Sô Phận

Chương 176: Xe Kéo




Chương 176 : Xe Kéo
Sau khi đoàn người đi khám phá núi lửa trở về, Mih tập trung toàn bộ công sức vào việc hoàn thiện lò nung. Sau hơn ba ngày thử nghiệm với loại đá mang từ núi lửa về, hắn rốt cuộc cũng đã xác nhận chính xác rằng loại đá kia chính là đá bazan.
Mih lập tức mang những viên đá bazan ra nung nóng, sau đó tìm cách gia tăng khả năng chịu nhiệt của lò nung.
Mục tiêu ban đầu của Mih là tạo ra một lò có khả năng nung chảy nhôm oxit và silica tồn tại dưới dạng thạch anh – hai loại vật liệu cần nhiệt độ rất cao mới có thể chảy lỏng.
Ban đầu, khi xác định được loại đá là bazan, Mih đã vô cùng hào hứng và bắt tay xây dựng lò nung mới. Nhưng sau vài ngày thử nghiệm với thạch anh, cả nhóm chế tác lại thất vọng nặng nề.
Chỉ với đá bazan thuần túy, nhiệt độ lò không đủ để nung chảy thạch anh. Cả nhóm buộc phải xem xét lại toàn bộ thiết kế ban đầu. Sau hơn năm ngày, họ nhận ra lò nung hiện tại đã bị hư hại ở nhiều chỗ do nhiệt độ quá cao.
Từ đây, nhóm chế tác mới nhận ra rằng công nghệ lò nung cũ không còn phù hợp với vật liệu mới. Một báo cáo nhanh chóng được gửi tới Ain.
Vì vậy, Ain mới có mặt ở đây để kiểm tra. Nhìn đống ngổn ngang trước mắt, hắn thở dài rồi bước tới nơi đông người nhất.
Nghe tiếng bước chân đến gần, các thành viên chế tác quay lại, thấy người tới là tộc trưởng, cả đám lập tức đứng bật dậy, nghiêm chỉnh, đồng thanh hô:
“Chào tộc trưởng!”
Ain mỉm cười hạnh phúc. Hơn hai năm trôi qua, nhưng kỷ cương vẫn được giữ vững. Không chỉ vì uy danh của Ain, mà còn nhờ sự nghiêm khắc của Dio và Ry trong quản lý chiến binh bộ lạc.
Ain vẫy tay chào, rồi đi thẳng về phía bàn trung tâm. Các thành viên chế tác vội tránh sang hai bên nhường lối.
Trước mắt hắn là một chiếc bàn gỗ dựng tạm, trên mặt bàn đặt bản vẽ chi chít nét mực. Hiển nhiên, nó chỉ là bản phác sơ khai, chưa hoàn tất. Ain cầm lên xem.
Trong bản vẽ là hình một mái vòm kín, bán cầu – nhưng hình dạng còn xiêu vẹo, không cân đối. Rõ ràng là họ thiếu công cụ vẽ chính xác. Ain thở dài, chợt nhận ra hắn đã quá chú tâm vào các dụng cụ khác mà quên mất việc chế tạo dụng cụ vẽ kỹ thuật.
Khi về, Ain dự định sẽ vẽ mẫu và giao người làm các vật dụng như compa, thước kẻ, thước tròn...Những thứ này sẽ cực kỳ hữu ích không chỉ cho nhóm chế tác mà còn cho đám học trò ở lớp học sau nhà.
Quay lại bản vẽ, Ain chỉ vào rồi nói với các thành viên chế tác:
“Cái này, tôi nghĩ chúng ta nên giữ hình cong như vậy. Khi nung, không khí nóng sẽ tỏa ra đều, như thế sức nóng không tập trung quá mức một chỗ.
Ngoài ra, chúng ta cần làm thêm một lớp lót bên trong lò. Lớp này sẽ bảo vệ vật liệu chính khỏi bị hư hại.
Và tôi đề xuất thêm ống dẫn khí, để mình có thể kiểm soát nhiệt độ chính xác hơn.”
Nghe đến đây, đám chế tác lắng nghe chăm chú. Một số người vội vã lấy giấy ra ghi chép, còn Mih thì đứng ngẫm nghĩ, cố hình dung ra lò nung theo lời tộc trưởng mô tả.

