Hồi hộp, run run, vui sướng. Chúng chinh xác là cảm giác của cậu lúc này. Cậu vội trèo lên giường, đội cái mũ vào rồi bắt đầu kết nối với hệ thống của Never Gear:
-LinkStart!!!
Chợt mọi thứ tối xầm lại. xung quanh cậu đều tối đen như mực. Cậu khó hiểu nhìn quanh. Lúc thử nghiệm cũng không hề có hiện tượng này. Chẳng lẽ cái mũ bị lỗi. Đang lo lắng thì 1 con mắt cực lớn xuất hiện trước mặt cậu. nó lớn tới mức cậu không thể nhìn được điểm cuối. như 1 con mắt rồng vậy. bỗng 1 âm thanh uy nghiêm vang lên:
-Cuối cùng cũng gặp ngươi. Ta đã chờ quá lâu rồi. Không còn thời gian để giải thích gì cả. Ta chỉ nhắc nhở 1 thứ. Lũ quỷ đang đến, và ngươi sẽ là người gánh vác trách nhiệm thành Anh Hùng. Cho nên hãy chuẩn bị cho Ngày Tận Thế.
Giọng nói kết thúc, con mắt nhắm lại, mọi thứ chở lại vẻ yên tinh trong màn đêm tối. Cậu tháo cái mũ ra, ngây như phỗng. Chợt cậu hoảng lên:
-Nó….nó là cái gì chứ?? Chắc cũng chỉ là 1 phần của cái Never Gear mà NPH thêm vào mà nhỉ??
Cậu sờ tay ra sau lưng đã ướt dẫm mồ hôi. Cậu biết nó không thể nào là giả được. Nó quá chân thực. Cái cảm giác hoảng sợ tột cùng như đối mặt với ác mộng khiến cậu vẫn còn ám ảnh. Cậu khó khăn đứng dậy, để cái máy lên bàn. Đi xuống lầu.
Nghe tiếng chân trên cầu thang, Kanon đang ngồi như salon ở phòng khách quay đầu nhìn cậu. Thấy vẻ măt thất thần của cậu, Kanon vội chạy tới lo lắng:
-Oni-chan, anh sao thế? Anh gặp ác mộng hả?
Cậu không nói gì mà tiếp tục đi ra salon nằm dài, Kanon lo lắng theo sát bên. Thấy cậu nằm dài ra, còn tưởng rằng cậu quá mệt mỏi nên Kanon bắt đầu đấm lưng cho cậu. Hiển nhiên cậu cảm thấy rất dễ chịu. Kana đi ra từ phòng bếp thấy Kanon đang đấm bóp, còn cậu thì nằm dài ra. Ngay lập tức, Kana lại gần hỏi:
-Nii-chan sao thế?
Kanon không trả lời, Kana cũng không hỏi nữa. Chợt Kana nói:
-Em làm như vậy là không đung rồi. Để chị chỉ cho cách đấm bóp đung cách.
Kanon liền xích qua 1 bên nhìn chị mình. Còn Kana thì xắn 2 tay áo lên rồi bắt đầu “giáng” phát đầu tiên xuống. Binh 1 phát rõ to, chợt có tiếng hét thảm. Cơ mà Kana chưa dừng lại. cô bắt đầu “giáng” tiếp. Sau vài chục phát thì cô dừng tay quay sang nhìn Kanon.
-Giờ thì em hiểu rồi chứ muốn đấm bóp thì em phải dung lực mạnh lên.
Nhận ra biểu cảm kì lạ của Kanon, cô quay sang nhìn Danh. Cô cũng kinh ngạc.
Cái lưng cậu toàn là những vết đỏ au chồng chất, nhìn qua như vừa bị bạo hành. Cậu rên rỉ đau đớn. “Mẹ nó!! Con bé dùng lực cũng quá mạnh đi. bộ con bé tập gym hằng ngày à. Đâu ra mà khí lực lớn tới vậy.”
