Chương 153: Cân Bằng
Ở trong khu rừng gần vườn Vĩnh Cửu.
Duyên đang mặc một bộ đồ bó sát màu đen xanh, giúp cô dễ dàng ẩn mình trong bóng râm của khu rừng. Cô ngồi trên một cành cây lớn, ánh mắt hướng về những ngôi mộ nằm ở góc khuất của Vườn Vĩnh Cửu.
Trong mắt cô ánh lên vô vàn cảm xúc. Cô vươn tay ra như muốn nắm lấy điều gì đó, nhưng đến nửa chừng lại khựng lại, rụt tay về rồi khẽ nhíu mày.
Cô chống cằm bằng cánh tay trái thon gọn, đôi chân trắng như ngọc đung đưa nhẹ trong gió. Đôi môi ẩm ướt khẽ động đậy:
“Có chuyện gì sao?”
Ở cành cây kế bên, không rõ từ khi nào, Zua đã xuất hiện. Hắn đứng đó, mỉm cười nhìn Duyên, đáp lại bằng giọng châm chọc:
“Không, chỉ là không rõ đội trưởng Dơi có lời nào giải thích về cái căn cứ bí mật ngay sau nhà tộc trưởng không?”
Duyên nghe vậy chỉ nhướng mày, ánh mắt hờ hững liếc sang Zua, rồi cất giọng khó chịu:
“Ngươi biết từ bao giờ rồi?”
Zua nheo mắt lại, vai nhún nhẹ như chẳng có gì to tát:
“Từ đầu. Dù gì các người gây ra tiếng động cũng không nhỏ. Có điều cách bảo mật thì khá tinh vi, nên ta chỉ đoán thôi.”
Nghe xong, Duyên khẽ thở dài, gật đầu nói:
“Vậy à…Được rồi, đừng cố tìm hiểu nữa. Đó là ý của tộc trưởng. Cố quá thì không tốt đâu.”
Nói đến đây, Duyên bất ngờ đứng thẳng dậy trên cành cây, ánh mắt khóa chặt lấy Zua, sát ý lan tỏa quanh khu vực như một cơn gió lạnh.
Ngay lập tức, từ sau lưng Zua, nhiều bóng người xuất hiện, tất cả đều vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Chỉ cần Duyên tiến thêm một bước, xung đột có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Nhưng bên phía Duyên cũng không kém. Thành viên của cô lần lượt xuất hiện, cung giương, dao tuốt, khí thế căng như dây đàn.
Hai người đứng đầu nhìn nhau, như hai con thú săn mồi đang đoán động thái của đối thủ. Từng ánh mắt quét qua nhau như tóe ra những viên đạn vô hình.
Zua đưa tay xoa trán, thở dài một tiếng như chẳng còn hứng thú. Hắn chỉ định thử thăm dò một chút, không ngờ đối phương lại phản ứng mạnh đến thế.
Hắn giơ tay ra hiệu:
“Hạ v·ũ k·hí.”
Cô gái bên cạnh Zua có vẻ bất mãn, định lên tiếng nhưng rồi im bặt khi bắt gặp ánh nhìn lạnh như băng của hắn.
Sau khi trấn an người của mình, Zua quay sang nhìn Duyên lần nữa, nhếch môi:
“À mà này, tiện miệng nói luôn. Tộc trưởng đang có ý định…sáp nhập hai nhóm chúng ta lại. Chào nhé.”
Dứt lời, Zua cùng các thành viên biến mất như chưa từng xuất hiện.
Duyên đứng yên, ánh mắt vẫn dõi theo hướng họ rời đi, trong đầu không ngừng vang lên câu nói cuối cùng của Zua. Cô nhíu mày, rõ ràng không hài lòng.
Một tên thành viên có vẻ cộm cán trong nhóm nhanh chóng nhảy tới gần, thì thầm:
“Đội trưởng…sao lúc nãy không cho chúng tôi ra tay? Chỉ cần chị lên tiếng, là xong rồi mà…”
Hắn luyên thuyên không ngừng, hoàn toàn không để ý biểu cảm của Duyên lúc này.
