Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

Chương 23: Chương 23




Dưới tòa chung cư cũ, Tống Viêm ép tôi vào gốc cây, giữ chặt cằm tôi rồi hôn xuống.

Nụ hôn mang theo sự trừng phạt, mạnh bạo đến mức khiến tôi thiếu dưỡng khí.

Tôi muốn cắn cậu ấy, nhưng đến cuối lại khựng lại, run rẩy đưa tay chạm vào mặt cậu ấy.

Hành động nhỏ bé này dường như làm cậu ấy hài lòng.

Tống Viêm cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.

Dưới ánh trăng, chúng tôi ôm lấy nhau, tiếng ve kêu xen lẫn tiếng thở gấp.

Nghỉ một lát, tôi đẩy cậu ấy ra.

“Cậu không nên nói tôi là bạn gái cậu.”

Sắc mặt Tống Viêm âm trầm đến mức có thể nhỏ nước.

“Tôi không nói, rồi để em lên xe người khác à?”

“Tôi sẽ không lên xe cậu ấy.”

Câu trả lời này hiển nhiên không đủ để xoa dịu Tống Viêm.

“Hạ Đường.” Cậu ấy nhìn tôi, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt, “Có phải tôi chiều em quá rồi không?”

Tôi quay mặt đi: “Cậu lúc nào cũng làm theo ý mình.”

“Đúng, tôi chính là làm theo ý mình.” Tống Viêm cười lạnh.

“Trong mắt em, tôi chỉ là một kẻ lông bông, yêu tôi làm em thấy mất mặt đúng không, Hạ Đường?”

“Không phải vậy, tôi chỉ muốn nói lý lẽ với cậu.”

Giọng cậu ấy đầy vẻ châm chọc: “Nói cái lý gì? Ai thèm nói lý với em?”

“Tôi trông giống người dễ nói lý lắm sao?”

Tôi không cãi lại được, hít sâu một hơi, cổ họng khô khốc:

“Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ.”

Gió hè nóng rẫy, mang theo hơi ẩm bức bối.

Chàng trai gầy gò đứng trước mặt tôi, đuôi mắt đỏ hoe.

“Đến cãi nhau cũng không chịu cãi.”

“Hạ Đường, em thích nhìn tôi phát điên như vậy lắm à?”

Chúng tôi chia tay trong không vui.

Sau khi Tống Viêm đi, tôi ngồi rất lâu trên ghế đá dưới khu chung cư, rồi mới lên lầu.

Mẹ tôi ngồi trong phòng khách, liếc nhìn tôi một cái.

Trong lòng tôi có linh cảm chẳng lành.

Vừa bước vào phòng, cảnh tượng bừa bộn đập vào mắt.

Hạ Chí vẫn còn đang kéo màn giường của tôi.

“Chị, em mất đồ, qua đây tìm thử.”

Tôi vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh bên ngoài.

Hạ Chí thu lại vẻ ngoài giả tạo, bước đến giật phăng kẹp tóc ngọc trai trên đầu tôi, cười lạnh:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Cái này là Tống Viêm tặng chị đúng không? Tôi đã nói rồi, chị làm gì có gu mua mấy thứ này.”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận.

Tôi nhún vai, thản nhiên nói: “Em ấy thích thì cho em đấy.”

Nét mặt Hạ Chí lập tức vặn vẹo.

“Đồ tiện nhân! Chị đã giở thủ đoạn gì mà Tống Viêm lại để ý đến chị?!”

Tôi nhìn cô ta đang tức đến phát điên, bình tĩnh đáp:

“Nếu tôi nói là nhờ nhật ký của em thì sao?”

“Tôi biết ngay! Tôi biết ngay mà!”

Hạ Chí tức giận đến mất cả lý trí, quét sạch mọi thứ trên bàn tôi xuống đất.

“Nếu không nhờ nhật ký, sao cậu ấy có thể để mắt đến chị!”

“Đồ tiện nhân, chị đã lừa cậu ấy!”

Cô ta dường như đã quên mất, ai mới là người từng cố tình đổ tội nhật ký lên đầu tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.