Ngày hội thể thao.
Từ sáng sớm, lớp học đã ồn ào náo nhiệt.
Tôi cầm bảng danh sách, kiểm tra lại các vật dụng cần mua cho sự kiện.
Lý Viên bước đến, nhìn thấy kẹo trên bàn tôi, có chút ngạc nhiên.
“Cậu đâu có thích ăn kẹo?”
Tôi lấy nốt mấy viên chocolate trong túi ra, cười nhạt: “Cho người khác.”
“Ai thế?”
Tôi không ngẩng đầu, chỉ đáp: “Chuẩn bị cho những người cần thôi.”
Người ngồi ở hàng chéo phía sau chợt xoay bút chậm lại.
Cậu ấy đã nghe thấy cuộc đối thoại.
Tống Viêm ánh mắt trầm lắng, dán chặt vào bóng lưng tôi.
Một lúc sau, cậu ấy quay đầu đi, ra vẻ như chẳng có gì.
Chỉ là… vành tai hơi đỏ.
Khi đoàn diễu hành vào sân, tôi đứng ở cuối hàng.
Tống Viêm như mọi năm, mặc bộ vest vừa vặn, sải bước mạnh mẽ.
Cậu ấy hơi gật đầu, vẻ mặt vẫn cao ngạo như trước.
Hạ Chí mặc chiếc váy hở lưng mẹ tôi mua, mang đôi giày cao gót nhỏ, nhẹ nhàng bước theo nhịp chân của Tống Viêm.
Trên gương mặt cô ấy có lớp trang điểm nhạt, mái tóc dài bay bay dưới ánh mặt trời.
Mọi người nói không sai, nhìn đúng là đẹp mắt.
Sau khi giải tán, tôi mặc áo khoác đỏ, đứng dưới chiếc ô che nắng bên đường chạy nhựa.
Cự ly 2000m nam, lớp tôi có hai người đăng ký là Tống Viêm và Giang Thiếu Diễn.
Tống Viêm là người đầu tiên cán đích.
Vừa qua vạch, lập tức có một đám người vây quanh.
“Anh Viêm lợi hại quá! Bỏ xa người thứ hai luôn.”
“Xem ra năm nay quán quân lại thuộc về lớp Hai rồi.”
Tôi liếc nhìn một cái.
Giữa đám đông, chàng trai cao lớn có chút mồ hôi trên trán, nhưng hơi thở không hề gấp gáp.
Cậu ấy nhận chai nước khoáng người khác đưa, ngửa đầu uống vài ngụm.
Khi Giang Thiếu Diễn về đích, tôi vòng qua đám người đó, bước tới đón cậu ấy.
Cậu ấy cúi người, chống tay lên đầu gối, thở dốc dữ dội.
“Không sao chứ?”
Tôi vừa đưa tay ra, cậu ấy đã kiệt sức ngã lên vai tôi, miệng lẩm bẩm:
“Chóng mặt quá…”
Giang Thiếu Diễn rất gầy, tay chân như que củi, vốn chỉ là người bị bắt buộc tham gia cho đủ số lượng.
“Chóng mặt? Cậu bị hạ đường huyết à?”
Tôi khó khăn lắm mới rảnh một tay, lục trong túi lấy ra một viên chocolate, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cậu ấy.
“Chờ chút nữa theo tôi đến phòng y tế kiểm tra.”
Giang Thiếu Diễn dần hồi phục, đứng thẳng dậy, nhưng vẫn đặt tay trên vai tôi.
Cậu ấy cúi đầu, giọng yếu ớt: “Cảm ơn.”
Khi chờ cậu ấy lấy lại sức, tôi bỗng cảm thấy có gì đó khác thường, ngước lên liền chạm phải một đôi mắt lạnh lùng.
Tống Viêm nheo mắt, trong đôi con ngươi đen láy không rõ cảm xúc.
Sau khi đưa Giang Thiếu Diễn đến phòng y tế, tôi quay lại lớp một mình.
Ở góc rẽ hành lang, Tống Viêm đứng đợi.
Cậu ấy khoanh tay, tựa nửa người vào tường.
“Đem kẹo tôi cho cậu, đi cho người khác ăn?”
Tôi nhắc nhở cậu ấy: “Là cậu tặng tôi mà.”
“Vậy thì sao?”
Tống Viêm chẳng khác gì một tên vô lại, chắn đường tôi.
Tôi mím môi, im lặng một lúc rồi hỏi:
“Cậu giận à?”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Giận? Tôi giận cái gì chứ?”
Có lẽ thấy buồn cười, cậu công tử họ Tống kia cười khẩy, giọng điệu châm chọc:
“Cậu muốn cho ai thì cho, liên quan gì đến tôi?”
Nói xong, cậu ấy xoay người bỏ đi.