* sang ngày hôm sau*
Bầu trời đã tạnh mưa sau 1 đêm mưa ròng rã, từng tia nắng sớm chiếu qua ban công rọi thẳng vào khuôn mặt dễ thương của cậu. cậu dụi dụi mắt, ngai ngủ ngáp 1 cái rồi nhìn cái đồng hồ đang đeo. Giờ đã gần 6h rồi. cậu lò dò bước vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt chuẩn bị tiếp tục phi thân qua cái quán ăn thân quen gần nhá đó nữa. sau khi kiếm cái quần dài với áo sơ mi mặc vào cậu mở của bước ra ngoài và hít 1 hơi thật sâu.
-Buổi sang không khí trong trong lành thật.-chợt 1 cơn gió thổi qua-nhưng mà nó cũng lạnh quá rồi.
Cậu lại vào phòng tìm 1 cái áo khoác mặc lên chống lạnh. Lại bước ra ngoài và phi thân qua cái quán ăn gần đó. Có lẽ trời còn rất sớm nên vẫn chưa có ai ăn cả. Sau khi gọi 1 tô hủ tíu gà thì cậu lấy cái điện thoại ra và lướt web tin tức. cậu chợt nghĩ: ( 2 ngày nữa là Never Gear sẽ bán, 3 ngày nữa thì game TWOWs sẽ open sever. Vậy mà giờ mình không có tí dữ liệu về cái game đó. Chắc phải bán tí sắc cho bà chị kia mới kêu bả lấy giúp mình các file về nó mới được quá). Sau 1 hồi do dự thì cậu quyết định gọi cho bà chị kia.
-Alo! Danh à! Hình như hôm nay trời sẽ nắng to lắm đó, em mà cũng chủ động gọi cho người khác nữa.-bên kia 1 giọng nữa có nét cá tinh trêu chọc cậu.
Còn cậu thì chỉ cười khổ:
-Em có chuyện quan trọng muốn nhờ chị giúp. Chị có thể lấy…..
Chưa kịp nói hết thì bà chị kia đã cắt ngang:
-Được rồi! chuyện quan trọng đung không…vậy em qua đây 2 chị em mình “bàn bạc kĩ lưỡng nhé”-(cậu:biết ngay là phải gặp trực tiếp mà, phải chuẩn bị tinh thần tiếp nhận mấy cái điều kiện biến thai của bà ta mới được.).
Cậu thở dài tắt điện thoại rồi cắm cuối ăn. Đang ăn thì có 1 cô bé chạc tuổi cậu, với mái tóc nhuộm hồng để cột 2 bím, khuôn mặt xinh như búp bê lại gần bàn cậu đang ngồi.
-A!!! Chào buổi sáng anh Danh…em còn tưởng mình nhìn nhầm chứ. em còn đang định ghé qua nhà anh để rủ anh đi học nhóm này. Sẵn tiện em ghé qua đây mua luôn đồ ăn sáng. Ai ngờ lại gặp anh ngay trong quán ăn luôn chứ.
Cậu vẫn cắm cuối ăn và trả lời cho có lệ:
-ừ! Chào em. Yến!!
Có vẻ cô bé này rất bất mãn với cái thái độ lạnh nhạt của cậu. mà thật ra thì với ai cậu cũng thế cả thôi. 1 người suốt ngày ngồi nhà đọc sách với chơi game như cậu thì không lạnh nhạt tự kỉ mới lạ. Yến ngồi xuống đối diện cậu và gọi lun 1 tô bánh canh. Xong Yến hỏi cậu:
-Chắc anh có chuyện ra ngoài nên mới đi ăn sáng sớm vậy nhỉ!! Cho em hỏi tí là anh định đi đâu vậy??
Cậu trả lời:
-Gặp chị em!!
Yến ngạc nhiên:
-Gặp chị em để làm gì?? Cơ mà chị em cũng đang ở nhà. Vậy là em với anh có thể học chung được rồi. hihi….
