Chương 181 : Tôi Là Ai? (3)
Ain vội vàng lảng tránh vấn đề, hắn cúi đầu nói :
“Không biết bốn vị Tứ bất tử có gì dặn dò mà phải làm những việc này cho con ạ?”
Bốn người họ nhìn nhau lần nữa, rồi cả bốn bật cười, Thánh Gióng mới cất lời :
“Ngươi đã hiểu nhiệm vụ mà mẹ giao cho là gì không?”
“Dạ hiểu.”
Ain không suy nghĩ quá lâu mà trả lời, Gióng nghe câu trả lời của Ain mà khinh thường, Gióng tức giận nói :
“Hiểu, hừ, ngươi nói nghe dễ nhỉ. Ta hỏi ngươi sức mạnh là gì? Đơn thuần là cơ bắp hay còn gì khác?”
Ain còn chưa trả lời thì ba người kia đã nói tiếp.
Liễu Hạnh Công Chúa:
“Trách nhiệm không chỉ là gánh vác, mà còn là sự thấu hiểu. Ngươi đã thực sự hiểu trái tim những người xung quanh chưa?”
Chử Đồng Tử:
“Ngươi muốn yêu thương, nhưng ngươi đã thực sự biết cách hy sinh vì tình yêu chưa?”
Tản Viên Sơn Thánh:
“Xây dựng một bộ lạc giống như gieo trồng một cái cây. Gốc rễ ngươi có mạnh không? Bộ lạc ngươi đã có bản sắc, văn hóa của mình hay chưa?”
Một loạt câu hỏi làm cho Ain choáng váng, hắn không ngờ rằng có lúc mình được hỏi như vậy. Ain cúi đầu, hắn muốn suy nghĩ kỹ hơn trước khi trả lời.
Nhiệm vụ mẹ giao là gì? Ý nghĩa của nó là sao? Điều mẹ muốn hắn làm là gì?
“…là gì?”
Ain lẩm bẩm, hắn tự sắp xếp lại bộ não, hắn cần đi sâu hơn vào từ ngữ, phát âm, dấu thanh,...Hắn muốn học lại mọi thứ, hắn muốn biết nhiều hơn nữa, chẳng phải năm xưa hắn học rất giỏi sao?
Hắn bắt đầu cười ngờ nghệch, đã quá lâu rồi hắn mới có lại cảm giác thèm muốn một thứ gì đó, chẳng phải đây là cảm xúc hắn có được khi học cấp 1 sao? Tiếp xúc từng kiến thức mới, hắn muốn phát triển bản thân hơn là dậm chân tại chỗ.
Vậy tại sao đó giờ hắn không làm như này? Vì khối lượng công việc bộ lạc quá lớn dẫn đến hắn lười làm hơn, mọi công việc càng ngày xử lý sơ sài.
Nhưng hắn luôn tự nhủ mình làm rất tốt, chỉ là các tộc nhân vẫn chưa làm tốt việc của họ, làm tốt thì đâu có nhiều báo cáo gửi về cho hắn như vậy.
“Sức mạnh là gì? Là thuần túy cơ bắp hay một thứ nào khác. Sức mạnh ở đây có phải liên quan tới nhiệm vụ kia? Vậy nó sẽ có ý nghĩa gì?”
Ain lẩm bẩm, hắn nhìn bàn tay của mình, hắn vận sức thử, bàn tay phát ra ánh sáng xanh nhạt bao lấy nấm đấm. Ain nhắm mắt, ánh sáng không còn ở bàn tay mà lan ra khắp người hắn.
“Bụp!”
Ánh sáng xanh tan vỡ chỉ sau vài giây bảo vệ cơ thể Ain, hắn không quan tâm. Hắn lại nhắm mắt, cơ thể hắn lại xuất hiện một luồng ánh sáng xanh dương đậm đặc, nhưng chỉ mới vừa bao quanh tới hông của hắn, ánh sáng kia cũng biến mất.
