Chương 183 : Rin
Trong lúc Duyên biến mất, Rin phải đi lục tung tủ đồ của mình để lấy thảo dược trị thương cho Ain. Mỗi người trong gia đình đều có tủ đồ riêng, được đặt đối diện nhà bếp.
“A, cái này, cái này, hmm cái này luôn.”
Rin nhìn những hộp thảo dược trước mắt mà suy tư, vì chính xác cô không rõ Ain bị bệnh gì, triệu chứng của hắn đơn thuần là suy nhược cơ thể, nhưng biểu hiện lại không đúng.
Ánh lửa từ bếp nhảy múa trên những hộp thảo dược cũ kỹ, làm chúng trông như đang đùa cợt với sự bất an của Rin. Cô siết chặt tay, hít một hơi sâu để trấn tĩnh, trước khi chạy vội vào phòng ngủ.
Eny ở trong phòng ngủ, nhúng khăn vào thau nước ấm, vắt nhẹ rồi lau những giọt mồ hôi đọng trên trán Ain. Cô ngước nhìn Rin đang nghiền thảo dược, ánh mắt lo lắng:
“Rin, chắc chắn là...thuốc này hiệu quả chứ?”
Nghe hỏi, Rin có chút chùn tay lại.
“Nếu sai loại thảo dược thì sao? Nếu hắn không qua khỏi thì sao?”
Ý nghĩ đó lởn vởn trong đầu Rin, khiến tay cô hơi run khi nghiền thảo dược, nhưng cô lập tức lắc đầu, tự nhủ rằng mình không được phép chần chừ. Chẳng phải Ain từng nói với cô rằng “Còn nước còn tát sao?”.
Bỗng Ain nằm trên giường, sắc mặt hắn tái xanh như thể máu trong cơ thể đang dần cạn kiệt. Hơi thở của hắn nhẹ đến mức Rin phải cẩn thận cúi sát, mới có thể nhận ra hắn vẫn còn thở.
Cô vội tách miệng Ain ra đổ số thuốc vừa nghiền, nước thảo dược dần chảy vào trong bụng hắn, nhưng sắc mặt của Ain càng nhợt nhạt hơn, tay Rin run rẩy, cô đang thấy mông lung không biết mình đã làm đúng hay không?
Eny thấy vậy, nhưng con bé chỉ dám nhẹ nhàng cầm tay Rin, ánh mắt kiên định của con bé làm Rin tự tin đôi chút, dù thấy đôi môi kia vẫn mím chặt.
Cô bé biết mình không giỏi an ủi, nhưng ít nhất có thể giúp chị mình giữ vững lòng tin. Sau khi làm xong, Eny thấy Rin ngồi xuống ghế bần thần.
Anh mắt Rin trống rỗng nhìn về phía giường. Trái tim cô vẫn đập thình thịch vì lo lắng, nhưng cảm giác bất lực cứ bủa vây. Cô khẽ giật mình khi tiếng bước chân vang lên ngoài cửa
Eny muốn lên tiếng an ủi Rin, cả hai nhìn ra phía cửa, Opf với cái giọng oang oang của mình vừa vào tới cửa đã nói :
“Rin, cháo hành đây.”
Rin nghe giọng mà tỉnh dậy, bực tức nói :
“Ai bảo chị nấu cháo hành?”
“Duyên.”
Opf gãi đầu nói, Rin nghe xong cũng chỉ thở dài, nếu nói về động vật thì cô ả ngực bự này vô cùng thiên tài nhưng về công dung ngôn hạnh của phụ nữ thì cô ả này là con ngốc.
…
Không phải tự nhiên mà Ain lại vô cùng nuông chiều Opf, đơn giản vì cô chịu rất nhiều thiệt thòi, đây là điều mà ba người còn lại ghen tị ra mặt.
Nhưng đó cũng là mặt trái khi không còn Ain chỉ dẫn ở bên, Opf như sinh vật vô hại, dù có sức mạnh như Eny, cô nàng này cũng không biết sử dụng ra sao.
Lại nói về các quan hệ giữa bốn cô vợ thì Ain rất buồn cười.
Tuổi tác thì ai cũng không nhận mình nhỏ, không còn là chuyện tế nhị khi nói tuổi tác ở trước mặt phụ nữ như kiếp trước, thời đại này tuổi càng lớn thì chứng tỏ họ càng mạnh.
Mạnh ở đây không nói đến cơ bắp mà nói đến khả năng sinh tồn, được người khác công nhận, kiến thức, trải nghiệm,...
Chỉ có Eny là chịu trận, mãi sau hơn mấy tháng trời cãi nhau nên bốn người họ mới phân ra Rin là người lớn nhất, sau đó tới Opf, Duyên và nhỏ nhất là Eny.