Kana mới hoảng hốt chạy đi lấy 1 ca nước lạnh xoa lên lưng cậu để làm dịu cơn đau, Kanon thì xoa xoa lưng cho cậu bớt đau. Phải 1 lúc lâu thì cậu mới ngồi dậy được. Nhìn 2 cô nàng đang xịu mắt xuống vì sợ. Cậu khẽ thở dài, xoa đầu 2 người. Cả 2 đều ngước nhìn lên, khó hiểu. Kanon rụt rè nói:
-Onii-chan không giận sao?
Cậu mỉm cười, mặc dù hơi méo:
-Sao anh lại giận 2 đứa được. Anh cũng mới về nhà còn chưa ấm chỗ cơ mà.
Lúc này 2 người mới vui vẻ lại, cả 2 mỗi bên dựa người vào cậu ríu ra ríu rít nói chuyện cho tới bữa tối. Sau khi ăn xong, cậu lên phòng mình. Cầm cái Never Gear trong tay. Hồi tưởng lại thứ cậu thấy hồi trưa. Cậu có chút sợ. Bất quá, dù sợ thì nó cũng không ngăn được cậu chơi tưa game đã ngóng trong rất lâu. Đúng 12h đêm hôm nay nó sẽ open sever và có thể đăng nhập được. Bây giờ mới hơn 8h cho nên cậu chỉ cần ngồi chờ tới lúc đó thôi. 2 cô bé kia cũng biết cậu sẽ đăng nhập vào trò chơi nên cũng không đi quấy rầy cậu. Quá chán, cậu mở cái máy tính lên lướt web. Chợt nhớ cái đống file mình edit hôm trước. Cậu bắt đầu tìm sợi cap để kết nối mũ trò chơi với cái máy tính. Do số lượng file quá lớn, mất tới gần 4 tiếng đồng hồ mới xong. Cậu nản thật sự. Bất quá lúc nó chuyền xong thì cũng open sever nên cậu đành chờ, chỉ cầu nó đừng có lỗi giữa chừng. Không thì ăn cám. Mọi khi buồn chán thì cậu sẽ đọc sách hoặc nghe nhạc, muốn nghe nhưng cái máy tính cậu đang truyền file cực kì ngốn ram, muốn đọc mà những cuốn sách cậu mang theo đã đọc đi đọc lại tới phát ngán. Cậu quyết định xuống bếp, chứ không ăn thì làm gì giờ. Vả lại cậu có ăn nhiều đi chăng nữa thì cũng không mập lên được do cái cơ thể kì lạ này. Lần mò xuống bếp thì cậu chợt thấy có ánh đèn hắt ra từ trong bếp. Cậu thầm nghĩ: “ Quái, giờ mà ai còn ăn được cơ chứ, không lẽ là Kana.”. Do tò mò, cậu quyết định lén lún lại gần. Để xem ai lại ăn vặt ban đêm như vậy. Đi thật nhẹ nhang tới cửa bếp. Cậu khẽ hé mắt vào trong. Chợt cậu A lên, nhưng rất nhanh đã lấy tay tự bịch mồm mình lại. Người trước mắt cậu là mẹ cậu. điểm chết người là cô chỉ đang mặc 1 cái áo ngủ mỏng gần như trong suốt, thậm chí cô còn không thèm mặc áo ngực và chỉ mặc 1 cái quần lót màu trắng như cái áo của cô. Chết người hơn nữa là cô đang cuối xuống tủ lạnh bày ra cái tư thế cực kì khêu gợi [tác: tư thế doggy á ae]. Nghe động tĩnh mẹ cậu quay lại, trố mắt nhìn cậu. Cậu cũng trố mắt nhìn mẹ mình.
-Waaaaaaaw!!!!!!!!!
1.[tác: cho hỏi tí là mọi người có thích sắc ko. nếu có thì nhẹ hay nặng. để tác còn biết mấy chương sau cho main "làm tí"]
2.[tác: nhớ cuối mỗi chương like để tác có thêm tinh thần nhé]