Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 167: Gặp Gỡ Rừng Trúc.




Chương 13 : Gặp Gỡ Rừng Trúc.
"Đệ… Trông khác quá.” - Uyên Thần nói, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên gương mặt. "Huynh tưởng đệ không trở về nữa.”
Yên Hà chỉ gượng cười, một nụ cười mờ nhạt không thể che giấu những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Cả hai đi bộ về phía rừng trúc thanh vắng, nơi tiếng lá xào xạc và hương thơm của đất trời hòa quyện tạo thành một không gian tĩnh lặng, đầy êm dịu.
Hắn kể sơ về khoảng thời gian mình vắng mặt nhưng lời nói thiếu tính chân thật, mọi chi tiết đều mơ hồ như thể khoảng thời gian tám năm kia không tồn tại hoặc một bị lớp sương mù dày đặc che lấp.
"Thật sự, ta không nhớ nhiều.” - Hắn luyên thuyên.
Uyên Thần muốn hỏi đệ đệ đã trải qua những gì mà không đủ dũng khí mở miệng, nếu lúc đó chịu ở lại trong xe ngựa bảo vệ cho hắn thì đâu tới nỗi bị yêu tộc bắt, giờ đây khoảng cách giữa họ đang lớn dần đi.
Màu tóc, màu mắt quỷ mị, tất cả đều cho thấy người đứng trước mặt y đã không còn là một nhân tộc bình thường nữa và toàn bộ đều là lỗi của Uyên Thần.
Khi họ bước đi, Thương triều thái tử cố gắng dò xét yêu khí vận chuyển trong người hắn nhưng kết quả chẳng thu được gì.
“Yên Hà, có điều gì xảy ra với đệ ở yêu giới...”
"Ta nói rồi! Không thể nhớ… Và cũng không muốn nhớ.” - Yên Hà lắc đầu, ánh mắt lướt qua những hàng trúc cao lớn như đang tìm kiếm một điều gì đó xa xăm.
Hắn hỏi Uyên Thần về khoảng thời gian mình đã bỏ trống, căn bệnh của Thương Hải Minh và sự m·ất t·ích của Minh Nguyệt Tâm, tuy nhiên thay vì kể cho hắn biết thì thái độ Uyên Thần bỗng trở nên trốn tránh, nói chuyện kiểu không chắc chắn.
"Phụ hoàng mắc một căn bệnh lạ thôi, tạm thời không sao đâu. Còn mẫu phi của đệ… Ta không rõ... Nhưng đệ không cần phải chịu đựng một mình, có ta ở đây! Cố nhớ xem thời gian đệ ở yêu tộc đã xảy ra chuyện gì." - Uyên Thần đặt tay lên vai hắn với giọng điệu rất chân thành.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, Yên Hà có chút bực mình.
"Huynh không nghe nãy giờ ta nói à? Không có gì, tức là không có gì…” - Hắn gằn giọng, từng chữ thốt ra như một m·ũi d·ao sắc bén, cắt đứt không khí hòa nhã giữa hai người.
Uyên Thần giật mình, ngữ khí của hắn vô cùng áp bức, khiến y theo phản xạ vội thu tay về.

"Yên Hà…" - Y lắp bắp, không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào. “Hoàng huynh chỉ muốn giúp đệ.”
Ánh mắt hắn thoáng chốc trở nên lạnh ngắt. Bệnh của phụ hoàng thì hỏi không biết, mẫu phi của hắn đi đâu cũng không rõ, vậy tên ca ca này có thể giúp được gì?
Hắn nghe vậy liền từ biệt quay đi, để lại Uyên Thần đứng lặng yên giữa những tán trúc.
Uyên Thần vội chạy theo. "Yên Hà! Ở lại đây đi, ca ca đã hứa với phụ hoàng nhất định sẽ tìm cách giúp đệ bước vào trường sinh lộ, còn chuyện Minh Nguyệt quý phi, sẽ nhờ các vị trưởng lão tìm kiếm bà ấy sau."
Hắn dừng lại, chợt nhớ tới lời nhắc của hệ thống mình cần phải đả thông kinh mạch để tiến vào luyện khí cảnh. điểm hảo cảm cũng đã đầy rồi.
Vừa định mở miệng nhờ vả ca ca thì hệ thống nhắc nhở phải là Lạc Kình Thiên đích thân làm nếu không thì sẽ không tính.
Vậy có khác gì làm khó nhau không, tên tông chủ kia lúc nãy vừa nhìn là biết không có thiện cảm với hắn.
Thấy đệ đệ đứng lặng trong giây lát, đôi môi mấp máy như thể định nói gì đó nhưng rồi đột nhiên ngừng lại, ánh mắt thoáng chốc dường như xa xăm. Uyên Thần không tới nổi ngốc, liền nhận thấy điều này.
“Yên Hà, đệ muốn nói gì à?"
Thay vì trả lời Uyên Thần, hắn hỏi Lạc Kình Thiên - Tông chủ Lạc Thần tông là người thế nào.
Uyên Thần hơi bất ngờ trước sự chuyển hướng của câu chuyện.
Tông chủ Lạc Kình Thiên trong ấn tượng của y là một người có tính cách phức tạp, chưa từng nhận đệ tử cũng không dễ dàng kết giao với người khác. Chỉ những người xuất sắc nhất mới có thể thu hút sự chú ý của ông ấy.
Uyên Thần nhíu mài. "Định nhờ ông ấy giúp chuyện gì sao?”
Vẫn không thể gạt bỏ sự nghi ngờ trong lòng, cảm nhận rõ ràng rằng đệ đệ đang giấu diếm điều gì đó, nhưng Uyên Thần không muốn thúc ép thêm.

