Sô Phận

Chương 185: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (2)




Chương 185 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (2)
Dio quan sát những biến hóa trên khuôn mặt Kai. Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ lồng ngực. Dio không phải ngẫu nhiên nói chuyện này với Kai.
Nó đang cố tìm ra sơ hở, vì Kai cũng có liên quan đến những dấu hiệu bất thường ở khu dân cư, thậm chí là nghi ngờ t·ham ô·.
Dio không muốn tin, nhưng nó hiểu rõ: trước khi Ain tỉnh lại, mọi thứ cần phải sáng tỏ. Để bảo vệ bộ lạc, ngay cả những người thân quen nhất cũng không thể ngoại lệ.
Ánh mắt Dio chợt lạnh lẽo. Nó nhìn về căn nhà nhỏ nơi Ain đang nằm nghỉ, lòng tự nhủ:
"Kể cả đó là những người bạn vào sinh ra tử cùng ta và Ain, sự thật vẫn là điều quan trọng nhất."
Dio siết chặt tay, như thể tự trấn an mình trước những quyết định khó khăn sắp tới.

Ở một nơi khác…
“Ngươi nói gì?”
Zua chộp lấy cổ áo một thành viên của nhóm Phán Quyết, nhấc bổng hắn lên. Giọng nói của Zua trầm xuống, xen lẫn phẫn nộ:
“Tộc trưởng bị bệnh? Ngươi có chắc không?”
Tên kia mặt tái xanh, vội vàng gật đầu lia lịa:
“Thật mà, Zua! Cả Duyên cũng bảo anh phải về gấp. Đây là lệnh trực tiếp từ tộc trưởng trước khi đổ bệnh.”
Nghe đến đây, Zua buông lỏng tay, để người kia rơi phịch xuống đất. Ánh mắt Zua dán chặt vào khoảng không phía trước. Nó xoay người, bước về phía căn lều sau lưng, nhưng đôi chân nặng nề, như bị níu lại bởi một điều gì đó.
Tên thuộc hạ đứng lên, phủi bụi trên người, hối thúc:
“Zua, chúng ta phải về ngay! Tộc trưởng nguy kịch, sao anh còn ở đây chần chừ?”
Những lời đó như m·ũi d·ao đâm vào tim Zua. Nó xoay phắt lại, nắm lấy cổ áo người kia lần nữa và quát:
“IM MIỆNG!!!”
Tên kia run rẩy, nhưng trước khi kịp phản ứng, Zua chợt nhận ra sự mất kiểm soát của mình. Nó hít một hơi thật sâu, thả tay ra, rồi nói với giọng trầm hơn:
“Xin lỗi...Ngươi về trước đi. Ta cần thêm chút thời gian để sắp xếp việc ở đây.”

Tên thuộc hạ cúi đầu, không dám nói gì thêm. Vài giây sau, hắn quay người đi, để lại trên đất một vũng nước nhỏ. Zua ngồi phịch xuống ghế gỗ gần đó, hai tay ôm lấy khuôn mặt. Trong lòng nó hỗn loạn, tự hỏi:
"Từ khi nào mình lại trở nên mất bình tĩnh đến vậy?"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ. Từ trong căn lều, một người phụ nữ thướt tha bước ra, tiến lại gần Zua. Cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ người ấy, Zua nghiêng đầu tựa vào bụng nàng, như tìm kiếm sự an ủi.
Nhưng rồi, một nhịp đập khác, rất nhẹ, rất nhỏ, vang lên. Zua sững người, ngẩng lên nhìn nàng với ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, xác nhận điều mà Zua vừa cảm nhận được. Một nụ cười rạng rỡ bừng lên trên khuôn mặt vốn đang mệt mỏi của Zua.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, ánh mắt của nó tràn ngập niềm vui và hy vọng. Nhưng Zua vẫn phải làm nhiều việc trước khi nó gặp lại Ain.
Zua đỡ lấy người phụ nữ, dìu nàng vào lại căn lều, ánh mắt dịu dàng thoáng qua trước khi khuôn mặt trở nên nghiêm nghị. Nó bước ra ngoài, đứng lặng vài giây trước gió lạnh, rồi thở hắt một hơi.
Chỉ một cái nhún mình, Zua đã phóng lên những cành cây gần đó, thân ảnh thoăn thoắt lao đi trong màn đêm như một bóng ma, mỗi nhịp chân đều chuẩn xác và nhanh nhẹn như thể cây cối là mặt đất quen thuộc của nó.
Một nơi khác…
Zua dừng chân, ánh mắt hướng về phía xa, nơi một cột khói mỏng đang bốc lên giữa bầu trời u ám. Không chần chừ, nó tiếp tục di chuyển, lướt qua những cành cây như dòng chảy tự nhiên của gió.
Chẳng mấy chốc, Zua đã có mặt tại nơi khói bốc lên. Trước mắt nó là một khu lều xập xệ, nằm ngổn ngang giữa cảnh vật hoang vu. Nhưng Zua không bất ngờ, đây là nơi nó thường xuyên lui tới.
Tiến lại gần trung tâm khu lều, Zua nhìn thấy một đống lửa nhỏ cháy rực, trên đó là một nồi nước sôi đang bốc hơi nghi ngút. Một lão già từ trong căn lều bước ra, lưng đã còng, tóc tai bù xù, nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ và sắc sảo.
Lão chậm rãi ngồi xuống bên đống lửa, cầm lấy nồi nước rồi rót ra hai cốc, đẩy một cốc về phía Zua.
“Ngồi đi” lão già cất giọng khàn khàn.
Zua ngồi xuống, nhận lấy cốc nước từ tay lão, nhấp một ngụm. Cả hai im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng củi cháy tí tách. Sau một lúc, lão già thêm củi vào đống lửa, rồi lên tiếng:
“Cậu lại cần gì nữa đây?”
Zua nhìn lão, thở dài trước khi đáp:
“Tộc trưởng bệnh. Tôi phải tạm gác lại việc ở đây để quay về.”
Ánh mắt lão lóe lên một tia bất ngờ, nhưng nhanh chóng bị che giấu bằng một nụ cười nhàn nhạt. Lão hỏi:

