Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

Chương 42: Ngoại truyện - Tống Viêm (Hoàn)




Tống Viêm chưa bao giờ nghĩ rằng, mất đi ai đó lại có thể khiến mình không sống nổi.

Cho đến khi chia tay Hạ Đường.

Khoảng thời gian đó thực sự rất khó chịu.

Đêm nào anh cũng uống say khướt, rồi liên tục nhớ lại ngày chia tay hôm ấy.

Cả hai đã trở mặt đến mức ấy, vậy mà cô vẫn lạnh lùng như vậy.

Cô lúc nào cũng thế, luôn có thể rút lui bất cứ lúc nào, không một chút do dự.

Lẽ ra, anh nên nhận ra sớm hơn.

Cô nói:

“Tôi sao có thể thích một người như anh chứ?”

Đúng là tàn nhẫn thật.

Khoảnh khắc ấy, Tống Viêm ôm chặt cô, bỗng nghĩ rằng, Hạ Đường có lẽ được làm từ dao.

Ôm lấy cô, chỉ có thể bị cắt đến m.á.u chảy đầm đìa.

Phải rồi, một kẻ như anh, một kẻ chẳng có gì trong tay, một kẻ vô dụng đến mức này.

Đáng bị vứt bỏ.

Năm thứ hai sau khi chia tay Hạ Đường, anh bắt đầu học vẽ.

Mỗi khi đặt bút, con người nóng nảy ấy lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Vô thức mà nói, Tống Viêm dường như đã tạo ra một nhân cách thứ hai.

Anh có một thân phận khác: một họa sĩ.

Vẽ cũng không tệ, thỉnh thoảng có vài tờ báo phỏng vấn anh.

Báo chí viết rằng anh là một người hiền lành, nho nhã.

Buồn cười thật.

Nhìn những bài báo đó, trong đầu Tống Viêm chỉ có một suy nghĩ—

Nếu Hạ Đường thấy anh của bây giờ, cô sẽ phản ứng thế nào?

Có vui không?

Thật đáng chê cười.

Anh tự chửi mình.

Đã như vậy rồi, mà vẫn còn không quên được cô.

Sau này, Tống Viêm rất nhiều lần đến Anh.

Gần như mỗi tháng đều bay sang một lần.

Bạn bè hỏi, anh chỉ nói là đi công tác.

Không thì còn làm gì được nữa?

Chẳng lẽ vượt ngàn dặm xa xôi, đường xá bụi bặm, chỉ để tìm một người vô tình nào đó sao?

Ai lại có thể hạ mình đến mức ấy chứ.

Tống Viêm đứng giữa đường phố Anh Quốc.

Ánh mắt lướt qua dòng người tấp nập trước mặt.

Anh đang mong chờ điều gì, chỉ có chính anh mới rõ.

Anh không biết Hạ Đường đang ở đâu giữa nước Anh rộng lớn này.

Chỉ có thể phó mặc vào may rủi.

Nhưng đáng tiếc, vận may chưa từng đứng về phía anh dù chỉ một lần.

Có đôi khi, đứng giữa ngã tư đường, Tống Viêm sẽ tự hỏi—

Nếu thực sự chạm mặt Hạ Đường, anh nên nói gì đây?

“Lâu rồi không gặp?”

Hay là:

“Long time no see?”

Người phụ nữ đáng ghét đó liệu có còn nhớ cách nói tiếng Trung không?

Chắc chắn là không nhớ rồi.

Cũng chẳng nhớ đến anh nữa…

 

Năm thứ tư sau khi Hạ Đường rời đi, Tống Viêm uống chút rượu, rồi gọi điện cho cô.

Là một người đàn ông bắt máy.

Anh thừa nhận—

Khoảnh khắc đó, anh thực sự muốn cầm dao, đ.â.m xuyên qua cả hai người họ.

Cùng c.h.ế.t đi cho xong chuyện.

Điện thoại vọng lại những tiếng cười nói ồn ào.

Chắc là đang tụ tập bạn bè.

Hạ Đường có rất nhiều bạn.

Cô sống rất tốt.

Một cuộc sống không có anh.

Sự thật ấy gần như nghiền nát anh.

Hạ Đường đã đạt được điều cô mong muốn.

Và trong niềm mong ước ấy, anh chẳng có một vị trí nào cả.

Tống Viêm nghĩ, có lẽ anh nên tự kết thúc chính mình.

Năm thứ tám sau khi Hạ Đường rời đi, Tống Viêm vô tình đọc được một câu trên mạng—

“Trên thế giới này, thứ duy nhất không thay đổi chính là mọi thứ đều sẽ thay đổi. Đừng để quá khứ níu chân, hãy bước tiếp về phía trước.”

Một đạo lý đơn giản.

Tống Viêm nghĩ rằng mình nên buông bỏ.

Có lẽ, thời gian thực sự có thể xoa dịu mọi thứ.

Anh quyết định đến Anh lần cuối, xem như đặt một dấu chấm hết.

Hôm đó, anh xuống lầu, chuẩn bị đến sân bay.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy mở ra—

Bóng hình mà anh ngày đêm mong nhớ xuất hiện trong tầm mắt.

Người phụ nữ gầy gò đứng ngay bên ngoài, đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn anh.

Trong giây phút đó, nhịp tim của Tống Viêm chậm lại.

Từng nhịp, từng nhịp rung động trong lồng ngực.

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh không thể tự lừa dối bản thân.

Anh sẽ không bao giờ buông bỏ được.

Anh muốn dây dưa với người trước mắt này cả đời.

—Hết—


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.