Chương 182 : Hiện Thực Khó Xóa Bỏ
Thực tại.
Duyên tỉnh dậy sau một đêm mặn nồng. Đôi mắt còn ngái ngủ quét khắp phòng, không thấy bóng dáng Ain đâu. Cô thở dài, bước xuống giường. Hình ảnh này đã trở thành thói quen mỗi sáng của cô.
Gian chính nhà im lìm. Nơi bàn làm việc, vốn hay lộn xộn giấy tre và những mảnh than vẽ bản đồ, hôm nay trống trơn. Một linh cảm bất an dấy lên. Duyên quay đầu nhìn về phía nhà tắm. Không tiếng động.
Duyên quay đầu lại, chân bước ra ngoài cửa, cô nghi hoặc trong lòng :
“Ain làm gì mà mở cửa sớm vậy nhỉ?”
Cửa chính hé mở. Làn không khí buổi sớm lành lạnh phả vào, khiến cô rùng mình. Ánh mắt Duyên lướt qua khoảng sân nhỏ, chợt khựng lại.
“Ain!”
Không kịp nghĩ nhiều, Duyên chạy vội đến. Cô lay mạnh cơ thể to lớn của Ain, cố gắng kéo hắn dậy, nhưng thân hình gần 1m9, nặng hơn 89kg khiến mọi nỗ lực của cô trở nên vô ích.
“Hự!”
Cô ngã phịch xuống đất. Một vết xước rát lên cánh tay, nhưng cô chẳng buồn để ý. Duyên hướng về nhà, giọng đầy hoảng loạn :
“Eny! Opf! Ra phụ chị với!”
Bầy sói nghe tiếng động cũng tỉnh dậy, chúng nhìn chủ nhân vẫn nằm đó mà không suy giảm bệnh tình, còn nữ chủ nhân thì đầy sự hoảng sợ.
Alpha là con sói đứng đầu trong bầy, nó nhìn bầy đàn của mình hoang mang cũng bất an theo, nó phải làm gì đó để giúp chủ nhân cũng như ổn định bầy đàn, vì bầy của nó không còn sự bảo vệ của mấy con sói đực.
Alpha đi lại chỗ chủ nhân, nó liếm mặt chủ nhân, nó khều chủ nhân, nó muốn chủ nhân tỉnh lại, nó còn muốn chủ nhân đi tìm đám sói đực nữa.
Nhưng Ain vẫn cứng đơ như vậy.
Ba cô nàng kia nghe tiếng kêu của Duyên cũng mơ màng tỉnh dậy, Eny còn cười đùa nói :
“Có chuyện gì vậy chị Duyên? Bộ anh Ain làm chị đến mức đầu hàng luôn sao? Vậy mà hôm qua còn nói là mình mạnh lắm, đúng không chị Rin.”
“Uhm.”
Rin nghe hỏi cũng mơ màng trả lời, Opf vẫn còn cà gật cà gật. Duyên quay lại, giọng cao hẳn lên:
“Lẹ lên! Anh Ain ngất xỉu rồi!”
Cả ba người vội vàng chạy ra, chẳng kịp để ý mình còn đang khoác vội những tấm chăn. Họ cùng nhau khiêng Ain vào trong nhà, đặt hắn lên giường.
Lúc này mới sáng sớm nên tộc nhân cũng chưa tỉnh nhiều, một vài người tỉnh táo thì đang ở phía tây bộ lạc, vì vậy mà Duyên không thể nhờ ai để hỗ trợ mình.
Rin vội kiểm tra cơ thể, nét mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Eny ở bên trực chờ đợi Rin nhờ vả, gương mặt con bé cắt không còn một giọt máu.
Duyên cùng Opf đi ra ngoài, cả hai rối bời không rõ nên làm gì, là người còn chút tỉnh táo, Duyên bảo :
“Chị Opf, chị đi nấu cháo hành cho anh Ain đi, em đi ra ngoài một xíu.”
Opf vội gật đầu, Duyên bước ra ngoài cửa, nhìn bầy sói lo lắng, cô cũng thở ra một hơi, nếu không có bầy sói có lẽ tình trạng của Ain nghiêm trọng hơn nhiều.
Bầy sói vẫn quanh quẩn ở đó. Alpha nhìn cô với ánh mắt lo lắng, Beta cúi đầu rên khẽ.
Duyên vô thức xoa đầu Beta như muốn nói lời cảm ơn, cô không biết rằng lần đầu tiên Beta để một ai đó ngoài Ain chạm vào mình. Có lẽ vì quá lo cho chủ nhân nên Beta cũng thoải mái một xíu.
Cô lẩm bẩm:
“Phải làm gì bây giờ...”
Duyên bước đi ra chỗ khu rừng ở bên núi, nhìn lên phía trên cây, cô nhíu mày, chỉ nhảy ba bốn bước chân, Duyên đã ở trên cành cây.
Duyên đứng đó, đúng ba giây sau, ba người mặc đồ đen xuất hiện trước mắt Duyên, cô nhìn ba người cúi đầu một lúc rồi cất giọng :
“Đêm qua ba người làm gì?”
