Sau Khi Thành Vợ Hờ Tra A Của Nữ Chính

Chương 100: Đánh dấu




Kể từ khi người phụ nữ đó xuất hiện trước cái lồng giam Tĩnh Ý, ký ức của Ôn Thanh Uyển như bị mở ra một khe hở.

 

Mặc dù người phụ nữ ấy đã già đi rất nhiều so với hồi trước, nhưng vẫn còn lưu lại những nét tương tự của năm xưa.

 

Ngay sau đó, người phụ nữ ấy ở bên ngoài la hét những lời giống như hồi bé, ký ức của Ôn Thanh Uyển như bị mở cống nước, tuôn trào.

 

"Vẫn ngoan ngoãn giao cái kỹ thuật đó ra đi, nếu không con gái cô sẽ mất mạng. Một mạng người không quen biết, sao có thể quan trọng bằng con gái cô?"

 

"Chưa tìm hiểu rõ được mấy thứ trong công nghệ này thì các người đừng hòng rời đi."

 

"Xì xì, tiểu nha đầu, ta phải thưởng cho ngươi, nếu không phải vì ngươi sợ hãi hét lên vì tiếng súng, chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra các ngươi."

 

"Tiểu nha đầu, ngươi thấy mẹ ngươi khổ sở như vậy, biết vì sao không? Là vì ngươi, ngươi khiến mẹ ngươi đau khổ. Nếu không phải vì ngươi, chúng ta cũng sẽ không lấy được kỹ thuật từ mẹ ngươi để chế tạo vũ khí mới. Tương lai sẽ có rất nhiều người chết, tất cả đều vì ngươi."

 

Những âm thanh tương tự vang lên từ sâu thẳm trong ký ức.

 

Mẹ ôm cô trong vòng tay đầy máu, máu nhuộm kín khuôn mặt, đôi mắt, khắp nơi đều là máu.

 

Máu từ nóng chuyển sang lạnh.

 

Nỗi sợ hãi, đau đớn, và lạnh lẽo ẩn giấu trong sâu thẳm trái tim dâng lên.

 

Ôn Thanh Uyển cảm thấy mình như đang bị đưa vào địa ngục.

 

Ở đó, mẹ cô đang bị tra tấn.

 

Còn cô, chính là nguyên nhân của tất cả.

 

Cô đã giết chết người mẹ có thể vì cô mà đánh đổi mạng sống, đánh đổi tất cả.

 

Suy nghĩ này như một bàn tay đầy máu kéo cô xuống những dòng dung nham của địa ngục.

 

Rất nhanh, mùi thông tin tố quen thuộc bao trùm lấy Ôn Thanh Uyển, âm thanh quen thuộc vang lên bên tai cô.

 

"Đừng nghe lời cô ta, mẹ rất yêu chị, em cũng yêu con, tỉnh lại đi!"

 

Đó là giọng nói của Tần Tiện.

 

Tần Tiện đối với Ôn Thanh Uyển là cảm giác an toàn, ánh sáng, như một nguồn nhiệt, kéo Ôn Thanh Uyển ra khỏi những cơn đau đớn trong ký ức và trở lại hiện thực.

 

Âm thanh ác ý của người phụ nữ đó văng vẳng bên tai, trong lòng Ôn Thanh Uyển nổi lên sự giận dữ, mắt cô đầy máu, mong muốn giết chết tất cả những người đó.

 

Sự giận dữ như một thứ độc tố, có tính ăn mòn mạnh mẽ, khiến sự ác ý và tức giận trong lòng cô ngày càng lan rộng.

 

Cô phải báo thù cho mẹ!

 

Cô muốn người phụ nữ đó sống không bằng chết!

 

Cô muốn đẩy cô ta xuống địa ngục!

 

Cô phải giết tất cả những kẻ theo sau cô ta!

 

Ôn Thanh Uyển như bị quỷ ám vậy.

 

Cô ném đi thứ đã chuẩn bị sẵn trong ống nghiệm, nhưng chưa kịp lao vào, Tần Tiện đã mạnh mẽ ôm lấy cô.

 

Khi rơi xuống, Ôn Thanh Uyển vẫn còn giãy giụa, Tần Tiện ôm chặt cô, ép cô hướng vào trong, lưng quay về phía dưới.

 

Khi chạm đất, Tần Tiện bảo vệ Ôn Thanh Uyển rơi xuống.

