Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

Chương 9: Chương 9




Mùa hè năm lớp 8, Hạ Chí trò chuyện rất vui vẻ với một nam sinh ở trường bên trên mạng.

Khai giảng năm học mới, tôi bị mấy nữ sinh chặn trong nhà vệ sinh. Dẫn đầu là bạn gái của nam sinh đó.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô ta chửi tôi là kẻ thứ ba.

Hạ Chí dùng tên tôi để yêu đương qua mạng.

Tin đồn lan đi rất nhanh. Cả khối ai cũng biết chuyện tôi làm “tiểu tam”.

“Nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, không ngờ lại ghê tởm như vậy.”

“Đói khát đến mức phải giành bạn trai người khác à?”

“Buồn nôn thật sự, học giỏi thì có ích gì, nhân cách méo mó.”

Những lời lăng mạ, những ánh mắt khinh miệt tràn ngập xung quanh.

Tôi đã cố gắng giải thích, thậm chí thu thập đầy đủ bằng chứng. Nhưng không một ai tin tôi.

Tôi lại có thêm một tội danh mới: Hãm hại em gái ruột.

Tự chứng minh bản thân là một cái hố không đáy, một khi rơi vào thì vĩnh viễn không thể thoát ra.

Tôi xin nghỉ học một tuần.

Mẹ tôi cũng biết chuyện này. Bà nói tôi còn nhỏ mà đã biết quyến rũ đàn ông, bản chất là đồ hèn hạ.

Lúc đó, Hạ Chí đứng tựa vào cửa phòng tôi, nở nụ cười đắc ý.

“Chị, dù sao mọi người cũng không thích chị, chị không xuất hiện là giúp ích cho họ rồi.”

“Bị chửi mấy câu cũng đâu có chết.”

Giọng điệu đầy lý lẽ, hời hợt như thể không có gì quan trọng.

Lên lớp 11, thật trùng hợp, tôi lại học chung lớp với Hạ Chí.

Mới vào lớp, tôi kết bạn được với một, hai người. Thỉnh thoảng cũng có người mang bài đến hỏi tôi. Tôi đều nghiêm túc giải đáp.

Hạ Chí không vừa mắt.

Cô ta nói với cả lớp rằng chị gái mình ghét nhất là những người học kém.

Cô ta nói bằng giọng bông đùa, như thể chỉ tiện miệng nhắc đến.

Từ đó, không ai còn đến hỏi bài tôi nữa.

Nhưng may mắn là, ngoài nhóm bạn của Hạ Chí, những người khác chỉ coi tôi như người vô hình.

Dù sao thì, cũng chẳng ai dễ dàng dốc hết cảm xúc để ghét bỏ một người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.