Phó Tranh đến khi tôi sắp dọn hàng vào buổi tối.
Anh ta cười cười: “Bạn học, cho tôi một cây xúc xích.”
Tôi liếc nhìn Tống Viêm đang đứng phía sau anh ta.
Cậu ấy lạnh nhạt, cúi đầu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu lên hàng chân mày sắc nét của cậu ấy.
Tôi bỏ cây xúc xích cuối cùng vào túi, đưa cho Phó Tranh.
Anh ta không nhận.
“Bạn học, tôi quên mang tiền rồi, phải làm sao đây? Ngại quá.”
Anh ta cười híp mắt, nhìn chẳng có chút gì gọi là ngại cả.
“Không sao, tôi mời cậu.”
Phó Tranh khoa trương che miệng: “Thật không bạn học? Cậu tốt quá đi.”
“Lúc này cậu hào phóng nhỉ.”
Tống Viêm nhìn tôi. Không biết từ khi nào cậu ấy đã cất điện thoại đi, đôi mắt đen sâu thẳm như hòa vào màn đêm.
Tôi không trả lời, cúi đầu thu dọn đồ.
Bầu không khí có chút vi diệu.
Phó Tranh vừa nhai xúc xích, vừa nhìn Tống Viêm đầy ẩn ý: “A Viêm, đi thôi, người ta sắp dọn hàng rồi, cậu có thể đến mua vào ngày mai.”
Bọn họ rời đi.
Lúc tôi dọn đồ xong xuôi, Tống Viêm lại quay lại.
Gió lạnh đêm đông quét qua, chàng trai cao lớn đứng dưới gốc cây long não, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi có chút ngẩn ngơ, chợt nhớ đến lần đầu tiên tôi và Tống Viêm nói chuyện.
Đó là một đêm xuân có mưa nhỏ, không khí ẩm ướt, dính bết.
Cậu ấy không mang ô, đứng lại quầy hàng của tôi lâu hơn một chút.
“Chúng ta học cùng lớp à?” Một câu hỏi rất tùy ý.
Sau hai tháng mua xúc xích ở chỗ tôi, ngoài giá cả ra, đây là câu đầu tiên cậu ấy hỏi.
Có hơi tổn thương.
Không trách Tống Viêm.
Cậu ấy luôn đơn độc, chẳng thân thiết với ai trong lớp.
Huống chi là một người ngoài rìa như tôi.
“Đúng vậy, cùng lớp.” Tôi đáp.
“Bạn học Tống, tôi là Hạ Đường.”
Tống Viêm gật đầu: “Chữ ‘Đường’ trong ‘kẹo’ hả?”
Hỏi xong, cậu ấy cau mày rất khẽ.
Cậu ấy không phải người nói nhiều.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, sửa lại: “Là chữ ‘Đường’ trong ‘hải đường’.”
“Hạ Đường, cậu còn định thất thần đến bao giờ?”
Giọng nói bất mãn của chàng trai kéo tôi về thực tại.
Tôi hoàn hồn, tiêu cự trong mắt dần rõ ràng.
Trước mắt là gương mặt lạnh lùng của Tống Viêm.
Tôi khựng lại một chút, ngập ngừng hỏi: “Cậu quay lại để trả tiền giúp bạn mình à?”
“Trả cái đầu cậu.”
Cậu ấy khẽ cười khẩy.
Trên phố không còn nhiều người đi lại, xung quanh tĩnh lặng.
“Hạ Đường, tại sao cậu chưa từng mời tôi ăn? Cậu c.h.é.m giá người quen à?”
Tôi có hơi đờ ra.
“Quay lại chỉ để hỏi chuyện này?”
Tống Viêm hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không phủ nhận.
Tôi chỉnh lại chiếc mũ len ngay ngắn, lấy một túi nhỏ từ trong túi xách ra.
“Nè, mời cậu ăn.”
“Sao vẫn còn?”
“Vốn định để cho chó ăn.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Bàn tay phải của Tống Viêm đang đưa ra bỗng khựng lại giữa không trung.
Tôi nhìn thấy hình xăm hoa hồng trên cổ tay cậu ấy.
“Có ý gì? Cậu đang nói tôi là chó à?”
Cậu ấy mẫn cảm ghê.
“Không có, cậu là người.”
Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, chó cũng rất đáng yêu mà.”
Không biết câu nào trong đó khiến cậu công tử nhà họ Tống vừa lòng.
Cậu ấy cuối cùng cũng nhận lấy túi, vành tai hơi ửng đỏ, khẽ “Ồ” một tiếng.