Sô Phận

Chương 184: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (1)




Chương 184 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (1)
Ở bên ngoài nhà của Ain, xuất hiện một tin tức vô cùng chấn động.
Eny và Opf đi ra ngoài tranh thủ làm việc, nhưng lo âu cho Ain vẫn hiện hữu trên gương mặt họ.
Nhìn nhóm trưởng làm việc không năng nổ như trước, nhóc Pea - hiện là tiểu nhóm trưởng đã khuyên Opf về nghỉ ngơi, cô nàng không nghĩ ngợi quá lâu mà bỏ chạy về nhà.
Để rồi Rin mới thấy cảnh cô nàng ngủ vì dành quá nhiều thời gian nấu ăn cho Ain.
Eny vì quá lo lắng nên đã đi tới nhà Dio nói chuyện, vì Dio vừa là người có quyền lớn thứ nhì ở bộ lạc, cũng như nó là bạn thân thiết của Ain.
Nghe tin bạn mình đổ bệnh, Dio bất lực ngã lưng ra ghế, ngày hôm qua nó đã nghi ngờ rồi nhưng không ngờ lại là sự thật.
Dio cũng lấy ra một bao thư đưa cho Eny. Con bé nhận lấy rồi mở bao thư ra, một tờ giấy được gấp đôi, Eny nhìn vào những dòng chữ trong tờ giấy.
Eny đọc qua lá thư, bàn tay siết chặt khi thấy những dòng chữ của Ain. Những dòng chữ sắc nét của Ain như đâm vào trái tim Eny. Cô vừa khâm phục sự nhạy bén của hắn, vừa sợ hãi trước những gì đang chờ đợi bộ lạc.
Eny càng đọc, ánh mắt càng ngạc nhiên, cô không ngờ trong bộ lạc nhìn bề ngoài hoàn hảo vậy mà có nhiều vấn đề xảy ra.
“Thiếu dụng cụ phù hợp trong công việc xây dựng. Hệ thống xe kéo gặp vấn đề nghiêm trọng, có nguy cơ gây t·ai n·ạn.
Khu dân cư xuất hiện t·ham ô·, làm giảm nguồn lương thực dự trữ. Quan trọng nhất, khu mỏ phía đông đã bị ô n·hiễm n·ặng, đe dọa sức khỏe của các tộc nhân sống gần đó.”
Những vấn đề này, nếu không giải quyết sớm, có thể gây nguy hiểm cho toàn bộ lạc.
Eny nhìn Dio như muốn xác nhận đây đúng sự thật không? Dio nhìn Eny rồi gật đầu, hắn mới mệt mỏi nói :
“Đây là những gì Ain tìm được khi đi tuần tra. Anh cũng không rõ làm sao Ain có thể moi móc thông tin này, nhưng nó đang hiện diện thực tế mà chúng ta không thể thấy.
Đúng như Ain từng nói cái gì cũng có hai mặt, hiện anh muốn làm những gì Ain sắp xếp nhưng giờ đành phải triển khai sớm hơn dự định.
Thôi em về chăm sóc nó cho tốt, còn mấy việc ở bộ lạc để anh làm cho.”
Dio biết Ain là người duy nhất đủ khả năng xử lý những vấn đề này, nhưng giờ đây, trách nhiệm ấy đè nặng lên vai hắn.
Dio ngồi lặng một lúc sau khi Eny rời đi. Những lời của Ain vang vọng trong đầu hắn:
“Dio, nếu tôi không còn ở đây, cậu phải thay tôi bảo vệ bộ lạc.”
Dio siết chặt nắm tay, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. “Bộ lạc này không thể đổ vỡ. Không bao giờ.” Dio đứng dậy, bước nhanh vào nhà, bắt đầu lên kế hoạch cho những gì sắp tới cần phải làm.
Eny dù muốn hay không cũng đành quay về nhà, nhưng cô không về nhà mà là đi tới trước tế đàn để cầu nguyện, cô quỳ ở đó cả tiếng đôi chân run rẩy. Cô đứng lặng hồi lâu trước khi quay lại nhà kho, đầu óc vẫn của Eny quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn.
Nhìn nhà kho vẫn như vậy, nhìn những thành viên hăng hái làm việc, những tộc nhân bên ngoài đi đi lại lại, Eny không hiểu sao cảnh này lại lạ đến vậy.
Chẳng phải cô thấy nó mọi ngày sao? Eny bước vào trong nhà kho, vẫn là những ô hàng hóa quen thuộc, những cái lu sành, hũ đựng gia vị.