“Vậy cậu sẽ quay về thật sao?”
“Không còn cách nào khác” Zua nhún vai, vẻ bất lực.
Lão già nhìn Zua một lúc, rồi cười trừ:
“Được thôi, ta hiểu. Nhưng lần tới, nhớ đưa ta đến bộ lạc của cậu xem thử thế nào nhé.”
Zua bật cười ha hả, đứng dậy phủi bụi trên quần áo:
“Lão đừng lo, ta hứa. Không chỉ đưa lão đến xem, mà còn cho lão gia nhập bộ lạc!”
Lão già nghe xong, ánh mắt khẽ rung động khi bắt gặp ánh nhìn kiên định của Zua. Nụ cười trên môi lão trở nên sâu sắc hơn, lão giơ tay phất nhẹ, ý bảo giao ước đã được lập.
Khi Zua rời khỏi, bóng dáng nó nhanh chóng hòa vào màn đêm. Nơi nó vừa đứng không chỉ đơn thuần là một khu lều tồi tàn. Đây chính là trung tâm gặp gỡ những “vệ tinh” – mạng lưới bí mật mà đội Phán Quyết gài vào các bộ lạc xung quanh.
Lão già kia là một trong những “vệ tinh” quan trọng nhất của Zua. Nhưng để đến được đây, không phải ai cũng có thể dễ dàng như vậy. Những cạm bẫy xung quanh khu lều chỉ được biết bởi người trong cuộc. Ngay cả khi vượt qua được bẫy, những mật khẩu riêng vẫn là điều bắt buộc.
Như vừa rồi, nếu Zua không tiến lên, ngồi xuống và nhận cốc nước từ tay lão, nó sẽ lập tức bị hàng loạt mũi tên từ các căn lều gần đó bắn ra, không chút chần chừ.

Vệ tinh – Những con người giữa ranh giới sống còn
Không phải tất cả “vệ tinh” đều là thành viên của đội Phán Quyết. Nhiều người trong số họ là tộc nhân từ chính các bộ lạc mà họ “phản bội”. Nhưng không phải vì thù hận hay dã tâm, mà vì một lý do sâu xa hơn.
Họ là những kẻ bị bỏ lại bên lề. Những con người có tư duy tiến bộ nhưng bị đè nén bởi tư tưởng cũ kỹ của bộ lạc. Họ bị kỳ thị, bị xem như kẻ ngoại lai chỉ vì những ý tưởng khác biệt.
Zua đã mang đến cho họ một con đường khác – con đường ngắn hơn để chạm đến tương lai. Nhưng con đường ấy đầy rẫy chông gai và hiểm nguy. Nếu thất bại, họ sẽ là những kẻ bị tiêu diệt đầu tiên, không chỉ bởi kẻ thù, mà còn bởi chính bộ lạc của mình.
Dẫu vậy, vì gia đình, vì hy vọng cho thế hệ sau, họ vẫn chấp nhận đánh cược – một ván cược duy nhất trong đời. Và họ đặt niềm tin vào Zua, người đã mở ra cho họ lối đi giữa bóng tối.

