gì cả, cũng không có chuyện đính hôn, bố mẹ của tôi càng sẽ không ép tôi cưới cô ấy."
Giang Phù: "Vậy chị Phó, tình cảm của chị ấy dành cho anh thật là sâu nặng ahahaha."
Tạ Doanh: "...nhưng tôi không có đem lòng yêu cô ấy, và sẽ không thể nào cho cô ấy một tình yêu mà cô ấy muốn."
Giang Phù: "Ò, ra là thế."
Giang Phù dúi đầu vào gáy Ta Doanh, lại nhỏ giọng hỏi: "Tạ tiên sinh, tôi có thể hỏi anh 1 câu hỏi pháp lý có được không?"
Tạ Doanh: "?"
Tạ Doanh: "Em hỏi đi, nhưng không chắc là tôi sẽ biết đâu."
Giang Phù đặc biệt ngượng ngùng nói: "Đó là, ví dụ như có một món đồ vô chủ rơi trên đường, tôi không phải là người duy nhất nhìn thấy nó, nhưng tôi rất là thích, thích cực kỳ, cho nên là tôi có thể giữ nó làm của riêng được không?"
Tạ Doanh nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là không được rồi, đây không phải là 1 câu hỏi về pháp luật, mà là 1 câu hỏi về đạo đức. Nếu gặp phải trường hợp như thế, chúng ta phải nhặt lên đem nộp cho nhà nước nha em."
Giang Phù có xíu thất vọng nho nhỏ: "Ừm, chắc phải vậy rồi, không thể chiếm làm của riêng cho mình được, cũng không được dành trước người ta."
Tạ Doanh có ý riêng mà nói: "Có điều tôi cảm thấy, nếu em thấy được một món đồ vô chủ trên đường, nhưng chưa chắc là nó đã có chủ sở hữu rồi đâu phải không?"
Giang Phù sững sờ, chậm rãi gật gật đầu.
Giang Phù đã suy nghĩ hồi lâu, từ lúc quay về từ ao cá luôn rơi vào trầm tư, nghĩ tới khuya còn chưa ngủ.
Ban đêm có cơn mưa nhỏ, bóng cây phản chiếu trên rèm không ngừng lay động, giống như trái tim của Giang Phù lúc này.
______________________
<hic ngược dị 🙂 mém xí drop truyện giữa chừng, lịu hồn m nhe thèn công trời đánh.>