Rok cũng lắng nghe, nhưng không biểu lộ cảm xúc gì. Từ lúc Mih rút khỏi công việc, Rok phải gánh cả nhóm, mệt mỏi thấy rõ. May thay, Ain đã rút nhiều trách nhiệm về cho nhóm nghiên cứu, giúp Rok bớt áp lực phần nào.
Tuy vậy, vấn đề lò nung không đủ an toàn để nung nhiệt độ cao vẫn khiến nhiều công đoạn bị trì hoãn.
Nghe Ain mô tả cách làm lò mới, Rok hơi bất ngờ – nhưng cũng chỉ vậy. Bởi anh ta và các tộc nhân đã quá quen với việc này: tộc trưởng luôn là người mang tới hướng đi mới.
Ain sau khi góp ý bản vẽ liền đi về phía một lò nung bằng đất xây tạm – nơi nhóm chế tác đang thực nghiệm. Hắn bước vào bên trong.
Thấy vậy, mấy tộc nhân hốt hoảng chạy theo. Lò chỉ là công trình tạm, chẳng ai chắc nó có sập bất cứ lúc nào không. Ain mà gặp chuyện, cả đám sẽ gánh hậu quả trước toàn bộ tộc.
Bên trong không gian lò, Ain nhìn trần đất mà ngao ngán. Hắn bắt đầu chỉ trỏ, hướng dẫn các thành viên xung quanh. Mọi người gật đầu liên tục, thỉnh thoảng cũng góp ý lại vài điểm sai.
Ain không có nhiều kinh nghiệm thực hành bằng họ, nên luôn tỏ ra tôn trọng. Hắn chỉ góp phần tối ưu bằng kiến thức và cách tổ chức, đặc biệt là giải thích rõ cấu tạo và nguyên lý quạt thổi khí.
Nghe đến “quạt thổi khí” đám tộc nhân như ong vỡ tổ. Ai nấy đều chăm chú nghe, cố ghi chép lại càng nhiều càng tốt.
Bởi chỉ cần ghi lại được khoảng 70% những gì tộc trưởng nói, bán lại tài liệu cho nhóm nghiên cứu thôi cũng đủ “ấm” cho cả gia đình một tháng rồi.
Mih vô cùng chăm chú lắng nghe những lợi ích của quạt thổi, vì theo lời tộc trưởng, vật dụng này có thể giúp tăng giảm nhiệt độ một cách vượt trội, từ đó Mih sẽ có thể nung được nhiều nguyên liệu hơn.
Đặc biệt, hai chướng ngại lớn nhất hiện tại là thạch anh và nhôm oxit. Chỉ cần nung thành công hai thứ này thôi, bộ lạc sẽ có một bước tiến lớn. Thành phẩm mà Ain nói đến sau khi xử lý được hai nguyên liệu này hiện đang khiến rất nhiều người mong chờ.
Còn hiện tại, sau khi truyền đạt xong, Ain chào tạm biệt rồi đi đến khu dân cư gần khu mỏ. Nơi này khá xa, nên Ain đứng chờ ở ngã ba gần đường ray. Hắn nhìn về hướng tây, nơi có một khu dân cư nhỏ nhắn hiện lên lờ mờ phía xa.
Nhưng từ chỗ Ain đứng đến đó thì quá xa, nếu đi bộ sẽ mất vài tiếng – Ain không dư dả thời gian cho việc đó.
“Biết vậy nhờ Ichi cõng mình chạy tới đó cho rồi...mà con Ichi đi đâu mất gần hai tuần nay chưa về nữa, aiz, lo ghê.”
Ain còn đang mãi suy nghĩ thì nghe thấy tiếng “cạnh cạnh…cạnh cạnh...” – một chuyến xe kéo đang đến gần. Ain nhìn lên, thấy trên xe là một gương mặt quen thuộc.
Tel, khi nhìn thấy người đứng bên vệ đường, thì ngạc nhiên. Hắn vội nói với người điều khiển xe:
“Thắng chậm lại, là tộc trưởng kìa!”
Người điều khiển xe cũng đã nhìn thấy Ain, nên không cần Tel nhắc cũng bắt đầu hãm phanh. Tiếng “kéééétttt...” vang lên chói tai khiến Ain phải bịt tai lại.
Tiếng kêu dần nhỏ đi, xe kéo dừng trước mặt Ain. Hắn thở dài, nói:

“Bộ phanh mà nhóm nghiên cứu làm vẫn chưa tối ưu à?”
Tel nghe vậy chỉ dám gãi đầu cười trừ:
“Chuyện đó tôi chịu, tộc trưởng à...Lúc đầu nó còn to hơn nhiều, giờ vậy là đỡ lắm rồi. À mà tộc trưởng đi đâu thế?”
Ain phủi bụi trên vai áo, đáp:
“Các cậu có đi ngang chỗ dân cư đằng kia không? Cho tôi đi nhờ với.”
“Có, tộc trưởng lên đi! Đưa tay tôi đỡ.”
Tel cười tươi, đưa tay kéo Ain lên xe. Ain vừa bước lên vừa trầm trồ:
“Chà, mới sớm mà thu hoạch cũng nhiều ghê.”
Nói rồi, hắn chỉ về đống nguyên liệu chất phía sau. Tel nhìn theo rồi khiêm tốn đáp:
“Không nhiều đâu tộc trưởng, chỉ là số nhỏ thôi.”
Dù nói vậy, nhưng nhìn cái mũi của Tel thì cũng biết hắn đang tự hào lắm. Ain chỉ cười nhẹ, hắn ngoái đầu nhìn lại – chiếc xe kéo giống xe goòng trong ký ức tiền kiếp.
Trên xe chất đầy đá quặng, nối giữa hai xe là một cái móc sắt, hệ thống liên kết có vẻ sơ sài, khiến Ain suy nghĩ:
“Aiz, cái móc kéo phải nghiên cứu thêm...Cái phanh nữa...rồi cả thùng xe...C·hết tiệt, giao cho nhóm kia rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu.”
Ain nghiêm mặt khiến Tel lo lắng tưởng mình làm gì sai. Hắn dè dặt hỏi:
“Tộc trưởng...đi được chưa ạ?”
Ain nghe gọi mới sực tỉnh, mỉm cười:
“À, được rồi, đi thôi.”
Thấy Ain bình thường trở lại, Tel và người điều khiển xe mới thở phào nhẹ nhõm. Xe lại tiếp tục chuyển bánh, tiếng “cạnh cạnh...” vang lên đều đặn.
Ain nhìn quanh – vẫn là rừng rậm xanh mướt, thi thoảng có vài loài động vật cắt ngang đường ray. Nghe tiếng xe, chúng giật mình bỏ chạy vào rừng, nhưng vẫn thò đầu ra ngó nghiêng. Ain cười khổ – hơn hai năm rồi mà đám thú này vẫn chưa quen với xe kéo.