“Dạ,...”
Một người dường như nắm chức vụ cao nhất trong nhóm ba người liên ấp úng nói, Duyên nhíu mày, cô quát :
“Nói!”
“Dạ, chúng tôi... ngủ ạ...”
Người kia sợ hãi liền trả lời, Duyên dù đoán nhưng cô không ngờ nhóm người này lại lơ là như vậy, cô tức giận.
Cơn giận bùng lên. Ánh mắt Duyên như thiêu đốt.
“Ngủ? Các ngươi có biết vì sự lơ là của mình mà tộc trưởng đã như vậy không?”
Cô giận vì bọn họ đã ngủ quên giờ Ain mới như vậy, cô giận vì mình là một trong hai người đứng đầu đội Phán Quyết vậy mà quản lý lỏng lẻo.
Duyên thở dài, cô phất tay, ba người kia bất ngờ, họ không ngờ có lúc người trước mặt lại tha cho họ, kể từ khi sáp nhập hai nhóm Dơi và Dao thì sự máu lạnh của Duyên được lan tỏa đi rất mạnh mẽ.
Duyên không chỉ máu lạnh với kẻ thù mà còn là thành viên trực thuộc sai phạm, ba người họ đã vi phạm một trong những nguyên tắc quan trọng là ngủ trong lúc làm nhiệm vụ.
Cả ba còn tưởng mình bị g·iết tới nơi khi nhận ra sát ý của Duyên, dù không muốn c·hết nhưng cả ba đều rõ khi bước chân vào đội, họ đã đặt một chân vào cửa tử, chạy trốn chỉ là khiến c·ái c·hết đau đớn thêm mà thôi.
Nhìn ba người vẫn ở đó, Duyên mới quát :
“Còn không mau đi, về tự mình kiểm điểm. Còn nữa thông báo cho Zua quay về bộ lạc, nói lệnh của tộc trưởng.”
“Vâng.”
Ba người kia nghe Duyên nói vội đồng thanh nói rồi biến mất, để lại Duyên đứng lặng trên cành cây, đôi mắt nhìn xa xăm.
…
Cô máu lạnh, cô biết, nhưng ai thấu hiểu cho cô, từ nhỏ sống trong bộ lạc cùng với chị gái, cả hai chị em tưởng chừng được sống hạnh phúc.
Nhưng không! Bộ lạc hai chị em sống bị tiêu diệt, cả hai b·ị b·ắt làm nô lệ, do sở hữu vẻ đẹp nên chị cô phải hầu hạ nhiều người, phải làm niềm vui cho kẻ thù.
Còn cô thì phải sống chui sống nhục ở một góc rác, chị cô nhờ vào sự lanh trí không những thoát khỏi việc sống nô lệ mà còn thăng tiến, chị cô tiếp cận Vu và tộc trưởng.
Dùng mọi cách để tận dụng, thậm chí là ô nhục nhất mang thai những quả trứng để cho ‘Vu’ có thể trùng sinh, đổi lại là chị cô thành công nhờ vả một người là Mih.
Cả hai người bàn nhau cố gắng để chia rẽ Vu và tộc trưởng, mọi thứ chỉ để tạo một cơ hội cho cô chạy trốn và rồi cô được Mih giải thích, Duyên muốn cứu chị.
Nhưng số phận trêu đùa, cô phải tận mắt nhìn chị mình c·hết, một c·ái c·hết nhanh chóng, đối với những nô lệ giống Duyên thì c·ái c·hết đó không thỏa mãn sau những gì chị cô làm với họ.
Với Duyên như vậy là quá đủ với hai chị em cô rồi, Mih kéo cô đi, đi mãi đi mãi. Cô đã không còn mục tiêu hướng đến, cô chỉ muốn sống, sống vì chị gái đã ban cho mình.
Để rồi khi chứng kiến những gì ở nơi mà nhóm Ain sống, cô muốn được như họ, muốn được mạnh như họ, đặc biệt là khi cô biết cả hai bên đều có chung một kẻ thù.
Ain là người cô nhắm tới, ban đầu cô chỉ muốn lợi dụng cho mục đích của mình, nhưng qua thời gian cô bắt đầu nảy sinh tình cảm, đúng cái độ tuổi của cô.
Cô không hiểu, cô bắt đầu theo trái tim, cô cùng Eny cố gắng hiểu yêu là gì? Cả hai lần nữa thành mối quan hệ chị em sau thời gian chung sống, cô dần hiểu hơn về những gì mà chị cô từng làm.
Nhưng cô lại vướng mắc, cả hai đều có người mình thích là Ain, cả hai ngầm hiểu với nhau cạnh tranh công bằng, nhưng cô rõ mình thiệt hơn trong cuộc đua này.
Lần đầu tiên trong đời, Duyên muốn thắng, cô không muốn mình là kẻ thua, đặc biệt là người mà cô coi là em gái.
Duyên mạnh dạn tỏ tình trước Ain không chỉ một hai lần mà rất nhiều, nhiều tới mức cô không rõ mình đã nói bao nhiêu, nhưng cô không từ bỏ.