Yến nở 1 nụ cười cực cute khiến cậu cũng phải nhìn lên không chớp mắt. quả thực mà nói thì cậu không phải lạnh nhạt với cô bé này mà là do từ lúc 6 tuổi đến giờ cậu luôn phải sống 1 mình nên cậu dần hình thanh bản năng đề phòng mọi thứ để tự bảo vệ bản thân. Lạnh nhạt với đám gái cũng là 1 bản năng của cậu. Mặc dù vậy, nhưng không phải là cậu không thích con gái. Cậu cũng bắt đầu cái tuổi mà người ta gọi là dậy thì nên cậu cũng có những tò mò về cơ thể của người khác giới rồi cơ mà không giống như mấy tên “haiten” suốt ngày nói về những vấn đề “bien-thai-za” thì cậu lên xem kiểu như 1 nhà khoa học đang xem cấu tạo cơ thể của nữ giới vậy. chỉ khác là họ xem thông qua mô hình hay tài liệu khoa học thì cậu xem qua mấy cái phim “không được đúng” cho lắm. chưa kể cậu còn tìm hiểu hết mấy cái style xxoo nữa chứ. bất quá mấy cái đó cũng chỉ là để cậu thõa mãn tinh hiếu kì mà thôi chú cậu cũng không hứng thú nhiều mấy cái đó[tác:như mấy cái thằng đang đọc nè. ]. Sau 1 lúc suy nghĩ thì cậu mở miệng:
-Nếu muốn thì em có thể đi chung cũng được. dù sao anh cũng mới tới nhà em có 1 lần, còn chả biết phòng của chị em ở đâu nữa.
Yến nở nụ cười:
-Vậy quyết định thế nhé! Ăn xong mình đi lun nhé.
Cô bé bắt đầu cắm cuối ăn thật nhanh khiến cậu cũng phai há mồm mà nhìn. Tất nhiên ăn xong mà còn đặc biệt ăn chung với gái nữa thì con trai lun phải trả tiền. 1 quy tắc ngầm mà thằng con trai nào cũng hiểu. Trả tiền xong thì cậu với Yến bắt đầu đi bộ tới nhà cô. Nó cũng không quá xa, chỉ hơn 2 cây số mà thôi. Cơ mà với cậu thì đi 10 cây cũng chả ăn nhằm gì. Nhưng với con bé suốt ngày nhõng nhẽo này thì mới đi được 100m thì đã than mỏi chân và bắt cậu cõng. Thế mà cậu chả hiểu được con bé này nó làm sao đi bộ tới nhà cậu được.Bất đắc dĩ thì cậu phải cõng con bé đi. Tất nhiên ngoài cái tài nhõng nhẽo ra thì con bé này còn có tài ăn hang nữa cứ đi 2,30m là nó lại đòi mua bánh hay đồ ăn ven đường. Nào là bánh rán, nào là kẹo hồ lô, nào là bò viên chiên,….và tất nhiên cậu là người thanh toán tiền rồi, cậu thật sự rất bực mình, nhưng vì có chuyện quan trong cần nhờ chị nó nên cậu chỉ đành nhịn xuống, đợi sau này cậu sẽ tét đít con bé trả thù sau. Cậu cũng chả hiểu vì sao mà con bé ăn hang nhiều như vậy mà cơ thể lại không mập tí nào. Nói trắng ra cậu còn nghi ngờ cô bé còn có 1 người chi em song sinh cơ, chứ binh thường làm quai gì có ai ăn nhiều vậy mà không mập cơ chứ. Chả nhẽ mấy thứ con bé ăn nó chui hết vào 2 cái “quả” đang dính vào lưng cậu à. Mà phải công nhận 1 điều rằng ngực con bé cũng quá to so với tuổi đi, con bé cũng mới 12 tuổi thôi mà ngực lại như 18 vậy thì có chết con người ta không. Lại thở dài, cậu bắt đầu tăng tốc để thật nhanh tới đích đến. sau gần 30p thi cậu cũng tới 1 cái biệt thự nguy nga gần trung tâm quận 2. Tường rào dài cả gần 1 cây chứ chả đùa. Thế mới biết nhà con bé này có bao nhiêu cỡ giàu. Đứng đợi khoảng 10s thì có 2 người đàn ông cao to mặc com-lê ra mở cổng và chào:
-Chào mừng cô chủ đã về! chào ngài Danh ghé thăm.
Yến ở trên lưng cậu xua tay:
-Được rồi…. được rồi! không cần phải tôn kinh như vậy đâu. Mấy người cứ đi làm nhiệm vụ đi.
