Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 40:




Dưới ánh trăng hoang vu năm ấy, hoàng đế từng nói để đứa trẻ này khóc tiễn đưa Lục Trường Uyên, lời ấy, hóa ra đã thành sự thật.

 

Về sau xảy ra quá nhiều chuyện. Lục Phụng bị gãy chân, tính tình thay đổi hẳn, trở thành người đứng đầu Cấm Long Ty. Năm nay, thê tử của hắn lại mang thai lần nữa, hoàng đế chợt nhận ra rằng đứa con này của mình đã gần ba mươi tuổi.

 

Còn ông, đã già rồi. Trong quãng đời còn lại, liệu ông có thể nghe hắn gọi một tiếng "Phụ hoàng" không?

 

Hoàng đế thở dài, nhẹ giọng dặn dò:

 

"Chuyến đi này xa xôi, ngươi dẫn theo tinh binh của Cấm Long Ty. Gặp việc không được liều lĩnh, nhất định phải cẩn thận."

 

"Thần tuân chỉ."

 

Sắc mặt Lục Phụng không thay đổi, hắn ngẩng đầu, bất chợt hỏi:

 

"Kinh thành vẫn tiếp tục theo dõi sao?"

 

Hắn đang nói đến con ngõ nhỏ ở phía nam thành, tuy hiện giờ chưa có động tĩnh, nhưng Lục Phụng luôn cảm thấy sẽ câu được "con cá lớn." Trần Vương nổi tiếng thủ đoạn độc ác, thích ra tay với người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Tàn dư của hắn ta, e rằng cũng không khác cha là mấy.

 

Hoàng đế dừng lại một chút, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét:

 

"Đã giao cho ngươi, trẫm không hỏi nữa."

 

Ông không thích Giang Uyển Như, càng ghét Giang Uyển Tuyết. Những nữ nhân này, ai cũng là "hồng nhan họa thủy," khiến các nhi tử của ông đấu đá lẫn nhau, thật đáng ghét, thật đáng hận!

 

Trong mắt hoàng đế, con trai của ông không ai là không tốt. Ngay cả Cung Vương, kẻ từng phạm sai lầm lớn cũng chỉ vì nghe lời kẻ gian xúi bẩy. Việc giam lỏng y trong vương phủ, nửa là trừng phạt, nhưng nửa kia là âm thầm bảo vệ.

 

"Con nào cũng là m.á.u thịt," dù sao, đó cũng từng là đứa con mà ông yêu thương.

 

Hoàng đế nói:

 

"Nếu nàng ta thực sự lôi được tàn dư của Trần Vương ra coi như có công, chuyện xong xuôi thì ban cho chút thể diện."

 

Nếu không phải vì Giang Uyển Tuyết sinh cho Cung Vương một trai một gái, hoàng đế đã chẳng giữ mạng sống của nàng ta. Những năm gần đây, ông thường nghĩ liệu mình có sai không? Năm đó, bài phú gì đó mà nàng viết, ông chẳng để tâm chữ nào. Ông chỉ thấy nàng xinh đẹp, gia cảnh tuy không bằng ai nhưng chẳng sao, nhi tử ông thích là được. Thế là hoàng đế ban cho nàng một phần vinh quang.

 

Với lời vàng ý ngọc của thiên tử, chỉ sau một đêm, danh tiếng "tài nữ" của Giang Uyển Tuyết đã vang dội khắp kinh thành.

 

Nếu biết rằng vì nàng mà Cung Vương nhìn trúng, gieo mầm họa huynh đệ tương tàn, ông chắc chắn đã sai người xử tử nàng từ sớm, thay vì giữ đến hôm nay để rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

 

Hoàng đế lạnh nhạt với Giang Uyển Như, một phần vì thấy nàng xuất thân thấp kém, không xứng với Lục Phụng, một phần là do liên lụy từ Giang Uyển Tuyết.

 

Ông chẳng quan tâm chuyện con vợ cả hay con vợ lẽ, đều là từ một ổ mà ra cả. Tỷ tỷ là loại lẳng lơ như thế thì muội muội sao có thể tốt hơn?

 

Hoàng đế vẫn luôn nghĩ rằng, tranh chấp giữa Cung Vương và Lục Phụng chỉ là vì một nữ nhân.

 

---

 

Trong mắt Lục Phụng thoáng qua chút chế giễu, hắn thản nhiên nói:

 

"Dù sao cũng là mẫu thân của hoàng tôn, thần không g.i.ế.c nàng."

 

Bị chính vị hôn thê của mình tính kế, làm nhục trước mặt mọi người, năm đó, Lục công tử căm phẫn, nhục nhã, nhưng qua bao nhiêu năm, hắn đã buông bỏ hết.

 

Thậm chí, hắn còn thấy may mắn. Nếu không có biến cố năm đó, Uyển Như cũng sẽ không trở thành nương tử của hắn. Với hắn lúc ấy, "nương tử" chỉ là một danh xưng, đàn ông trưởng thành, lấy vợ sinh con là lẽ thường tình.

 

Y cần một nương tử để quản lý gia đình, lo liệu nội trợ. Tiêu chuẩn chọn nương tử của Lục công tử rất cao. Người đó phải xinh đẹp, khiến hắn cảm thấy dễ chịu, phải dịu dàng, thuận thảo, hiếu kính nhạc phụ nhạc mẫu, phải khỏe mạnh, sinh cho hắn những đứa con cứng cáp, phải có tài hoa, biết đàn, biết vẽ, để lúc nhàn rỗi hắn có thể thư giãn.

 

Lục công tử năm đó không ngờ rằng, cuối cùng mình lại cưới một nương tử như vậy.