Đôi mắt cô rực lên sát khí, răng nghiến ken két, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
“Vút!”
Chỉ trong chớp mắt, Duyên đã áp sát. Con dao bằng xương thú đã kề vào cổ gã kia, máu rỉ ra, khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.
Con dao này chính là phần thưởng Ain trao cho cô khi chính thức giao chức đội trưởng nhóm Dơi. Đối với Duyên, đó không chỉ là v·ũ k·hí, mà là biểu tượng của danh dự.
Vì thế, con dao này chỉ được rút ra khi cô thật sự muốn g·iết người.
Tất cả thành viên xung quanh đồng loạt sững người. Không chỉ vì con dao, mà vì lời thề của Duyên: Chỉ khi nào có kẻ phản bội bộ lạc, con dao này mới được dùng.
Không ai kịp phản ứng. Tên lắm lời kia thì mặt tái nhợt, hoảng loạn cực độ.
Hắn định lên tiếng thanh minh, nhưng chưa kịp mở miệng thì Duyên đã lạnh giọng hỏi:
“Mày có biết tại sao tao không cho t·ấn c·ông tụi nó không?”
Gã kia lắc đầu.
Duyên gằn giọng, quát:
“Mẹ mày! Biết nhóm tụi nó với chúng ta là gì không? Là cùng một bộ lạc! Mày biết tộc trưởng ghét nhất cái gì không? Là phản bội! Mày muốn từng này người phải c·hết vì cái ngu của mày à!?”
Lời quát như sét đánh, khiến cả nhóm choàng tỉnh. Họ bỗng nhớ lại ai là người ban cho họ cơ hội sống, rèn luyện, tồn tại đến hôm nay.
Tên kia thì hoảng loạn đến mức tè ra quần, mùi khai nồng xộc lên cũng không thể khiến Duyên hạ hỏa.
Cô ghim mạnh dao xuống. Hắn theo phản xạ dùng tay đỡ, máu trào ra theo từng nhịp đập. Nhưng hắn thà chịu đau, còn hơn c·hết dưới tay Duyên – c·ái c·hết đó còn khủng kh·iếp hơn nhiều.
Duyên rít lên:
“Tốt nhất mày nên kiểm tra lại cái đầu của mày đi. Tao không hiểu nổi, sàng lọc kỹ như vậy mà cái đầu heo như mày lại lọt được qua vòng khảo sát. Nhưng nhớ rõ, quên ngay cái ý định ngu ngốc kia đi.”
Nói rồi, cô rút dao ra, rút tấm vải bên hông ra lau sạch máu dính trên lưỡi dao – như thể máu bẩn đã làm vấy bẩn thứ cô trân quý nhất.
Tên kia sau khi thoát khỏi c·ái c·hết mới sợ hãi, vội lau máu trên v·ết t·hương do con dao xương gây ra.
Sau đó, hắn cúi đầu, khó khăn nói:
“Cảm ơn đội trưởng đã tha mạng.”
Duyên nghe vậy nhưng không đáp, cô chỉ hướng ánh mắt sang các thành viên trong nhóm và nói:
“Tôi cảnh báo các người lần cuối, tốt nhất đừng có suy nghĩ như tên này. Dù muốn hay không, chúng ta vẫn cùng là tộc nhân Lạc Việt. Ai có suy nghĩ phản bội, thì đừng trách tôi tự tay xử lý.”
Các thành viên nhóm Dơi nghe vậy liền cúi đầu im lặng, còn tên kia thì cúi đầu càng sâu hơn. Tuy nhiên, ánh mắt hắn lại lộ rõ vẻ lạ thường – không phải hối hận, mà là ánh nhìn nhỏ mọn và hèn nhát, chỉ chăm chú vào thân hình của Duyên.
Duyên bỗng nói thêm:
“À, còn nữa. Như lời hắn nói, mọi người chuẩn bị tinh thần đi. Sắp tới, có thể chúng ta sẽ phối hợp với nhóm kia để làm việc. Thôi, rút.”