Ain thở dài, hắn mở mắt nhìn lại bàn tay, hắn vẫn quá yếu, sức mạnh thuần túy hắn vẫn chưa đạt, vậy thì sức mạnh kia hắn bao giờ mới có.
“Thấu hiểu, tin tưởng, vậy mình đã tin tưởng ai chưa? Trách nhiệm không phải là tự mình gánh vác, vậy mình đã chia sẻ cho ai khác chưa?
Mình đã có một lần nào hỏi những lời thật lòng của những người xung quanh chưa? Tộc nhân cần gì? Muốn gì? Mình đã hỏi chưa? Hay là tự suy đoán?”
Ain vẫn đứng đáy, tự hỏi mình, tự trách mắng mình, hắn không quản có bốn vị thánh kia nhìn, hắn đang tự tìm câu trả lời cho mình.
“Tình yêu là gì? Liệu mình yêu mấy cô nàng là vì họ có một phần linh hồn của Duyên, hay mình thương hại họ? Mình đã hạnh phúc thật khi sống cùng họ, hay mọi thứ chỉ là giả tạo?
Mình tự quyết định cưới họ, đã có lúc mình đi hỏi họ trước khi quyết định chưa? Họ hy sinh vì mình để giúp bộ lạc, vậy mình đã hy sinh cho họ cái gì?”
Ain càng tự hỏi, giọng nói của hắn càng trầm lắng hơn, hắn nhận ra mình đã quá thờ ơ và tự mình làm hết trong hôn nhân, một cuộc hôn nhân như vậy có bền vững và hạnh phúc?
“Bộ lạc là gì? Bản sắc là gì? Văn hóa là gì? Những gì mình đang làm là sao chép, vậy làm sao mới tạo ra một bộ lạc khác những bộ lạc thường thấy?
Tại sao bộ lạc Huyết Sắc có bản sắc như vậy? Dù cho họ có hung ác, dữ tợn nhưng không phủ nhận họ có bản sắc riêng của mình.
Còn bộ lạc chẳng phải họ chỉ là nhiều gia đình gom lại sống cùng nhau, từ đó thống nhất ngôn ngữ, văn hóa, lãnh thổ của riêng mình.
Bộ lạc của mình hiện tại đã có những thứ đó hay chưa? Gốc rễ mà mình xây dựng đã vững chắc hay chưa? Hay mọi thứ chỉ là chắp vá tạm thời?”
Ain thở dài, hắn thật sự mệt mỏi, vậy ra mọi thứ hắn làm tới nay chỉ là làm trên mặt nổi của sự việc, còn mặt sâu xa hơn hắn chưa từng nghĩ tới chứ đừng nói là làm.
Suy nghĩ của hắn vẫn còn nông cạn lắm, thiếu sót nhiều nhưng hắn lại tự cao về những gì mình làm.
Ain đã thông suốt, hắn đã có thể tự mình phá vỡ bức màn sương trong tâm, hé ra từ đó giờ hắn chính là người tự mình tạo nên bức màn.
Hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé so với những người ở đây, hắn thấy việc mình làm nhỏ bé so với những gì Tứ bất tử làm được, vậy mà hắn còn vui sướng những gì mình làm.
Ain cảm thấy mình thật hổ thẹn, người ta còn phải tự diễn để mình nhận ra khuyết điểm, ấy vậy mà…
Ain cúi đầu thật lâu, bốn vị thánh nhìn vậy thì mỉm cười, ít nhất tạm thời họ đã có thể tin tưởng thằng nhỏ này.
Ain ngước đầu lên, hắn nghẹn ngào nói :
“Cảm ơn bốn vị Tứ bất tử đã giúp con nhận ra sai lầm của mình.”
Thánh Gióng nghe vậy, liền cười to, tiếng cười vang vọng giữa không gian tĩnh lặng:
“Nhóc con, sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là nhận ra sai lầm vào lúc nào. Chẳng phải ai cũng từng yếu đuối, nhỏ bé sao? Ngươi nghĩ ta sinh ra đã là anh hùng sao? Sức mạnh là thứ được rèn từ thất bại, từ đau khổ, không phải thứ từ trời rơi xuống!”