 

Hắn vốn cẩn trọng, nghiêm túc. Một người như Giang Uyển Như, yêu kiều, quyến rũ, hoàn toàn không hợp thẩm mỹ của hắn. Gạt chuyện xuất thân, nàng không biết tứ thư, không giỏi lục nghệ, cầm kỳ thi họa đều không biết gì, hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu khắt khe của hắn về một nương tử.

 

Nhưng nàng rất tốt. Cơm canh nàng nấu luôn ấm áp, hợp khẩu vị của hắn.

Miếng lót gối nàng may mềm mại, êm ái, giúp hắn không phải chịu rét.

Nàng quản lý gia quyến rất tốt, bước chân vào nhà liền cảm thấy thư thái, dễ chịu.

Nàng dạy con trai Hoài Dật hiểu lễ nghi, thông minh, nhanh nhẹn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-40.html.]

 

Hai người khác biệt cả về sở thích lẫn trải nghiệm, nhưng nghĩ lại, mỗi khi ở bên nàng, hắn chưa từng thấy chán, ngược lại còn cảm thấy thoải mái.

 

Không sao.

 

Nàng không biết chơi đàn, hắn sẽ đàn cho nàng nghe. Nhìn ánh mắt sáng long lanh của nàng, lòng hắn trào lên một niềm kiêu hãnh.

 

Những cuốn kịch bản mà hắn cho là vô nghĩa, nàng thích, hắn cũng thử hiểu, dù cuối cùng vẫn thấy hoang đường, nhưng nhìn vẻ mặt do dự, khó nói của nàng, hắn lại thấy thú vị.

 

Niềm vui phu thê đâu chỉ nằm ở chuyện ái ân. Lục Phụng ngồi trong đại điện lạnh lẽo, bất giác nghĩ đến nàng.

 

Giờ này, chắc nàng đang dùng bữa? Gần đây nàng tính tình ương bướng, không có hắn ở bên, chẳng biết hôm nay nàng có chịu uống thuốc an thai hay không.

 

Lục Phụng đứng dậy, cúi mình nói:

 

"Nếu thánh thượng không còn việc gì, thần xin cáo lui."

 

"Đi đi. Trước Tết, phiên quốc có tiến cống một món gì đó gọi là ‘nhuyễn vệ giáp’, nghe nói đao thương bất nhập, hừ, chẳng biết thật hay giả."

 

Hoàng đế cười nhẹ:

 

"Trẫm sẽ ban cho ngươi. Dù chuyện của Trần Vương quan trọng cũng không bằng tính mạng của ngươi. Quân Trì à, ngươi tính tình quá cứng nhắc, một đường đi đến cùng. Trẫm để Bùi Chương đi theo, vừa giúp đỡ vừa khuyên ngươi."

 

Lục Phụng giỏi giang, dũng cảm, hoàng đế hoàn toàn không ngạc nhiên khi nghĩ rằng, nếu thật sự đối mặt với tàn dư của Trần vương, Lục Phụng chắc chắn sẽ là người đầu tiên rút đao xông lên. Ông là Hoàng đế bước ra từ m.á.u và lửa, và đứa con trai này của ông, giống ông nhất.

 

Hoàng đế không nỡ để y trấn thủ biên cương, những năm qua, e rằng y đã bị giam hãm trong kinh thành mà sinh bức bối.

 

Khuôn mặt uy nghiêm của thiên tử thoáng hiện nét từ ái, trước giờ lên đường dặn dò ân cần, thể hiện trọn vẹn tấm lòng thương yêu.

 

Lục Phụng khẽ động lòng, cúi đầu thấp hơn nữa:

 

"Thần đã hiểu."

 

"Thần rời kinh, kính mong thánh thượng thương xót, quan tâm đến vợ con thần. Thần đội ơn vô cùng."

 

"Yên tâm, vợ con ngươi có trẫm lo."

 

Hoàng đế phất tay, giọng mệt mỏi:

 

"Mau trở về đi, một lát nữa trời tối hẳn, đường sá không dễ đi."

 

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn bóng lưng Lục Phụng dần khuất, sắc mặt ông chợt thay đổi, trở lại là vị đế vương nghiêm nghị, khó lường.

 

"Người đâu, tuyên Bùi Chương."

 

---

 

Buổi sáng, Giang Uyển Như ngủ một giấc thật ngon, đôi má phớt hồng, trông vô cùng xinh đẹp, nhưng không ngờ rằng, đến tối, nàng lại nghe được tin dữ: Lục Phụng phải xuống Giang Nam!

 

"Sao đột ngột vậy? Chàng ấy nói gì với ngươi?" Giang Uyển Như cau mày hỏi tỳ nữ.

 

Tỳ nữ cúi đầu, cẩn thận đáp:

 

"Đại gia nói lần này đi Giang Nam là phụng mệnh, không phải chuyện nhỏ, có lẽ phải mất vài tháng mới về. Còn dặn nô tỳ phải chăm sóc phu nhân chu đáo, đặc biệt là... đừng để phu nhân tức giận, ảnh hưởng đến thai nhi."

 

Nghe xong, đôi mắt Giang Uyển Như hơi đỏ lên, nhưng nàng nhanh chóng kìm nén cảm xúc.

 

Pussy Cat Team

"Được rồi, ta biết rồi. Ngươi lui ra trước đi."

 

Thị nữ vừa rời khỏi, nàng liền ngồi thụp xuống ghế, lòng trống rỗng. Hắn vừa mới an ủi nàng rằng sẽ không rời xa nàng lâu, vậy mà bây giờ lại phải đi xa. Nàng nhìn về phía cửa sổ, bóng tối bên ngoài dường như càng khiến lòng nàng thêm trống trải.

 

Nàng khẽ thì thầm:

 

"Chàng thật sự không quan tâm đến ta sao, Lục Phụng..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.