Nói xong, cô tiếp tục ngồi quan sát vườn Vĩnh Cửu, còn các thành viên nhóm Dơi nhanh chóng rút đi, để lại không gian riêng tư cho đội trưởng của mình.
Duyên nhắm mắt cảm nhận một chút, xác nhận không còn ai, cô mới thở ra một hơi. Cô hiểu cảm giác của các thành viên mình, nhưng cô hiểu rõ mọi chuyện hơn họ.
…
Đừng nhìn Zua vội vàng rút lui mà cho rằng hắn hèn nhát. Cô rõ hơn ai hết, Zua sau gần 20 năm đi theo Ain, đã học hỏi không ít từ chồng cô.
Nếu so về tra khảo, hành quyết, Duyên tự tin mình hơn Zua. Nhưng về điều tra, xử lý thông tin và chiến thuật, thì cô chưa bao giờ rút ngắn được khoảng cách giữa họ.
Không chỉ Zua, ngay cả Ry – một kẻ đầu đất bình thường – khi vào trận chiến lại nghĩ ra vô số chiến thuật phù hợp. Ry đang ngày càng trở thành một tướng quân thực thụ.
Ngay cả khi nãy, nếu Duyên thực sự ra lệnh t·ấn c·ông, cô cũng không chắc bên mình sẽ thắng. Zua có thể đã bày sẵn bẫy. Ai biết được, liệu cô và đồng đội sẽ ra sao?
Chưa cần luận về sức mạnh, chỉ riêng mưu lược cũng đủ khiến Duyên phải dè chừng. Cô chỉ thực sự tức giận vì tên kia – một thành viên trong nhóm – lại dám để lộ sát ý trong lúc đối thoại.
Duyên hiểu Ain ghét phản bội đến mức nào. Vì thế, cô không muốn các thành viên của mình liên lụy bởi kẻ ngu xuẩn ấy. Cô càng không muốn c·hết – đặc biệt là khi giờ đây, cô còn là vợ của Ain.
…
Trời tối dần. Duyên mải suy nghĩ nên không nhận ra. Tới khi cảm thấy lạnh, cô mới vội vã quay về nhà.
Sau bữa tối, Ain bước ra trước nhà, vừa chọc mấy con sói con vừa nhâm nhi tách trà. Từ khi phát hiện và phát triển cây trà, Ain càng yêu thích hương vị của nó.
Đang thưởng trà, thì Duyên bước ra, kéo một chiếc ghế ngồi kế bên Ain. Cô nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn.
Ain mỉm cười. Hai người cứ thế quan sát bộ lạc trong yên lặng. Không gian chỉ vang lên tiếng côn trùng, tiếng gió thổi qua lá, tạo nên một cảm giác mơ hồ và tĩnh lặng.
Sau một hồi, Duyên khẽ nói:
“Hôm nay có một thành viên tỏa ra sát ý.”
Ain im lặng. Hắn cúi đầu nhìn Duyên. Cô đang khẽ run lên. Hắn cúi xuống hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng nói:
“Anh biết rồi.”
Duyên ngẩn người ra. Sau vài giây, cô thắc mắc:
“Anh không muốn biết đó là ai sao?”
Ain vẫn giữ nụ cười, rồi nắm tay cô kéo vào trong nhà. Duyên đỏ mặt, bị kéo đi mà không kháng cự. Khi tới bàn làm việc, Ain đặt cô ngồi xuống ghế rồi nói:
“Giờ em nhắm mắt lại đi.”
Duyên khó hiểu, nhưng thấy ánh mắt dịu dàng của Ain nên vẫn tin tưởng. Cô nhắm mắt lại.
Sau vài giây, Ain nói:
“Giờ từ từ mở mắt ra.”
Duyên mở mắt theo lời chồng – và cô cảm thấy bất ngờ.
…
Cô nhìn Ain khó hiểu. Ain mỉm cười, rồi nói:
“Anh biết em đang thắc mắc: nếu đã có thứ này, tại sao anh vẫn cần em và Zua, đúng không?”
Duyên gật đầu.
Ain quay ra sau, lấy một tờ giấy trắng từ trong kệ, đặt lên bàn rồi hỏi:
“Giờ anh có một tờ giấy trắng và một giọt mực. Theo em, khi giọt mực rơi xuống, chuyện gì xảy ra?”