Liễu Hạnh Công Chúa nhẹ giọng tiếp lời Gióng :
“Đúng vậy, con hãy nhớ rằng, tin tưởng và thấu hiểu là cơ sở cho một mối quan hệ, chỉ khi con tin tưởng đối phương và ngược lại thì sẽ không có thứ gì phá vỡ mối quan hệ ấy.
Gánh nặng mà con mang không nên tự mình gánh vác, hãy chia sẻ cho những đồng hành một ít, đi cùng nhau trên con đường khó khăn sẽ tốt hơn là tự mình đi.”
Ain lặng im. Chử Đồng Tử nói :
“Trong tình yêu không phải lúc nào cũng màu hồng, phải có những lúc tình yêu màu đen, sai lầm không phải lúc nào cũng là xấu.
Tình yêu phải có nhiều gia vị mới đẹp, mọi thứ trên đời không vật nào là hoàn hảo, mỗi vật đều tìm những mảnh ghép cho mình. Con cũng vậy, hãy mở trái tim mình ra, để những người con yêu có thể lắp vào những khoảng trống trong con.”
Tản Viên Sơn Thánh nói :
“Mọi thứ con làm vẫn còn sớm, thay đổi vẫn là dễ dàng, chỉ cần con nói ra những gì mình nghĩ, các tộc nhân của con sẽ hiểu và làm cùng nhau.
Xây dựng một bộ lạc không phải là một mình, mà là sự chung tay của mọi người, gốc rễ của cây có mạnh không là do kết hợp nhiều bộ phận khác nhau.
Chúng đồng lòng hướng tới một mục tiêu làm sao cho cây phát triển vững mạnh, rễ là bộ phận nền móng nên các bộ phận khác của cây mới ưu tiên trước.
Ta mong con hiểu những gì ta nói.”
Ain vẫn im lặng, hắn đang được những bậc cha chú truyền dạy từ những kinh nghiệm xương máu của người đi trước, im lặng lắng nghe và tiếp thu là một sự tôn trọng lớn nhất đối với tiền bối của một hậu bối như Ain cần làm.
Bốn vị thánh nhìn Ain, rồi nhìn nhau mỉm cười, họ nhìn hắn rồi cùng nói :
“Vậy ngươi là Ain hay Thiên?”
Ain nhắm mắt, sau giây lát, hắn cúi đầu, quyết đoán nói :
“Con vẫn là Ain, nhưng con vẫn muốn là Thiên để không quên những gì mình từng có, nếu không được thì con không thể tiếp tục.”
Bốn người họ nhìn nhau ngạc nhiên, sau đó liền bật cười, Gióng vừa cười vừa nói :
“Ha, ha ngươi giống như lời mẹ nói, quá mức cố chấp, đã kêu chọn một trong hai, ngươi muốn chọn cả hai ư, ha ha mắc cười quá.”
Ain nghe lời này cũng không phản bác, hắn là vậy, đã muốn thì không ai cản được, đó là bản tính của hắn từ đó giờ. Dù cho có hai kiếp người nhưng cộng lại hắn vẫn chưa được 50 tuổi, mà chẳng phải người ta hay nói “Đàn ông là những đứa trẻ chưa lớn sao?”.
Tản Viên Sơn Thánh nhìn gương mặt thể hiện sự cố chấp của Ain mà thở dài, rồi nói :
“Được, bọn ta chấp nhận yêu cầu của con. Nhưng con phải lập một lời hứa với bọn ta, thế nào?”
“Dạ được.”
Ain ngay lập tức đồng ý, còn Tản Viên Sơn Thánh dù đã đoán trước cũng bất ngờ trước quyết tâm của Ain, ông mỉm cười nhìn ba người bạn.
Bốn người bay lên cao, lấy Ain làm trung tâm, bốn người bay xung quanh hắn, bốn người liền xuất thủ ra những ấn tay lạ.