-Đã rõ!-cả 2 người bảo vệ đáp như 1 cái máy, cúi đầu chào rồi bước vào 2 mép cổng.-lúc này Yến thúc dục:
-Anh vào nhanh đi chớ! không lẽ anh tinh đứng ngoài này tới tối à…
Cậu cũng cạn lời luôn. Bước qua cổng, nhắm nhìn khung cảnh xung quảnh khiến cậu nhớ tới nơi này vào năm cậu 6 tuổi. lúc đó cậu bắt đầu biểu lộ ra khả năng thiên tài của mình, trở thanh 1 người nổi tiếng khắp nước nên được mời tới bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư lớn nhất của gia tộc họ Dương này-Dương Kim Ngọc-sau từng ấy năm cảnh vật cũng không thay đổi quá nhiều, âu cũng chỉ có còn đường lát cẩm thạch cậu đang bước thì được đinh thêm vài viên đá long lanh mà thôi. Đi quang đường từ cổng tới căn biệt thự cũng hơn 200m. cậu thật cũng có chút mệt. không phải vì cậu đi mệt mà là phải nghe cô nương trên lưng cậu lải nhải suốt. cậu rất không thích mấy người nói nhiều, rác hết cả tai. Tới canh của được đúc hẳn bằng vang này thì cậu thả cô bé xuống. Sau đó để Yến lấy 1 cái keycard cá nhân ra và quét vào máy bảo mật của canh cửa. Sau đó thì canh cửa mở ra để lộ bên trong 1 cảnh tượng huy hoàng. Nguyên 1 cái sảnh rộng lớn với nhiều đồ trang trí như tượng, hoa, đền,… tất cả đều được làm từ đá quý. Cậu chắc chắn 1 điều nếu có 1 tên trộm nào vào đây mà chỉ cần lấy được 1 món đồ bất kì trong này thì nó cũng có giá vài trăm triệu. thậm chí cả cái toa lét còn được đúc bằng vang thì cậu cũng chịu cmnr. Trong lúc còn đang cảm than với độ “chịu chơi” của chủ nhân ngôi nhà thì Yến đã chạy chạy 1 mạch lên cầu thang rồi, khiến cậu hoài nghi hồi nãy mình đã bị bóc lột sức lao động vậy. Trong lúc cậu tiếp tục ngó quanh thì 1 người con gái tầm 18 19 tuổi đang đứng trên cầu thang gọi cậu. 1 cô gái mặc 1 bộ váy bó sát với mái tóc đen tuyền để xõa sau lưng, mắt ngài mày phượng, khuôn mặt trái xoan, cặp môi đỏ mọng, vòng 3 to tròn, đặc biệt là điểm nhấn của cô là bộ ngực phải nói hùng vĩ đang giấu sau lớp áo cô đang mặc. nhìn như nó muốn phá áo chui ra vậy. Tuy nó khá hút tầm mắt nhưng cậu vẫn phải dời tầm mắt đi chỗ khác. Nhìn lâu vào đó không lịch sự chút nào, chưa kể nếu cô ta để ý thì có khi cô ta còn bắt chẹt cậu để đưa thêm mấy cái yêu cầu biến thái khác thì khốn. Cậu cũng tươi cười đáp lại. sau đó cô ta mời cậu lên phòng của mình. Trong phòng của cô ta toan những máy tinh với tài liệu, giấy tờ khắp nơi… lúc này Ngọc mời cậu ngồi lên cái ghế duy nhất trong cái phòng này-cái ghế ngồi làm việc-còn mình thì ngồi trên giường. Lúc này cô mới cất giọng cười tươi, hỏi:
-Sao nào! Em có chuyện quan trọng muốn nhờ chị phải không? Có gì thì em cứ nói, 2 ta dù sao sắp trở thanh người 1 nhà mà nên đừng ngại.
Cậu nghi hoặc:
-Người 1 nhà??? Ý chị là sao??
Ngọc cười quyến rũ nói:
-Sau này em sẽ biết. còn giờ thì em có chuyện gì thì nói đi…
Cậu cũng vào thẳng lun vấn đề chinh:
-Em muốn nhờ chị lấy giúp em toàn bộ dữ liệu game TWOWs giúp em.