Hắn thầm khâm phục tộc nhân của mình – những người cần mẫn dựng nên tuyến đường ray này. Không chỉ lắp ghép, họ còn phải khảo sát, khai hoang, đào đường…
Mỗi đoạn đường phải khảo sát kỹ: có động vật gì, đất đai ra sao, độ cứng thế nào, rừng nhiều không, khí hậu ổn định không,...Rồi còn phải tối ưu cả tuyến vận chuyển, nhân lực, vật liệu...Dù Ain biết vẫn còn chỗ chưa hoàn hảo, nhưng hắn vẫn hài lòng.
Hiện tại, bộ lạc vẫn chưa có động cơ, nên việc di chuyển dựa vào độ dốc tự nhiên từ cao xuống thấp. Có đoạn gập ghềnh, sốc tới mức Ain muốn văng khỏi xe.
May là do đã chuẩn bị trước những sợi dây buộc người vào xe, Ain trải qua đoạn đường kia mới hiểu, vì sao mà Tel nhắc nhở buộc dây khi gần tới đoạn đường kia.
Ain ngồi một góc vệ đường mà ói, hắn vì chịu không nổi độ sốc nên người điều khiển dành dừng xe để cho Ain đi ói, còn hắn cũng tranh thủ đi vệ sinh.
Chỉ còn Tel trên xe nhìn xung quanh, hắn cười khổ nhìn hai người đi chung, Ain sau khi ói xong cũng thoải mái một chút mà leo lên xe kéo.
Tel đưa cho Ain bình nước lọc, nhận lấy Ain vội húp vài ngụm rồi quay đầu khạc nhổ, xong hắn mới uống nước bổ sung lượng nước hao hụt, xong rồi mới đưa lại bình nước cho Tel.
Người điều khiển xe cũng kịp quay về, hành trình lại tiếp tục.
Xe kéo đi được khoảng 30 phút thì Ain bắt đầu thấy những ngôi nhà thấp thoáng hiện ra trong tầm mắt. Đột nhiên, người điều khiển xe kéo bất ngờ kéo phanh.
“Kééééttttt...”
Một lần nữa, tiếng kêu chói tai khó chịu lại vang lên. Ain nhăn mặt, đưa tay bịt tai, thầm thề rằng sau hôm nay nhất định phải về yêu cầu nhóm nghiên cứu chế ra một hệ thống phanh mới yên tĩnh hơn.
Chiếc xe từ từ chậm lại rồi dừng hẳn trước một chòi canh gác nhỏ. Ain lúc này mới để ý phía trước xe có một rào chắn bằng sắt đang chắn ngang đường.
Chiếc rào này được điều khiển nâng lên hoặc hạ xuống bằng dây thừng, do người canh gác trong chòi vận hành. Ain thở dài – hắn lại quên mất chính mình là người đã đề xuất làm cái rào này.
Một người gác đứng trong chòi vừa thấy xe kéo tới thì như thường lệ, hét vọng ra:
“Giấy tờ thống kê?”
Tel nghe xong thì lấm lét quay sang nhìn Ain với vẻ mặt bối rối. Thấy vậy, Ain chỉ cười trừ, vỗ vai Tel rồi nói:
“Cứ làm như bình thường là được.”
Nghe xong, Tel như trút được gánh nặng trong lòng. Anh từ từ bước xuống xe kéo. Còn người trong chòi thì bực tức vì hỏi mãi không ai trả lời, hắn thò đầu ra ngoài, gắt gỏng:
“Có nghe ta... n...ói...kh...ô...ng... Tộc trưởng!?”
Càng nói, giọng hắn càng lắp bắp. Ain thấy vậy chỉ biết cười khổ, khẽ vẫy tay ra hiệu không sao. Tel mặt không cảm xúc tiến lại gần chòi gác, không rõ anh nói gì với người gác kia, chỉ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt.
Tấu chương xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.