 

Khi người xung quanh lao vào, Tần Tiện vẫn là người đầu tiên bảo vệ cô.

 

Dù trong lòng Ôn Thanh Uyển vẫn đầy giận dữ, nhưng như thể có một luồng sinh khí nhẹ nhàng xâm nhập vào, thì lại có kẻ đến uy hiếp họ, nhanh chóng cảm giác đau đớn ở cổ truyền đến, một cảm giác khác lạ ập đến.

 

Cùng lúc đó, Tần Tiện buông cô ra và lao về phía trước.

 

Ôn Thanh Uyển thấy Tần Tiện đang đánh nhau với kẻ kia, ném bỏ ống nghiệm, cô muốn giúp Tần Tiện.

 

Tần Tiện giật lấy điều khiển từ xa nhưng không dừng lại, quay lại ôm lấy Ôn Thanh Uyển và tiếp tục chạy.

 

Hai người chạy vào bóng tối.

 

Ôn Thanh Uyển bỗng nhớ lại lần khi còn nhỏ, lúc chạy trốn, mẹ cũng đã dẫn cô chạy trong bóng tối như vậy.

 

"Đừng sợ, chúng ta sẽ trốn thoát!" Giọng Tần Tiện vang lên.

 

Những cảnh tượng mơ hồ hòa vào nhau.

 

Mẹ cô cũng đã nói những lời tương tự.

 

Lúc này, người trước mặt cô là Tần Tiện.

 

Cơ thể run rẩy khi chạy, xung quanh không có những người đáng ghét, chỉ có Tần Tiện.

 

Ôn Thanh Uyển muốn tự mình chạy, nhưng cơ thể quá mềm yếu không thể chống đỡ.

 

Cảm giác đau đớn ở nơi tuyến cổ không ngừng truyền đến, càng lúc càng nóng.

 

Cô nghe thấy hơi thở nặng nề của Tần Tiện bên tai, rồi ánh mắt cô bắt gặp môi Tần Tiện, nơi cổ của Tần Tiện, nơi có mùi hương dễ chịu...

 

 Mang theo tâm trạng đầy thù hận và sự tàn phá, lòng cô lại tràn ngập những cảm xúc khác. Cô chỉ muốn lại gần Tần Tiện, càng gần càng tốt.

 

Cô tháo bỏ thứ trên mặt, như ý, dán chặt vào cổ Tần Tiện.

 

Các tuyến nội tiết của Tần Tiện tiết ra một lớp phấn nhẹ của pheromone, càng làm cho Ôn Thanh Uyển cảm thấy mê hoặc.

 

Bên tai cô không còn tiếng người, không còn tiếng súng, không còn tiếng nổ, chỉ còn lại tiếng hô hấp của Tần Tiện, nhịp tim của Tần Tiện và mùi hương của Tần Tiện.

 

Khi thứ trên cổ bị Tần Tiện lấy đi, Ôn Thanh Uyển chỉ muốn lại gần thêm Tần Tiện. Cảm giác nóng bỏng nơi tuyến nội tiết lập tức truyền đến một chút đau nhói, ngay sau đó, pheromone mát lạnh chảy vào tuyến nội tiết, chảy vào máu.

 

Ôn Thanh Uyển chưa từng có cảm giác này.

 

Cơ thể như thể đột ngột chìm vào suối nước mùa xuân, mát lạnh và dễ chịu.

 

Không phải cảm giác như làn gió xuân nhẹ nhàng, mà là một sức sống mạnh mẽ, dây leo quấn chặt, nở rộ từng đóa hoa.

 

Không có cảm giác đau đớn từ pheromone kích thích tuyến nội tiết trong kỳ dễ cảm của alpha, cũng không có sự chán ghét.

 

Ôn Thanh Uyển, vốn gần như bị rút cạn sinh lực bởi tâm trạng thù hận, máu đỏ, tàn phá, giận dữ và những cảm xúc tiêu cực khác, như cành cây khô gặp được mùa xuân.

 

Tuyến nội tiết nóng bỏng cảm thấy mát mẻ và dễ chịu, cô muốn đôi môi của Tần Tiện mãi dừng lại trên vùng tuyến nội tiết nơi cổ mình.

 

Ôn Thanh Uyển khẽ rên lên, chính bản thân cô cũng không nhận ra.

 

Chỉ là cảm giác này rất nhanh chóng yếu đi khi Tần Tiện rời đi.