Zua lại xuất hiện ở một nơi khác.
Trước mặt nó là một nhóm người mặc đồ đen, ánh mắt sắc lạnh như những bóng ma. Một trong số họ bước tới, đưa cho Zua một tờ giấy báo cáo. Zua nhận lấy, đọc lướt qua.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhưng không lâu sau, nó bình tĩnh đưa tờ giấy vào đống lửa gần đó, để lửa t·hiêu r·ụi từng mảnh giấy thành tro tàn.
Phất tay một cái, đám người kia lập tức biến mất trong bóng tối, không để lại dấu vết.

Zua đứng lặng một lúc, như để sắp xếp lại những kế hoạch trong đầu. Nó thở ra một hơi dài, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Giờ là lúc quay về, trở lại bên người phụ nữ đang chờ đợi nó.
Trở về căn lều, Zua nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngồi bên cạnh bếp lửa, ánh mắt dịu dàng khi thấy nó. Zua bước lại gần, quỳ xuống cạnh cô, đặt bàn tay mình lên bụng nàng, cảm nhận sự sống mới đang lớn dần bên trong.
Người phụ nữ mỉm cười, nét mặt hạnh phúc pha chút lo lắng. Cả hai đều hiểu rằng những ngày tháng sắp tới sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng giờ đây, trong khoảnh khắc này, họ chỉ muốn tận hưởng chút bình yên hiếm hoi.

Trong căn nhà của Ain, không khí nặng nề bao trùm.
Eny cúi đầu trước Rin, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút hối lỗi:
“Em...em đã lỡ miệng tiết lộ việc anh Ain bị bệnh cho các tộc nhân biết rồi.”
Rin thở dài, đôi mắt lộ vẻ ngao ngán khi nhìn Eny. Bên cạnh, Opf ngồi trên ghế, ánh mắt tò mò nhìn cả hai nhưng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Rin lặng lẽ quay đầu, ánh mắt dừng lại trên thân hình của Ain đang nằm bất động trên giường. Cơ thể của Ain dường như đã hồi phục, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại. Dù đã cố gắng hết sức, Rin vẫn không thể tìm ra cách để đánh thức anh.
Cô thở dài lần nữa, sự mệt mỏi và bất lực hiện rõ trên khuôn mặt. Rin chỉ có thể trông chờ vào một phép màu – rằng Ain sẽ sớm tỉnh lại và tiếp tục dẫn dắt bộ lạc vượt qua những thử thách.
Ngoài cửa sổ, một nhóm người đang náo động gần cây cầu. Rin thấy Dio và Kai đang nỗ lực trấn an các tộc nhân, trong khi các thành viên Chấp pháp thì tất bật giữ gìn trật tự.
Nhìn cảnh tượng ấy, Rin hạ giọng, quay sang Eny và Opf:
“Eny, Opf, hai người nấu ít món cho các thành viên Chấp pháp đi. Họ đã làm việc rất vất vả.”
Eny gật đầu nhanh chóng, bước vào bếp chuẩn bị. Opf tuy vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng cũng lon ton đi theo để giúp đỡ.
Giờ đây, chỉ còn lại Rin và Ain trong căn phòng yên tĩnh. Rin ngồi xuống cạnh Ain, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt anh – khuôn mặt mà cô đã quen thuộc nhưng lúc này lại xa lạ đến lạ thường.
Cô khẽ cất tiếng, như thể đang nói với chính mình:
“Em đã hiểu vì sao anh lại chú trọng đến những công việc này. Ngay cả khi anh không ở đây, mọi thứ trong bộ lạc vẫn tiếp tục. Dù có một chút biến động, nhưng tất cả vẫn hoạt động như anh đã sắp xếp.”
Rin cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay Ain, giọng nói run rẩy:
“Vậy mà trước đây em vẫn nghi ngờ những gì anh làm...Em đã sai quá, Ain à.”
Ánh mắt Rin ngập tràn nỗi niềm hối hận. Nhưng sâu trong đó là sự quyết tâm – quyết tâm bảo vệ những gì Ain đã xây dựng, dù anh chưa thể tỉnh lại để tiếp tục đồng hành.
tấu chương xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.