Nhưng Opf chẳng bao giờ gọi Rin là chị, Duyên thì càng không thậm chí còn kêu ngược, Rin chẳng quan tâm hai cô nàng kia.
Vậy nên Ain thấy phân chia này không có tác dụng gì, ai muốn gọi gì cũng được đừng kéo hắn vào là được.
Rồi họ lại bắt đầu chia sức mạnh, đương nhiên có ai qua khỏi Eny, tiếp đó là Duyên rồi Rin và Opf là người đứng cuối, đương nhiên là Opf khóc lóc với Ain cả buổi trời.
Opf nghe phân chia sức mạnh xong thì khóc ròng, ôm lấy Ain mà trách móc:
“Anh Ain mà không dạy em thì cả đời em bị gọi là kẻ yếu nhất mất!”
Rin đứng bên chỉ biết lắc đầu, Duyên im lặng vì ít nhất cô còn đứng thứ 2, còn Eny nhếch môi cười hề hề:
“Ít nhất em có cái còn hơn mọi người rồi.”
Hắn đành hứa sẽ chỉ dạy tập luyện cho cô nhưng rồi cả hai đều quên trước khối lượng công việc dày đặc.
…
Bỏ qua gương mặt khó hiểu của Opf, Rin nhận lấy tô cháo hành rồi múc một muỗng lên thổi, sau vài hơi, cô húp lấy một ngụm.
“Ô!”
Rin vô cùng bất ngờ trước những gì mình vừa cảm nhận được mà thốt lên, Opf nhìn gương mặt của Rin mà hoảng hốt, cô vội hỏi :
“Sao thế? Cháo bị gì à?”
Rin nghe hỏi thì lắc đầu, rồi cô tiếp tục thổi cho cháo nguội thêm một tí, sau đó đút cho Ain ăn, nhìn gương mặt vẫn nhăn nhún làm cho Rin càng bất an.
Eny và Opf thấy không còn chuyện của mình liền rời khỏi phòng ngủ, ở lại chỉ tổ vướng chân Rin, cả hai đều hiểu tình trạng của Ain bây giờ chỉ còn trông cậy vào Rin.
Cánh cửa phòng khẽ khép lại, trả lại không gian yên tĩnh.
Trong ánh sáng mờ nhạt, chỉ còn tiếng hơi thở yếu ớt của Ain và tiếng thìa va nhẹ vào tô cháo. Rin ngồi đó, đôi mắt không rời khỏi gương mặt xanh xao của hắn.
Tô cháo đã hết nhưng Rin vẫn ngồi đó nhìn, cô cúi đầu, đôi tay run rẩy ôm lấy đầu, tiếng khóc nấc lên thể hiện sự bất lực của Rin.
Rõ ràng cô đã học rất nhiều, tìm hiểu rất lâu, thử nghiệm vô số lần nhưng chúng không giúp gì cho cô vào lúc này, quyển sách mà Ain dày công viết cho cô cũng không giúp được gì.
Bệnh tình của Ain không lạ nhưng cũng không quen, Rin đã điều chế đúng thuốc nhưng không phải lúc nào bệnh cũng có thể trị bằng thuốc hay thảo dược, có những căn bệnh phải do chính người bệnh tự chữa trị.
Đó gọi là tâm bệnh, nhưng Ain không bị tâm bệnh, hắn cũng không bị bệnh thông thường, vậy hắn bị gì? Rõ ràng cũng không có ai kêu hắn vào thế giới tiềm thức.
…
Mãi sau này Ain mới tự gọi trường hợp bệnh tình này là ý bệnh, hắn giải thích, đây là do ý chí của bệnh nhân quyết định, khác với tâm bệnh cần người thân ở bên để chữa lành từng chút một.
Còn ý bệnh cần chính người bệnh tự chữa lành, nhưng đây là điều mà gần như không thể, vì chính ý chí của họ bị tổn thương giờ bắt tự điều trị, nó rất ngược đời.
Thời gian ý bệnh là không xác định, cách chữa là không có, phòng bệnh là không thể, mọi thứ do ý chí người bệnh quyết định. Nếu như nó cảm thấy chán thì sẽ tỉnh, còn nó ‘vui’ thì bệnh tình càng kéo dài.
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Rin vẫn ngồi đó quan sát Ain, cô cứ vài phút lại di chuyển cơ thể, đi lấy này lấy kia, lau cơ thể cho Ain,...
Rin lấy một tờ giấy ra ghi chép :
1 giờ kể từ khi phát hiện ra Ain, hắn trở nên trầm trọng, gương mặt thể hiện sự hoảng sợ nào đó, theo Rin có thể Ain gặp ác mộng.