Ngọc cũng hơi bất ngờ khi nghe yêu cầu của cậu, suy tư đáp:
-Hừm… nó cũng hơi khó đấy, cho dù chị có là 1 cổ đông nắm hơn 20% cổ phần thì chị cũng chưa chắc có thể làm được.
Cậu vội nói:
-Em biết chị làm được mà. Với quyền hạn của chị thì chắc việc này cũng dễ như ăn cháo thôi mà phải không…
Ngọc lại bắt đầu thả thinh:
-Cũng chưa chắc, em nên nhớ game đó là sự hợp tác của toàn bộ các quốc gia lớn nhỏ trên thế giới cùng với LHQ đấy nhé. Cho nên nó bảo mật kinh lắm.
Cậu đanh xuống nước:
-Nếu chị giúp được em thì em nghe theo mọi điều kiện của chị…là được rồi chứ gì…-cậu thở dài.
Ngọc ngay lập tức cười vui vẻ (cá cắn câu):
-May cho em là chị là người quản lí dự án phát triển game đó. Đươc rồi giờ tới phần điều kiện nè…hừm….chị muốn em làm “nô lệ” của mình chị trong 1 năm được chứ.
Cậu lập tức phản đối, đùa gì chứ làm nô lệ cho người khác thì không bao giờ, đối với con ma nữ đội lốt tiên nữ này thì lại càng không được. Ngọc thấy cậu không đồng ý thì bắt đầu giảm điều kiện:
-Vậy nửa năm-cậu cũng phản đối
-1 tháng-cậu phản đối
-Nửa tháng-lúc này Ngọc có vẻ hơi khó chịu cơ mà cậu vẫn kiên quyết phản đối
-1 tuần, không mặc cả. không chịu thì thôi.-hiển nhiên đây là giới hạn cuối cùng của cô ta nên cậu lập tức đồng ý:
-Thành giao!
Ngọc cũng không vui vẻ lắm, thầm nghĩ: (mặc dù chỉ có 1 tuần nhưng có còn hơn không, mình không tin trong 1 tuần mình không quyến rũ được thằng bé làm của mình). Nghĩ tới đây, Ngọc nở nụ cười quyến rũ, khẽ liếm môi 1 cái. Mặc dù nụ cười rất đẹp nhưng không hiểu sao cậu lại thấy nổi da gà, dựng tóc gáy hết lên. Sau đó Ngọc nói với cậu:
-Khi nào em muốn có nó?
Cậu nói:
-Càng sớm càng tốt! tốt nhất là nay mai nên có.
Ngọc nghĩ ngợi đáp:
-Được, sáng mai chị sẽ tự tay đưa nó cho cậu. còn giờ thì…..mình nên nói “chuyện tiếp theo” chứ nhỉ.-vừa nói Ngọc vừa liếm môi.
Ngay lập tức, cậu toát mồ hôi và chuồn ngay ra khỏi phòng:
-Em hơi mắc… em xin phép đi vệ sinh.
Ngọc cười hihi nhìn theo, thằng bé này mặc dù thiên tài nhưng nói chuyện tinh yêu với con gái thì lúc nào cũng nhút nhát như vậy. đó cũng là điểm dễ thương mà mình thích.
Cậu mới thoát được ra khỏi phòng chưa kịp mừng thì Yên đã đứng sẵn chờ cậu ở ngoài. Cô bé mở đôi mắt to, long lanh, hỏi cậu:
-Anh với chị Ngọc làm gì mà lâu thế?
Cậu lúng tung giải thích:
-Ờ thì… anh với chị Ngọc nói bàn mấy chuyện quan trọng ấy mà.
Yến tiếp tục hỏi:
-Hửm….chuyện gì thế, anh nói em nghe được chứ.
Cậu lập tức đổi chủ đề:
-Bộ em có chuyện muốn nói với anh hay sao mà em đứng ngoài này vậy.
Yến lập tức “A” lên tiếng, hơi đỏ mặt, 2 bàn tay đan lại với nhau để trước ngực. hít 1 hỏi thật sâu, Yến xấu hổ nói với giọng lí nhí:
-Anh Danh, em….em….làm bạn gái…..anh được chứ.
Cậu:
-Hể………..!!!!