Chỉ có thứ không còn như mấy năm trước, Bông - con mèo rừng béo ú - là gương mặt đại diện cho nhà kho, ai đi vào mà không chạm vào nó là không được.


Kể từ khi xuất hiện mèo cái thì Bông đã thành công duy trì nòi giống, để rồi sau 2 tháng, mèo cái cũng sinh cho bộ lạc 6 mèo con.
Không chỉ như vậy mà Bông cùng với vài con mèo đực khác gây ra nạn ‘mèo con’ số lượng mèo trong bộ lạc tăng chóng mặt, trở thành loài động vật phổ biến chỉ sau heo rừng và gà.
Chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt lại khiến Ain đau đầu không ít, nhất là khi Bông đột ngột bỏ đi sau vài năm gắn bó.
Việc này làm cho Eny khóc lóc với Ain cả buổi, hắn cũng tốn công tốn sức cả tuần mới an ủi được con bé, Eny cũng bỏ qua nỗi buồn mà tiếp tục sống.
Vì Bông bỏ lại cho cô những con mèo con, sau mấy năm thì chúng đã trưởng thành, ba con mèo đã đi tới phía đông sống ở nơi làm dầu thực vật.
Hai con thì mới gần đây qua chỗ khu dân cư để bắt chuột, chỉ còn một con mèo cái màu trắng cũng được Eny đặt tên Bông nuôi ở nhà kho.

Nhưng hiện tại con Bông cũng đã bỏ đi được vài ngày, để rồi nhìn lũ mèo con chạy ngang qua nhà kho, Eny bất giác nhớ đến Bông, chú mèo đã gắn bó với bộ lạc suốt một thời gian dài.
Sự vắng mặt của Bông giống như Ain lúc này - một nỗi trống vắng khiến mọi thứ quanh cô trở nên lạ lẫm.
Eny bất giác nhìn xa xăm, lòng cô nặng trĩu vì những gì trong lá thư vẫn còn đọng lại. Một thành viên gần đó tò mò tiến lại :
“Eny sao vậy?”
“À, không có gì…chỉ là anh Ain bệnh nên em lo thôi.”
Lời nói vừa thoát ra, Eny bỗng giật mình, nhưng đã quá muộn. Những ánh mắt tò mò lập tức hướng về cô, và rồi như những đợt sóng, tin tức lan ra khắp nơi.
Eny cắn môi, lòng đầy hối hận. Cô không ngờ chỉ một câu nói trong vô thức lại khiến bộ lạc rơi vào náo loạn, Eny suy nghĩ một chút rồi vội chạy về nhà.
Mấy tộc nhân gần đó nghe vậy thì nhốn nháo, tin tức từ Eny nhanh chóng lan ra như ngọn lửa trong rừng khô. Những tộc nhân nghe thấy đều thì thầm với nhau, rồi chẳng mấy chốc, từ trung tâm bộ lạc đến chỗ làm dầu thực vật xa xôi ai ai cũng đều biết tin.
Dio vừa tới nơi đã thấy một dòng người đông đúc tràn về phía cây cầu. Họ chen lấn, xô đẩy nhau, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngớt.
Cây cầu gỗ nhỏ bé như oằn mình dưới sức nặng của hàng chục người, và chỉ cần một chút nữa thôi, t·hảm h·ọa có thể xảy ra.
“Dừng lại! Bình tĩnh!”
Kai hét lớn, giọng khàn đi trong không khí ngột ngạt. Nhưng đám đông chẳng mấy ai nghe thấy. Dio nhìn cảnh tượng ấy, mồ hôi túa ra. Nếu không hành động ngay, mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Số thành viên Cảnh vệ dù khá đông đúc nhưng so với lũ người chỉ là hạt muối bỏ biển, bọn họ cũng muốn qua bên kia cầu để thăm hỏi tộc trưởng nhưng nhiệm vụ trước mắt họ đành gác lại.
Từ xa, những bóng người khoác áo da sẫm màu, trên vai mang thanh kiếm ngắn và khiên nhỏ, tiến lại gần. Tiếng v·a c·hạm của kim loại vang lên từng nhịp đều đặn, mang theo không khí uy nghiêm.
“Nhóm Chấp pháp đến rồi!” một người trong đám đông thốt lên.
Không cần thêm lời nhắc nhở, đám đông lập tức im bặt, ánh mắt e dè dõi theo từng bước chân của họ.