 

Tần Tiện tiếp tục kéo Ôn Thanh Uyển chạy.

 

Tuyến nội tiết của Ôn Thanh Uyển hạ nhiệt một lúc rồi lại tăng nhiệt lên.

 

Cô cần pheromone của Tần Tiện, muốn Tần Tiện cắn mình như trước.

 

Tần Tiện kéo Ôn Thanh Uyển nhảy xuống biển, khi bị nước nhấn chìm, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Ôn Thanh Uyển.

 

Kinh nghiệm bị nước nhấn chìm lần trước khiến Ôn Thanh Uyển rất ghét nước.

 

Nước biển mặn và tanh càng làm Ôn Thanh Uyển không thích, cô ôm chặt Tần Tiện, mới cảm thấy có chút an toàn.

 

Sau khi bị nước lạnh của biển làm dịu đi, Ôn Thanh Uyển cảm thấy khá hơn một chút, nhưng chỉ là trong chốc lát, rất nhanh sau đó, nhiệt độ tuyến nội tiết lại tăng lên.

 

Tần Tiện bơi một lúc lâu, rồi mang Ôn Thanh Uyển trèo lên chiếc xuồng nhanh.

 

Tần Tiện muốn đặt Ôn Thanh Uyển lên ghế của xuồng, nhưng lại phát hiện Ôn Thanh Uyển quấn chặt lấy mình, không thể buông ra, ngay cả chân cũng không dám chạm đất.

 

"Chúng ta đã ra ngoài rồi, an toàn rồi, phía sau không có ai đuổi theo, sắp về nhà rồi."

 

Tần Tiện nghĩ Ôn Thanh Uyển bây giờ có thể rất thiếu cảm giác an toàn, thở hổn hển an ủi cô, tháo ba lô ướt đẫm nước trên lưng xuống, nghỉ một chút rồi ôm Ôn Thanh Uyển đi đến ghế lái kiểm tra tình hình.

 

May mắn là chiếc xuồng này có vẻ khá cũ, chủ nhân không quan tâm lắm, chìa khóa vẫn còn cắm trên đó.

 

Đáng tiếc là Tần Tiện chỉ thấy người khác lái xe trên tivi, cô chưa từng lái qua.

 

Giờ có lẽ cô phải cắn răng làm thử.

 

Coi như là lái xe đi.

 

Tần Tiện vặn chìa khóa, khởi động máy, tiếng gầm vang lên, sợ gây chú ý, cô vội vã gài số tiến, nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.

 

Xuồng chạy rất nhanh, bay vút lên mặt biển.

 

Thân xuồng nghiêng một chút, nước biển văng lên, bắn vào mặt Tần Tiện và Ôn Thanh Uyển.

 

Tần Tiện ôm chặt Ôn Thanh Uyển, nhanh chóng di chuyển về phía giữa để giữ cho xuồng ổn định.

 

Rồi Tần Tiện quay đầu nhìn đảo biển đang dần xa, cười khúc khích, làm Ôn Thanh Uyển cũng khẽ run lên theo.。

 

 "Chúng ta đã rời khỏi cái nơi quái quỷ đó rồi! Vận đen đã hết, ha ha ha!" Tần Tiện cười nói.

 

Chiếc xuồng cũ kỹ không ổn định lắm, Tần Tiện chỉ có thể khởi động được ở mức độ miễn cưỡng, vừa ra ngoài, cô cảm thấy bị xóc lên xuống, trái phải, giống như cảm giác khi cô còn nhỏ ngồi trên chiếc máy kéo.

 

Âm thanh "tút tút tút" càng giống hơn.

 

Lúc này Tần Tiện cũng không có tâm trạng để mà phàn nàn.

 

Hướng của xuồng là đi ra khỏi đảo, không cần phải rẽ.

 

Về việc sẽ đến đâu, Tần Tiện không biết.

 

Trước hết phải rời khỏi cái nơi này đã.

 

Sau khi ra ngoài, hy vọng Lưu Tri Ý sẽ nhớ đến họ, đến tìm họ.

 

Nếu không, thì phải trông vào may mắn để xem có thể quay lại đảo được không.

 

Dù cho chiếc xuồng này đầy đủ xăng, chắc chắn cũng không thể đi quá xa.

 

Tần Tiện nghĩ vậy, hít một hơi, để cơ thể đã chạy một lúc nghỉ ngơi đôi chút.

