Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 183: Kinh Thành.




Chương 29 : Kinh Thành.
Hắn đứng đó ngó Lâm Vạn Hoa, quả thật chẳng còn lý do nào để từ chối.
Đệ tử đầu tiên lại là một thằng nhóc có bệnh điên, thật khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
Nhóc này tuyệt đối không phải người thường. Máu của nó mạnh mẽ như thế, làm sao có thể là nhân tộc. Cho dù không phải con trai ma thần, ma quân hay ma xó nào đó rơi rớt ở nhân gian thì cũng chính là bọn đấy đội mồ sống lại.
"Được rồi! Về sau ngươi sẽ là đệ tử của ta." - Yên Hà có chút hổ thẹn, không biết một kẻ luyện khí tầng hai như mình có thể dạy gì cho một tên tiểu ma đầu thở thôi cũng đánh bại hóa thần đỉnh phong.
"Tạ sư phụ, ta nhất định sẽ không làm người thất vọng." - Lâm Vạn Hoa lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng như đèn lồng ngày tết.
Bát Tử muốn khuyên can nhưng lời tới miệng đã nuốt lại vô trong, Khâm Nguyên có dặn y theo yêu hoàng chỉ cần nghe lệnh làm việc là được.
Hy vọng thằng ranh con này nói thật, chỉ cần không cho nó ngửi mùi máu sẽ không sao.
Bát Tử. "Điện hạ, chúng ta có cần tiếp tục tìm nguyên liệu luyện ma châu không?"
Hắn sau vài giây ngẫm nghĩ đột nhiên quay sang Lâm Vạn Hoa dò hỏi đường về ngôi làng cũ của nó. Cả làng bị g·iết sạch chắc chắn còn hồn phách và oán khí lưu lại, gom nhiêu đó luyện ma công thì đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Lâm Vạn Hoa hỉ tay về hướng tây. "Cũng không xa chỗ này lắm, sư phụ hỏi làm gì?"
Hắn tỏ ra đạo mạo, tận tâm nói rằng nó gây ra chuyện lớn như vậy, làm sư phụ đương nhiên phải giúp đệ tử mình thu xếp. Lỡ để thế tục hoặc tông môn gần đó phát hiện tới điều tra, tất cả sẽ gặp rắc rối to.
Nghe đến đây, Lâm Vạn Hoa nửa đùa nửa thật bảo hắn yên tâm đi, nó đã diệt cỏ tận gốc, chỗ đó lúc phát tiết rời đi, tâm ma của nó phóng hỏa đốt toàn bộ, không để lại bất kỳ dấu vết rõ ràng như Âm Dương Thành.

Mắt Yên Hà và Bát Tử co giật liên hồi. Hai người đứng đực ra đó, không ai nói nổi lời nào.
Thôi, vụ ma châu tìm nguyên liệu sau cũng được, tạm thời quên chuyện này đi.
Lâm Vạn Hoa. "Sư phụ chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Thương Quốc.... " - Câu trả lời bị bỏ lửng giữa chừng khi cả ba phát hiện mấy chiếc xe ngựa chở hàng hóa từ xa đang di chuyển về hướng này.
Bát Tử nói đi bộ thì còn khoảng bốn ngày đường nữa mới đến Thương Quốc, đi nhờ xe sẽ nhanh hơn.
Yên Hà nhướn mắt nhìn về phía thương đoàn đằng xa, cơ thể biến hóa thành một thiếu phụ luống tuổi, dáng vẻ đoan trang nhưng gương mặt thì ai nhìn cũng muốn n·ôn m·ửa.
Dặn Lâm Vạn Hoa nhớ gọi mình bằng mẹ.
Còn việc biến thành nữ nhân, thông thường những kẻ đi buôn hàng hóa đa phần có tiền và rất thận trọng người ngoài, biến thành nam nhân có sức lực xin đi nhờ tỉ lệ gần như bằng không.
Bát Tử : "Vậy tại sao không biến thành thiếu nữ mười tám? Lại biến thành thiếu phụ lỡ thời?"
Yên Hà : "Ngươi bị ngốc à?! Biến thành thiếu nữ mười tám mơn mởn để chúng s·àm s·ỡ? Biến thành một nữ nhân không ai thèm dòm còn dẫn theo đứa con thì mới an toàn, hiểu chưa?"
Lâm Vạn Hoa ngập ngừng. "Phải kêu sư phụ là mẹ hả?"