"Nếu đệ muốn, ta có thể giúp đệ hẹn gặp tông chủ.”
Hắn ồ lên một tiếng, nửa đồng ý nửa do dự. "Huynh thật sự nghĩ rằng ông ấy sẽ chịu gặp một người phàm như ta sao?”
Uyên Thần mỉm cười, tay khẽ vỗ nhẹ lên vai đệ đệ. "Không thử làm sao biết.”
"Vậy... Trong cậy vào huynh."
Lát sau, tại Thiên Y Phong của Đường Thiên Y trưởng lão, không khí trong gian phòng tỏa đầy mùi thơm thoang thoảng của trà và bánh gạo mới nướng.
Đường Thiên Y ngồi bên bàn, tay cầm bánh gạo, nét mặt đầy thư thái, nhưng khi nghe Uyên Thần nói về yêu cầu của Yên Hà, nàng lập tức nhíu mài.
"Cái gì? Đệ đệ ngươi muốn gặp tông chủ?"
Nàng dừng lại, đưa bánh gạo lên miệng nhưng không nhai tiếp, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và có chút khó hiểu. Tông chủ đâu phải người dễ gặp... mà còn là một phàm nhân?
Uyên Thần đứng đó, dáng vẻ có chút khẩn trương. "Sư phụ, xin người nói giúp đồ nhi." - Giọng y khẩn thiết.
“Đồ nhi chỉ có một đệ đệ này, đệ ấy vừa trở về sau bao nhiêu năm m·ất t·ích. Ta không nỡ từ chối bất cứ yêu cầu gì của hắn."
Đường Thiên Y liếc nhìn Uyên Thần, tay hạ chiếc bánh gạo xuống bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
"Ta hiểu ngươi quan tâm đệ đệ nhưng tông chủ tính tình vui buồn thất thường, mà ta thấy lũ phàm nhân muốn gặp ông ta chỉ có một mục đích duy nhất, mong muốn tu tiên... Thiên định đã là phàm cốt thì làm sao mà tu luyện, ngươi vẫn là khuyên đệ đệ mình từ bỏ đi A Thần."
Uyên Thần cúi đầu, giọng trầm hẳn xuống. "Sư phụ, ta biết chuyện này có thể khó, nhưng người nhất định có cách mà!! Có phải không. Sư phụ..."
Đường Thiên Y trầm ngâm một lúc, đôi mắt nàng ánh lên chút cảm thông nhưng vẫn pha lẫn nghi ngại.

"Được rồi, vì ngươi là đệ tử của ta, ta sẽ thử nói với tông chủ. Nhưng nhớ, kết quả thế nào ta không dám đảm bảo. Mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào tông chủ quyết định."
Uyên Thần cúi người thật thấp, giọng đầy cảm kích: "Đa tạ sư phụ!"
Đường Thiên Y khẽ thở dài, cầm lại chiếc bánh gạo trên bàn. "Ngươi có biết ngươi phiền phức lắm không? Thôi được rồi, về đi, đợi tin ta."
Trước khi đến gặp tông chủ, Đường Thiên Y quyết định vòng ra sau hậu sơn gặp Yên Hà.
Trước đó, dù đã đồng ý giúp Uyên Thần trong lòng nàng vẫn có những hoài nghi nhất định về yêu cầu này. Lạc Kình Thiên nổi tiếng là người ăn nói không biết tiết chế, nếu tông chủ lỡ buông lời đả kích đến tự trọng của Yên Hà.
Bước qua con đường nhỏ rợp bóng cây, Đường Thiên Y chậm rãi tiến về phía bóng dáng đứng lặng lẽ giữa những tán trúc xanh mướt.
Từ đằng xa, nàng đã nhìn thấy hắn, thân hình cao gầy, lặng thinh như hòa làm một với cảnh sắc thiên nhiên, chỉ có mái tóc trắng bạc nổi bật khiến nàng chùn bước.
“Thương triều hoàng tử.” - Đường Thiên Y gọi nhỏ, giọng nói vang lên như một làn gió nhẹ giữa khu rừng trúc.
Hắn xoay người lại. Ngay khoảnh khắc đôi mắt vàng nhạt của hắn chạm vào nàng, Đường Thiên Y sém chút nữa đã giật mình.
Tóc trắng, mắt vàng... Đây không phải là yêu tộc sao? Tim nàng bỗng đập nhanh hơn.
Nhận thấy nét mặt người đối diện có chút hoảng hốt, hắn khẽ mỉm cười. "Đừng lo. Ta là phàm nhân."
Đường Thiên Y cố gắng trấn tĩnh, sau một hồi dò xét kỹ lưỡng, nàng buộc phải thừa nhận trong người hắn không hề có chút yêu khí hay linh khí nào cả.
"Ngươi thật là Thương Hải Yên Hà?" - Nàng hỏi lại, giọng đầy vẻ ngạc nhiên. "Cái... Hình dạng này cũng thật sự dọa người quá rồi."
Yên Hà : "Ta xấu xí đến mức đó à?"
Đường Thiên Y thở dài, đưa tay lau mồ hôi trên trán. "Xấu thì không xấu, nhưng vẻ ngoài của ngươi khiến ta liên tưởng đến các yêu tôn hóa hình. Chúng có thể trông giống nhân loại nhưng lại không phải là nhân loại.… Thực sự rất đáng sợ."
Yêu tôn? So sánh kiểu này lệch pha quá đấy, ngoại hình này hắn dùng từ lúc còn là thượng cổ yêu hoàng, Đông Hoàng Thái Nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.