 

Khi xuồng rời xa hòn đảo, tiếng người, tiếng súng, tiếng nổ dần dần xa khuất, chỉ còn lại tiếng xuồng chạy, tiếng sóng biển, và...

 

Tiếng thở hổn hển của Ôn Thanh Uyển.

 

Tần Tiện hít một hơi thật sâu.

 

Cô mới chú ý, lúc này cô đang ngồi ở vị trí lái, còn Ôn Thanh Uyển thì quấn chân dài quanh người cô, ngồi ở đó.

 

Ôn Thanh Uyển cơ thể đang uốn éo, tay kéo chiếc mặt nạ phòng độc trên mặt, lần trước bị cô kéo xuống, Tần Tiện đã đeo lại thật chặt hơn, vì trên đảo vẫn còn độc mà Ôn Thanh Uyển đã phát tán, cô không muốn cả hai người lại bị độc chết trước.

 

Lúc này, Ôn Thanh Uyển không thể kéo được mặt nạ ra, đã phát ra tiếng gấp gáp.

 

Kèm theo tiếng khóc.

 

Làm trái tim Tần Tiện nhói lên, tim cô không hiểu sao lại run lên một chút.

 

  Tần Tiện vội vàng tháo mặt nạ phòng độc của Ôn Thanh Uyển, đồng thời cũng tháo luôn mặt nạ của mình.

 

Khi sự trói buộc trên mặt được giải thoát, Ôn Thanh Uyển phát ra một tiếng rên rỉ từ cổ họng, ôm chặt Tần Tiện, hít một hơi thật sâu vào cổ Tần Tiện, vừa cắn vừa nhấm nháp.

 

Tần Tiện rít lên một tiếng.

 

Ôn Thanh Uyển cắn như vậy không có tác dụng gì, cô nhớ lại lần trước Tần Tiện tạm thời đánh dấu bằng cách cắn vào tuyến nội tiết của mình, liền vội vàng kéo mở cổ áo, để lộ ra cổ mảnh khảnh, đưa tuyến nội tiết của mình đến gần môi Tần Tiện.

 

Pheromone ngọt ngào, mềm mại của omega lúc này tràn ra ngoài.

 

Tần Tiện cảm thấy một cảm giác hoa mắt.

 

Không cần Ôn Thanh Uyển làm gì thêm, pheromone của cô ấy đã không thể kiểm soát được nữa.

 

Pheromone của alpha trong kỳ dễ cảm đã được giải phóng.

 

Tần Tiện vội vàng nhìn quanh vùng tuyến nội tiết của Ôn Thanh Uyển, dưới ánh trăng, vùng cổ của Ôn Thanh Uyển trắng mịn, hơi ửng đỏ, không phải là những vết phát ban đỏ giống như dị ứng trước kia.

 

Làn da mượt mà, trên tuyến nội tiết còn lưu lại dấu vết của lần trước Tần Tiện cắn.

 

Trước kia, Ôn Thanh Uyển chưa biết khi nào cơ thể đã hồi phục khỏi phản ứng quá độ với pheromone của alpha trong kỳ dễ cảm.

 

Lúc này, Ôn Thanh Uyển khẽ rên rỉ, dường như đang cầu xin Tần Tiện.

 

Tần Tiện liếm môi, cúi đầu, mở miệng cắn lên tuyến nội tiết của Ôn Thanh Uyển.

 

Pheromone mát lạnh, như suối nước mùa xuân, chảy vào tuyến nội tiết của Ôn Thanh Uyển, cô lại cảm thấy như thể bị dây leo mang hương thơm của lá cây quấn lấy, từng đóa hoa nở rộ ở các đầu dây thần kinh.

 

Lúc trước không kịp cảm nhận, cũng không dám hấp thu pheromone của Ôn Thanh Uyển, giờ đây khi Tần Tiện đưa pheromone vào trong cơ thể Ôn Thanh Uyển, cô cũng đồng thời hấp thu pheromone trong tuyến nội tiết của Ôn Thanh Uyển.

 

Một hương hạt dẻ nồng nàn trào dâng.

 

Như thể ăn một miếng bánh kem hạt dẻ Mont Blanc, hương vị ngọt ngào của sữa và kem tràn đầy miệng, mềm mại và mịn màng.

 

Chiếc xuồng không có ai điều khiển, lướt theo sóng biển.