1 giờ 15 phút, Ain lại bình thường.
2 giờ, Ain lại nhăn nhó, nhưng lần này là phân vân một thứ gì đó.
2 giờ 33 phút, Ain gầm gừ trong miệng, hắn còn cắn vào lưỡi, làm Rin chật vật lắm mới gỡ được.
3 giờ 47 phút Ain trở nên vô lực, mọi dấu hiệu sự sống gần như tàng hình làm Rin xanh tái mặt, cô cảm thấy trái tim mình như rơi xuống hố sâu, đôi tay run rẩy viết từng chữ. ‘Mình phải làm gì đó…nhưng làm gì bây giờ?”
5 giờ, Ain trở về bình thường.
6 giờ, Ain mấp máy vài từ lạ, Rin mới phát hiện ra gương mặt đăm chiêu của Ain mỗi khi suy nghĩ một vấn đề nào đó. Đây cũng là đặc trưng của riêng hắn ở bộ lạc, không phải ai cũng biết ngoài những người thân quen mới chú ý hành động này của Ain.
8 giờ, Ain trở lại như trước, hơi thở hắn đã ổn định, màu sắc da đã hồng hào nhưng cơ thể hắn vẫn bất động, không có dấu hiệu tỉnh lại.
…
Dừng bút, Rin nhìn ra bên ngoài, cô thấy bụng mình đang kêu gào, cô đứng dậy nhìn Ain nằm trên giường. Rin thở ra một hơi, tạm thời lúc này hắn đã ổn định.
Cô có thể tranh thủ đi ăn một chút, suốt 8 giờ chỉ có lo âu, cô chưa ăn uống gì, cảm giác lo lắng vẫn vương trong lòng, nhưng Rin biết mình không thể gục ngã lúc này. Cô cần chút sức lực để tiếp tục
Bước ra ngoài phòng, Rin nhìn về phía bếp, cô thấy Opf đang nằm ngủ gật trên bàn ăn, đi lại nhìn những món ăn đã nấu sẵn trên bàn, Rin mỉm cười lẩm bẩm :
“Con ngốc này.”
Vì trên bàn là vô số món ăn ngon mà Ain yêu thích, nhìn những vết bỏng trên tay Opf có lẽ hẳn rất đau rát, nhưng gương mặt ngủ gật kia vẫn giữ nét bình yên.
Rin khẽ thở dài, cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa bất lực trước sự ‘ngốc nghếch’ đầy dịu dàng ấy.
Rin ngồi xuống bàn nhẹ nhàng, gắp từng miếng món ăn, bỏ vào miệng mình, Rin chảy nước mắt, cô không hiểu vì sao mình lại như vậy.
Opf ngoài trừ những thứ mà Rin ghét thì chỉ có tài nấu ăn làm Rin ghen tị mà thôi, nếu như so với Eny thì Opf cũng một bảy một mười, cô nàng ngực to này làm rất tốt, rất ngon nhưng đổi lại thì cô b·ị t·hương vì bỏng nhiều hơn tất thảy.
Rin hiểu Opf không quá ngốc, chỉ là Opf không màn mình b·ị t·hương để nấu cho mọi người một món ngon nhất có thể, nhìn gương mặt hạnh phúc của Opf mỗi khi Ain khen thì Rin càng ghen tị hơn, nhưng cô không ngốc như Opf.
“Tình yêu khiến người ta khờ khạo vậy sao?”
Rin nhìn gương mặt trước mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm kêu Ain, cô không hiểu. Rin buông đũa, cô ngước đầu nhìn lên trần nhà.
“Minh đã yêu hay chưa?”
Rin tự hỏi chính mình, cô và Opf có cùng điểm xuất phát, cả hai cùng tới đích, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy mình đã yêu, cô vẫn hạnh phúc những gì mình có.
Cảm giác khi ở bên Ain luôn mang lại sự bình yên, nhưng liệu đó có phải là tình yêu? Hay chỉ là lòng biết ơn, sự tin tưởng? Rin không biết. Nhưng nhìn Opf, cô cảm thấy mình như thiếu mất điều gì đó.
Ain vẫn mang lại sự hạnh phúc cho cô, nhưng tại sao khi cô nhìn Opf và Ain hạnh phúc, cô lại thấy lạ, chẳng phải nó vẫn là những gì cô hay làm với Ain. Nhưng sao nó lại rất khác, cô không hiểu.
Rin đi lại vào phòng ngủ, Ain vẫn nằm đó, bình yên mà xa cách. Rin nhìn gương mặt hắn, lòng tự hỏi:
“Nếu mình thực sự yêu anh, liệu mình có nhận ra từ trước? Liệu mình có thể làm gì hơn cho anh lúc này?”
tấu chương xong.