Để rồi sau ngày dài luyện tập cùng Ain, cô được hắn tin tưởng cho chiến đấu, dù biết kẻ thù không đủ sức làm hại mình nhưng Duyên muốn có một thứ gì đó từ Ain.
Và rồi cô được cùng Ain và Eny ra chiến trận, được hắn chỉ dẫn tận tình, cô muốn thể hiện cho hắn thấy mình đã thay đổi không còn cô gái yếu đuối như trước.
Muốn chứng minh cho Eny thấy cô không phải là kẻ dễ coi thường, nhưng cô không biết rằng chính do việc làm nô lệ ở bộ lạc Huyết Sắc nên suy nghĩ của cô cũng đã thay đổi.
Mạng sống của một người rất dễ đoạt đi sao? Chỉ cần ngươi mạnh thì kẻ yếu không có quyền lên tiếng.
Nhưng rồi cô thấy ánh mắt sợ hãi của kẻ thù, Duyên càng phấn khích nhưng cô cũng thấy đau đớn, nhận ra mình b·ị t·hương, cô càng tức giận, rõ ràng đối phương yếu hơn vì sao đả thương được cô?
Cô muốn diệt tất cả, cô không thể để Ain thấy mình yếu đuối như vậy. Nhưng Ain lại không cho cô tiếp tục, cô xấu hổ trở về bên Ain.
Nhìn Eny không có quá nhiều v·ết t·hương, Duyên càng xấu hổ hơn, để rồi đối phương không mất nhiều thời gian đầu hàng.
Trở về bộ lạc, chứng kiến những gì Ain làm, cô không hiểu tại sao lại tha cho kẻ thù, còn để họ gia nhập bộ lạc.
Cô không biết mình bị gì? Cô chỉ làm những gì bản năng mách bảo thôi mà, vậy tại sao kẻ thù lại nhìn cô như vậy, chẳng phải họ tự nhận thức được sinh tử thời đại này sao?
Tại sao Ain lại nhìn cô như thế? Duyên tự hỏi, tự tìm hiểu cô dần hiểu lý do vì sao biệt danh “Nữ Huyết” được gán cho mình.
Duyên muốn thay đổi, cô muốn Ain thấy phiên bản khác không phải phiên bản cuồng bạo này, cô đi học từ những người cô cho là yếu đuối, chiến thuật, ăn nói, ứng xử,...
Và rồi cô dần thay đổi tính cách mình đi nhưng mỗi khi cô phát hiện ra thành viên vi phạm những điều cấm, Duyên lại như cũ, tính cách cuồng bạo đã ăn vào máu của cô, Ain cũng hiểu.
Nhưng nhiều người vẫn không hiểu, Duyên đã thay đổi, cô không còn cứng nhắc như trước, chỉ là cô vẫn chưa thể ứng xử mềm mại hơn, thành ra mối quan hệ giữa cô và cấp dưới vẫn xa cách.
Lời đồn không giảm mà gia tăng chóng mặt, âu đó cũng là điều tốt, kẻ thù cũng sẽ đề phòng hơn khi nghe danh này.
…
Duyên bước đi trở về nhà, từng bước nặng trĩu. Cô cố sắp xếp lại cảm xúc, những hình ảnh Ain nằm bất động giữa bầy sói cứ hiện lên không dứt. Nghĩ đến bầy sói, Duyên chợt thấy mắt mình cay xè. Ngày đó, nếu chị cô cũng có ai đó bảo vệ như thế, liệu mọi chuyện có khác đi?
Duyên cắn môi, nắm chặt tay. Cô nhớ đến ánh mắt bất lực của chị mình khi hy sinh vì tự do cho cô. Ngày ấy, cô từng trách chị. Trách tại sao chị lại yếu đuối đến vậy.
Nhưng bây giờ, khi nhìn Ain, cô nhận ra chị mình đã phải gánh bao nhiêu đau đớn để bảo vệ cô. Giờ đây, Ain cũng gánh trên vai một sức nặng tương tự.
"Vậy mà mình lại bất lực lần nữa," cô nghĩ, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô không như Eny, người luôn khéo léo ứng biến; không như Rin, người có thể cứu sống mọi người; và không như Opf, người hiểu rõ mọi sinh vật quanh mình.
Nhưng cô là “Nữ Huyết." Cái danh này không chỉ để hù dọa kẻ yếu. Lần này, cô sẽ dùng nó để mở đường cho Ain. Nếu Ain mang lại sự an tâm cho cô, thì bây giờ cô sẽ làm điều tương tự cho hắn.
Duyên đứng khựng lại trước ngôi nhà. Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô nhìn cánh cửa như thể nó là ngưỡng cửa dẫn đến một quyết định lớn.
"Không. Lần này, mình phải hành động."
Quay người đi, Duyên hướng ánh mắt về phía rừng sâu. Dáng cô thẳng tắp, ánh mắt kiên định. Cô đã quyết định, lần này cô sẽ thay Ain làm điều cần phải làm.
Một quyết định mang tính lịch sử : kẻ vĩ đại hoặc kẻ ngu ngốc. Mọi thứ phải chờ thời gian trả lời.
tấu chương xong