 

Đêm nay quả thật không bình yên, sóng biển dữ dội hơn bình thường, xuồng cũng rung lắc mạnh mẽ, thỉnh thoảng lại có nước biển văng vào.

 

Tuy nhiên, cả hai người trong xuồng hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.

 

Quần áo ướt sũng ban đầu đã được hơi ấm làm khô, rồi lại bị mồ hôi thấm ướt, cuối cùng bị xé rách và lột bỏ một phần lớn.

 

"Hạt dẻ, ngoan, chị nhìn em đi, nhìn em, đánh dấu tạm thời xong rồi, không thể tiếp tục nữa, chờ khi chúng ta về kết hôn, sẽ đánh dấu vĩnh viễn, được không? Chị bây giờ vẫn chưa tỉnh, ngoan nào."

 

Khi mọi chuyện có nguy cơ mất kiểm soát, Tần Tiện lấy lại một chút lý trí, cố gắng dùng giọng nói không quá run rẩy để nói với Ôn Thanh Uyển, vỗ về tóc cô, an ủi.

 

Giữa biển cả vào nửa đêm chỉ có ánh trăng làm bạn, Ôn Thanh Uyển bị chiếc vòng cổ điện tử đáng ghét khiến cô bước vào giai đoạn kích động, lúc này vẫn còn mơ màng.

 

Tần Tiện thực sự không muốn lúc này lại đánh dấu vĩnh viễn với Ôn Thanh Uyển, lần trước đã khiến cô chịu nhiều tủi thân rồi.

 

Cô muốn để Ôn Thanh Uyển được đánh dấu vĩnh viễn trong điều kiện tốt hơn, có một kỷ niệm đẹp, còn bây giờ, nơi này không có lấy một chỗ nằm thoải mái, không có giường ấm áp mềm mại, không có hoa hồng lãng mạn, ngay cả chỗ tắm cũng không có.

 

Ôn Thanh Uyển nghe thấy lời Tần Tiện thì lắc đầu.

 

Nếu như trước đây, khi mất kiểm soát, đầu óc của Ôn Thanh Uyển vẫn còn hỗn loạn, thì giờ đây, sau khi Tần Tiện thực hiện nhiều lần đánh dấu tạm thời, pheromone không ngừng xâm chiếm cơ thể và tâm trí cô, cô đã tỉnh táo trở lại.

 

Lúc này, cô chỉ muốn Tần Tiện thực sự đánh dấu mình.

 

Đánh dấu tạm thời chỉ giống như gãi ngứa bên ngoài lớp giày.

 

Cô muốn hai người thân mật hơn nữa.

 

Đánh dấu vĩnh viễn, mối liên kết không thể cắt đứt ấy.

 

Lúc này, cơ thể của omega đã hoàn toàn mở ra, khao khát được khắc sâu pheromone của alpha vào trong.

 

Tần Tiện rõ ràng không hiểu Ôn Thanh Uyển đang nghĩ gì, chỉ nghĩ rằng Ôn Thanh Uyển vẫn còn mơ màng, cô chỉ hôn lên trán Ôn Thanh Uyển, rồi gập lại chiếc áo của cô.

 

Cô phải dùng rất nhiều kiên nhẫn.

 

Là người tỉnh táo trong hai người, lần này cô nhất định phải kiên trì.

 

"Nghe lời, chờ khi về nhà, chị muốn gì em cũng sẽ cho chị!" Tần Tiện thì thầm.

 

Ôn Thanh Uyển muốn dùng ngôn ngữ cơ thể, nhưng xung quanh quá tối và khoảng cách giữa hai người quá gần, không thể cử động được, chỉ có thể thể hiện bằng hành động thực tế.

 

Chiếc áo bị siết chặt lại một lần nữa bị xé ra, pheromone của Ôn Thanh Uyển càng trở nên nồng đậm hơn.

 

Tần Tiện hít một hơi, đưa tay định cài lại vạt áo của Ôn Thanh Uyển, cố gắng chuyển sự chú ý của cô.

 

Nhưng Ôn Thanh Uyển lại xé áo Tần Tiện ra.

 

Áo của cô bị xé ra...

 

Ôn Thanh Uyển cúi đầu và hôn lên...

 

Tần Tiện hít một hơi, vội vàng giữ lấy vai Ôn Thanh Uyển, đẩy cô ra một chút.