Yên Hà thở dài, chắp tay sau lưng, cố giữ phong thái điềm đạm."Làm đệ tử của ta, chuyện nhỏ thế này không làm được sao?" - Hắn cắt ngang bằng một cái nhìn sắc bén. "Gọi!"
Lâm Vạn Hoa rụt cổ, lí nhí. "Sư mẹ…"
Yên Hà nhướn mài, quát lớn. "Mẹ thì mẹ, sư phụ thì sư phụ, sư mẹ cái quái gì?!"
Bát Tử lần này ôm bụng cười đến mức ngã xuống lăn lộn. Hắn vỗ vai đồ đệ dặn phát nữa. "Nhớ, từ giờ ngươi là con ta."
Thương đoàn vừa đi tới, tiếng bánh xe lọc cọc hòa cùng tiếng ngựa hí nhè nhẹ. Yên Hà dắt tay Lâm Vạn Hoa bước tới.
Ông chủ thương đoàn luống tuổi bên trong xe ngựa vén rèm nhìn ra, ánh mắt nghi hoặc nhưng cũng có chút cảm thương khi trông thấy cảnh một người phụ nữ dắt theo đứa trẻ gầy gò. Ông ta vẫy tay, ra hiệu cho gia nhân dừng xe.
"Phu nhân, xảy ra chuyện gì mà đi đường thế này?"
"Ai da!!" - Hắn thở dài, tay khẽ đặt lên ngực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần run rẩy. "Thưa lão gia, th·iếp vốn là vợ của một lái buôn vải, chẳng may giữa đường gặp c·ướp, chúng chẳng để lại thứ gì. Nay chỉ mong xin đi nhờ tới Thương Quốc, đến nhà mẹ đẻ để nương tựa qua ngày."
Ông lão thương nhân nghe thế thì chép miệng, lắc đầu đầy thương cảm. "Đúng là thời buổi loạn lạc, người hiền lành cũng không được yên thân. Được rồi, phu nhân và đứa nhỏ lên xe đi. Không nên ở đây lâu kẻo lại gặp nguy hiểm."
Trên xe ngựa, ông thương nhân kia không ngừng hỏi han, nào là chuyện c·ướp xảy ra thế nào, tướng công th·iếp thân ra sao, gia cảnh mẹ đẻ phu nhân thế nào.
Yên Hà toát cả mồ hôi, cố nhớ những chi tiết mình bịa để trả lời sao cho khớp. Đôi lúc hắn nói hớ, nhưng nhanh chóng chuyển chủ đề, đổ thừa cho cảm giác đau buồn làm trí nhớ lẫn lộn.
Lão thương nhân lắc đầu đầy thương cảm rồi thở dài một hơi. "Thật không ngờ tướng công của phu nhân lại vắn số đến thế. Quả là trời không có mắt!"
Nói rồi, ông ta vẫy tay bảo gia nhân mang lên một túi lớn đựng đầy lương khô và hai thỏi bạc trắng sáng lấp lánh.

"Phu nhân đừng từ chối. Đây là chút lòng thành của ta."
Yên Hà cười méo xệch, chưa kịp phản ứng thì ông lão thương nhân bỗng nháy mắt một cái.
Hắn, Lâm Vạn Hoa và Bát Tử đều cứng đờ.
Bát Tử truyền âm. "Điện hạ, ta nói người nghe, thông thường đàn ông tặng quà cho nữ nhân là có ý đồ đấy!"
Hắn nghe thế trong lòng dậy sóng, có khả năng hả? Một thiếu phụ trung niên với gương mặt đầy tàn nhang, rụng hai cái răng cửa mà cũng có người dòm ngó?
Gu của lão mặn quá rồi!
Ông thương nhân nhẹ nhàng tiếp lời. "Nếu phu nhân không chê, sau khi đến Thương Quốc, có thể để ta tìm cách giúp phu nhân tái giá."
Mặt Yên Hà lập tức đơ ra, Bát Tử trong hình dáng con mèo té cái huỵch xuống sàn xe.
"Tái... Tái giá? Đừng nói với ta là ngài nhìn trúng ta đấy."
Ông thương nhân già đỏ mặt, đưa tay lên che miệng đầy mắc cỡ, như thể một thiếu niên lần đầu tỏ tình.
"Chả giấu gì phu nhân." - Lão ngập ngừng, giọng trầm xuống như để tăng thêm phần chân thành. "Thê tử của ta vừa q·ua đ·ời ba tháng trước. Ta cảm thấy giữa ta và nàng đây chính là kim ngọc lương duyên, nguyệt lão đã se tơ!"
Yên Hà nghe xong mà muốn lộn cả ruột. Kim ngọc lương duyên? Nguyệt lão se tơ? Nguyệt lão có se thì cũng là vì buộc dây cho ngươi tự treo cổ thôi.
Lâm Vạn Hoa ngồi co rúm, hai tay bịt miệng để không bật cười thành tiếng, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú như đang xem kịch vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.