Duyên đáp không chút chần chừ:
“Mực sẽ làm tờ giấy bị vấy bẩn.”
“Đúng. Một khi đã bị bẩn, thì làm sao nó có thể trắng lại?”
Duyên lắc đầu, cô không hiểu.
Ain cười, rồi tiếp:
“Giờ anh chia tờ giấy làm hai nửa. Một bên bị mực làm đen, một bên còn trắng. Theo em, làm sao để bảo vệ phần trắng khỏi vết mực?”
Duyên nhìn theo tay Ain, nhíu mày suy nghĩ. Vài phút sau, cô lắc đầu, bất lực:
“Em không biết…”
“Ngốc ạ.” – Ain khẽ búng trán cô – “Em chỉ cần bảo vệ phần giấy trắng. Còn phần bị bẩn rồi thì không cần sợ nữa. Nó dơ sẵn rồi.”
Duyên ngẩn người. Nhưng rồi cô thắc mắc:
“Vậy…tại sao anh không bảo vệ cả tờ giấy nguyên vẹn?”
Cô đang nói thì bỗng dừng lại.
Ain mỉm cười. Cô đã hiểu.
Duyên bần thần, rồi lẩm bẩm:
“Càng lớn…càng phải bảo vệ càng nhiều, đúng không anh?”
Ain gật đầu:
“Đúng. Anh, em hay bất kỳ tộc nhân nào cũng đều như tờ giấy ấy. Có phần trắng và phần đen. Thay vì cố tẩy đen, anh chỉ cần giữ cho ranh giới cân bằng là được. Hiểu chưa, đồ ngốc?”
Nói rồi, Ain lại búng trán Duyên một cái. Cô nhăn mặt lườm hắn, nhưng không phản ứng gì – cô đang bận tiếp thu mọi điều.
Ain lấy ra một xấp tài liệu từ ngăn bàn, đặt lên mặt bàn rồi nói:
“Đây là những báo cáo về thành viên trong nhóm em. Nhẹ thì ă·n c·ắp, nặng thì t·ham ô·. Anh giao em xử lý.”
Rồi hắn dặn thêm:
“Duyên, nhớ nhé – không phải lúc nào cũng phải cứng rắn và bảo thủ. Đôi khi, chúng ta phải linh động với đối phương để có thể đi xa hơn.”
Duyên im lặng lắng nghe. Ain thấy vậy, nói tiếp:
“Quay lại chuyện ban đầu. Tại sao anh lập hai nhóm? Vì anh không thể nói với toàn bộ tộc nhân rằng mình đang có thứ kia – nếu nói ra, họ sẽ cảnh giác và che giấu. Chỉ khi có hai nhóm âm thầm tìm hiểu, tộc nhân mới lơ là – và đó là cơ hội.”
Duyên nhìn Ain, mắt đăm chiêu. Cô hiểu hắn đang cố nói dễ hiểu nhất cho mình. Nhưng với cô, Ain vẫn luôn ở một tầm cao khó với tới. Có lúc cô tự hỏi – hắn thật sự cưới cô vì yêu, hay vì điều gì khác?
Cô hỏi tiếp:
“Zua nói…anh có ý định sáp nhập hai nhóm. Có thật không?”
Ain gật đầu:
“Đúng. Anh đang có ý định đó, nhưng chưa phải lúc. Khi nào phù hợp, anh sẽ công bố bán chính thức cho hai nhóm.”
Duyên càng khó hiểu. Ain xoa đầu cô, rồi giải thích:
“Tức là nhóm sẽ hoạt động kiểu nửa sáng nửa tối. Không cần lẩn khuất nữa. Anh cũng cần cho những người kia một công bằng, đúng không?”
Nói rồi, Ain nhìn về phía khu vườn Vĩnh Cửu.
Duyên cũng nhìn theo, đôi mắt cô bất giác ngấn lệ.
Cô vội lau đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống, rồi khe khẽ nói:
“Vâng.”
tấu chương xong