 

"Hạt dẻ, chị..." Tần Tiện còn muốn nói, nhưng môi cô đã bị Ôn Thanh Uyển cắn, cùng lúc đó, Ôn Thanh Uyển phát ra một tiếng rên rỉ thấp, tay và cơ thể cô run rẩy mạnh mẽ, như thể đang nức nở.

 

Tần Tiện giật mình.

 

Ôn Thanh Uyển rất ít khi khóc, Tần Tiện chỉ thấy cô khóc một lần duy nhất khi cô rơi xuống nước và tưởng rằng Tần Tiện đã chết.

 

Tần Tiện sờ vào mặt Ôn Thanh Uyển, trên đó toàn mồ hôi và nước biển, không thể biết liệu có nước mắt hay không.

 

Tay vừa đến bên miệng Ôn Thanh Uyển lại bị cắn một cái.

 

Tần Tiện vừa khóc vừa cười.

 

"Hạt Dẻ, tôi rất muốn đánh dấu chị, rất muốn! Nhưng không phải bây giờ. Chị vẫn chưa tỉnh lại, ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ đánh dấu tạm thời cho chị." Tần Tiện nhẹ nhàng nói bên tai Ôn Thanh Uyển.

 

Ôn Thanh Uyển run rẩy mạnh hơn, khẽ rên một tiếng.

 

Tần Tiện, vốn đã ở sát bên, cảm thấy cả người như bị điện giật.

 

Ôn Thanh Uyển không nói gì, chỉ thở hổn hển mấy tiếng, cô không chịu nổi nữa.

 

Lúc này Tần Tiện rất nhớ đến thuốc ức chế.

 

Hay là nhảy xuống biển ngâm một chút cho xong.

 

Tần Tiện nghĩ vậy, thì bất ngờ, tai bị cắn nhẹ một cái.

 

Cả người tê dại.

 

"Tần... Tiện... đánh... dấu... chị!" Một âm thanh mềm mại hơn cả tiếng rên lúc nãy truyền đến.

 

Hơi thở phả vào vành tai Tần Tiện, khí nóng từ miệng thổi vào tai cô.

 

Âm thanh này chậm rãi, không quá thuần thục, cách phát âm cũng không rõ ràng.

 

Nhưng trong tai Tần Tiện, nó vang lên như một âm thanh không phải của trần gian.

 

Dịu dàng, quyến rũ, mềm mại mà đầy mê hoặc, lại mang theo một loại cầu xin mãnh liệt.

 

Đây là giọng nói của Ôn Thanh Uyển!

 

Tần Tiện cảm thấy một nơi nào đó trong cơ thể mình bùng lên, thông tin tố phát tán mạnh mẽ.

 

Âm thanh ấy khiến Tần Tiện toàn thân tê dại, đầu óc mơ màng.

 

Những lời của Ôn Thanh Uyển vừa nói ra, mặt Tần Tiện bỗng nóng bừng.

 

Tần Tiện như bị điểm huyệt, ngây ngốc đứng đó, khiến Ôn Thanh Uyển lại rên lên một tiếng, lần này rõ ràng mang đầy cảm xúc, vừa tủi thân lại vừa bất mãn.

 

Đầu ngón tay lạnh lẽo, lướt qua da Tần Tiện.

 

Tần Tiện lập tức ôm chặt Ôn Thanh Uyển vào lòng.

 

Thông tin tố alpha không còn kiềm chế nữa, cuốn lấy Ôn Thanh Uyển.

 

Mùi hương vốn giống như mùa xuân ngoài đồng, hòa quyện với hương cỏ cây và hoa cỏ, giờ đây trở nên hoang dã hơn, mọi thứ đều phát triển điên cuồng.

 

Những dây leo phá vỡ mọi trở ngại, không ngừng mở rộng lãnh thổ của mình, dòng nước róc rách, suối nước trong vắt, khiến những dây leo càng thêm sức sống, cắm rễ khắp nơi.

 

Tại nơi sâu nhất trong thung lũng, vỏ cứng của Hạt Dẻ bị phá vỡ, bên trong là quả chín hoàn hảo, được nướng đến độ chín vừa phải, mùi vị ngọt ngào và mềm mại lan tỏa, chờ đợi được thưởng thức.

 

—//—
Editor: nhớ bữa bảo là kh đánh dấu vĩnh viễn đc nữa mà? =]]]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.