Ain nhìn thấy Thánh Gióng có ấn thủ mạnh mẽ dứt khoát, còn Chử Đồng Tử thì mềm mại, có lúc như cuồng vũ. Tản Viên Sơn Thánh thì thủ ấn lại lúc mềm, lúc cứng như câu nói có nhu có cương.
Liễu Hạnh Công Chúa là người có thủ ấn đặc biệt, cảm giác mang lại cho Ain là sự bình yên và nhẹ nhõm cho tâm hồn hắn.
Tứ bất tử bỗng cùng nói to :
“Bọn ta là Tứ bất tử, Thánh Gióng ta đại diện cho ý chí, sức mạnh, tinh thần chống giặc ngoại xâm.
Bọn ta là Tứ bất tử, Liễu Hạnh Công Chúa đại diện cho công dung ngôn hạnh phụ nữ Đại Việt.
Bọn ta là Tứ bất tử, Tản Viên Sơn Thánh ta đại diện cho tinh thần quật cường trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên.
Bọn ta là Tứ bất tử, Chử Đồng Tử ta đại diện cho tình yêu đôi lứa và thương nông nghiệp.”
Thánh Gióng bước lên một bước, giọng ông vang rền như tiếng sấm giữa trời:
"Hỡi Ain, hôm nay, bọn ta – Tứ Bất Tử – thống nhất ban cho ngươi một lời hứa. Lời hứa này không chỉ là gánh nặng, mà còn là ánh sáng dẫn lối. Ngươi phải phát huy những gì chúng ta truyền lại, biến sức mạnh, trí tuệ, tình yêu, và sự bền bỉ thành ngọn lửa cháy mãi trong tộc nhân của mình."
Chử Đồng Tử tiếp lời, ánh mắt hiền từ nhưng giọng nói lại tràn đầy uy nghiêm:
"Ngươi cũng phải nhớ, nhiệm vụ Mẹ Âu Cơ giao cho không chỉ là trách nhiệm, mà còn là niềm tin. Ngươi gánh trên vai tương lai của cả bộ lạc này. Hãy cẩn thận từng bước đi, nhưng đừng bao giờ chùn bước."
Liễu Hạnh Công Chúa nhẹ nhàng tiến tới, đôi mắt bà nhìn thẳng vào Ain, như muốn nhìn thấu cả tâm can hắn:
"Sống vì tộc nhân, nhưng đừng quên giữ gìn chính mình. Tình cảm có thể là sức mạnh, nhưng cũng là xiềng xích. Ngươi phải học cách điều khiển nó, không để nó điều khiển ngươi."
Cuối cùng, Tản Viên Sơn Thánh bước lên, giọng ông trầm thấp, như tiếng đất mẹ vọng lên từ lòng núi:
"Lời hứa này không phải chỉ dành cho ngươi, mà còn là minh chứng cho lòng trung thành của ngươi với đất tổ, với những người đã trao trọn niềm tin nơi ngươi. Vậy ta hỏi, Ain, ngươi có chấp nhận hay không?"
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Ain, tạo thành một áp lực vô hình. Ain hít một hơi thật sâu, nhìn từng vị Tứ Bất Tử, rồi dõng dạc đáp:
“Con chấp nhận. Con - Ain, cũng là Thiên - xin thề trước bốn vị Tứ bất tử sẽ không từ bỏ nhiệm vụ mẹ Âu Cơ đã giao, không làm thất vọng những gì bốn vị đã tin tưởng. Dù khó khăn, khắc nghiệt đến đâu con cũng sẽ không từ bỏ.”
Tứ bất tử nghe lời này cũng mỉm cười, từ thân thể họ xuất hiện bốn luồng sáng nhỏ bay vào thân thể của Ain. Ain cảm nhận được sức mạnh mới, hắn vui sướng, không chỉ là sức mạnh mà Ain còn cảm nhận được nhiều hơn thế.
Chỉ là hắn cần thời gian để tìm hiểu những sức mạnh mới, còn bây giờ hắn buồn ngủ rồi.
Ain nhắm mắt.
tấu chương xong.