Uy danh của nhóm Chấp pháp không chỉ nằm ở bộ trang phục đặc biệt mà còn là sự cứng rắn và công bằng trong những lần can thiệp trước đó.
Dio lúc này mới thở ra một hơi rồi tiến lại, quát về phía đám đông :
“Được rồi, lùi lại từ từ, cây cầu không chịu tải được nữa.”
Đoàn người bắt đầu di chuyển, nhóm Cảnh vệ dẫn dắt các tộc nhân lùi lại một cách an toàn nhất, trong khi nhóm Chấp pháp đứng chắn trước lối qua.
Đây là con đường duy nhất sang sông qua nhà Ain, và chỉ cần một chút bất cẩn, mọi thứ có thể đổ vỡ.
Còn có một đường vòng qua hồ nước lớn nhưng chỗ đó hiện đang bị chiếm giữ bởi bầy heo rừng.
Nhìn những gương mặt nghiêm nghị trước mắt một số tộc nhân bắt đầu thấy nản lòng mà quay về tiếp tục làm việc, một số vẫn cố nén lại đòi qua cầu thăm tộc trưởng.
Dù đám người hò hét cỡ nào cũng không thể khiến nhóm Chấp pháp dao động. Sau thêm mười phút, tộc nhân cuối cùng cũng rút lui, nhóm Cháp pháp liền đi qua cầu, tỏa ra xung quanh nhà của Ain cảnh giới.
Dio đứng nhìn tộc nhân cuối cùng đi khỏi, tay siết chặt chuôi lao sắt, lòng vừa lo lắng vừa tức giận.
“Làm sao mà tin này lan nhanh đến vậy?”
Hắn thầm nghiến răng, ánh mắt đảo quanh những tộc nhân ở phía trước nhưng giờ không phải lúc đổ lỗi. Dio nhìn đám đông rút lui mà lòng vẫn còn nặng trĩu. Áp lực đè lên vai hắn không hề giảm bớt.
Nếu như nhóm Chấp pháp không đến kịp, hắn đã buộc phải sử dụng vũ lực để giữ trật tự, và điều đó Dio biết có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng giờ, hắn không có thời gian để nghĩ về điều đó. Ain đang nằm trên giường bệnh, và hắn phải gánh vác trọng trách giữ vững bộ lạc thay bạn mình..
Nhóm Cảnh vệ cũng tiếp tục công việc tuần tra, trước đám đông hỗn loạn này, thật sự nhóm Cảnh vệ chỉ dám đứng nhìn, vì quy mô và uy danh của họ vẫn còn quá thấp.
Kai nhìn mọi thứ ổn định, cũng thở phào rồi theo Dio đi qua cây cầu, sau khi nhận ám hiệu của hắn.
Tới chỗ căn chòi trước bờ đê, nhìn những thành viên Chấp pháp tự phân chia vị trí, ổn định khu vực quanh nhà của Ain. Dio mới hài lòng, hắn rót cho Kai một chén trà rồi nói :
“Cũng may là còn nhóm Cháp pháp.”
Kai cũng chỉ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng trả lời :
“Vẫn chưa tốt, vẫn chưa tốt.”
“Cậu khiêm tốn quá.”
Dio cười nói, Kai im lặng, cả hai nhìn về ngôi nhà trước mặt. Một lúc sau, Kai mới lên tiếng :
“Anh thông báo cho những người khác chưa?”
Dio quay lại nhìn Kai rồi thong thả nói :
“Rồi nhưng phải đợi họ ổn định công việc rồi mới chạy qua đây, cậu biết mà, việc này làm không tốt thì bộ lạc sẽ rất loạn đấy.”

“Uhm.”
Kai nghe xong thì gật gù, đúng là cần thêm một thời gian mọi người mới có mặt tại đây để sắp xếp công lại việc trong lúc Ain đổ bệnh.
Thấy Kai trầm ngâm, Dio bật cười và hỏi:
“Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao Ain lại chọn cậu làm đội trưởng nhóm Chấp pháp không?”
Kai giật mình, mắt mở to nhìn Dio. Trong lòng hắn thoáng hiện lên sự ngờ vực. Từ trước đến nay, hắn luôn nghĩ chính Dio là người đã đề xuất mình với Ain, chứ không phải ngược lại.
Dio thấy vẻ mặt của Kai, bật cười và lắc đầu:
“Không phải tôi, đó là quyết định của Ain. Cậu biết đấy, Ain luôn nhìn xa hơn những gì chúng ta nghĩ. Cậu có sự dũng cảm, nhiệt huyết, và lòng quyết tâm mà bộ lạc cần vào thời điểm đó.”
Kai cắn môi, đôi mắt dường như long lanh. Đây là lần đầu tiên hắn biết rằng Ain đã để ý đến mình từ rất lâu.
Dio tiếp lời:
“Thú thật, ban đầu tôi nghi ngờ cậu. So với những người khác, cậu có vẻ còn quá trẻ, quá thiếu kinh nghiệm. Nhưng tôi đã sai. Cậu đã chứng minh tôi sai, và tôi tự hào vì điều đó.”
Dio trải lòng, gió lạnh từ con sông gần đó thổi qua, làm những chiếc lá khô xào xạc dưới chân họ. Dio chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn hướng về căn nhà nhỏ của Ain.
Kai lặng người. Anh không ngờ mình lại được tộc trưởng quan tâm đến vậy. Ký ức về quê hương đổ nát chợt ùa về trong tâm trí.
Kai vốn xuất thân từ một bộ lạc nhỏ, nơi đã nhanh chóng sụp đổ dưới gót giày của những kẻ xâm lược – hai tộc nhân và Pu.
Nỗi nhục nhã và giận dữ từng cuộn trào trong lòng anh khi chứng kiến những gì chúng làm với đồng bào mình. Nhưng Kai khi ấy bất lực, yếu đuối. Anh đã tự hỏi hàng ngàn lần:
"Vì sao chúng mạnh đến vậy? Sức mạnh đó từ đâu mà có?"
Rồi anh cùng những người khác b·ị b·ắt làm tù binh. Kai không phải là kẻ duy nhất, mà còn hàng trăm tù binh giống như anh. Nhưng trong khi những người khác chìm trong tuyệt vọng, Kai lại bị choáng ngợp bởi những điều anh thấy: sức mạnh của kẻ thù.
Anh nhận ra sức mạnh của họ không chỉ nằm ở cơ bắp hay v·ũ k·hí mà còn ở sự tổ chức, kỷ luật và cách họ vận hành bộ lạc. Một điều gì đó trong Kai trỗi dậy. Anh muốn gia nhập, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn hiểu được cội nguồn sức mạnh ấy.
Gia nhập bộ lạc mới, Kai bắt đầu làm việc, dù ban đầu chẳng hiểu gì về những công việc mà anh được giao. Nhưng anh không ngừng tò mò, không ngừng học hỏi. Bộ lạc này hoàn toàn khác với những gì anh từng biết: mọi thứ đều vận hành theo cách mà anh chưa từng tưởng tượng.
Thời gian trôi qua, Kai dần nhận ra khao khát thực sự của mình. Không phải chỉ là tìm kiếm sức mạnh, mà là một điều lớn lao hơn.
Khi anh gia nhập đội Chấp pháp dưới sự chỉ dẫn của Dio, Kai hiểu rõ bản thân mình yếu hơn những chiến binh khác. Nhưng anh không nản lòng.
Anh tin rằng sức mạnh không chỉ đến từ đôi tay. Anh làm mọi công việc, dù là những đêm gác buồn tẻ hay những chuyến đưa thư mệt nhoài, với tất cả sự nhiệt tình.
Đó là quãng thời gian Kai cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời. Mỗi đêm, dù cơ thể mệt mỏi rã rời, anh vẫn mỉm cười khi nhớ lại ánh mắt đầy nhiệt huyết của những người trong bộ lạc.
Người gia nhập lâu năm, người mới nhập tộc, tất cả đều mang trong mình ngọn lửa cháy bỏng. Kai muốn lưu giữ ngọn lửa ấy, không bao giờ để nó lụi tàn.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của những đứa trẻ trong bộ lạc, Kai không khỏi bồi hồi. Anh chưa từng thấy những đứa trẻ ở bộ lạc cũ có nụ cười như thế này. Ở nơi đó, ngay từ khi sinh ra, chúng đã phải chống chọi với một cuộc sống khắc nghiệt và tàn bạo. Nhưng ở đây, những đứa trẻ lớn lên với niềm vui, sự bình yên và hy vọng.
Kai cuối cùng cũng hiểu rõ điều mình muốn. Anh muốn bảo vệ bộ lạc này, bảo vệ ánh mắt rực cháy ấy, bảo vệ những nụ cười hồn nhiên ấy. Bộ lạc này không chỉ là nơi anh sống – nó đã trở thành gia đình của anh.
Tấu chương xong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.