Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 184: Loạn Lạc.




Chương 30 : Loạn Lạc.
Hắn hít sâu một hơi. "Ta đây có số khắc phu, lấy năm ông chồng, chưa được một tháng đã bị ta khắc c·hết."
Lão nhân nọ nghe thế không những không sợ, mà ánh mắt còn long lanh đầy cảm động, khen hắn lương thiện.
"Chúng ta không cưới là được! Không danh, không phận sẽ không tính là phu thê. Nếu nàng có thể sinh cho ta một hài tử, ta nguyện chu cấp mỗi tháng năm lượng vàng."
Sinh hài tử? Không ngờ người gần hết xí quách như ông ta lại thở ra được câu đó. Yên Hà bắt đầu hối hận vì đã không biến thành lão bà lưng gù, răng móm từ đầu.
"Lòng ta đã quyết xuất gia tu hành rồi. Lão gia, xin hãy tìm người khác mà nên duyên."
Ông ta nghe vậy từ thất vọng chuyển sang đầy tiếc nuối. "Là như vậy sao?!" - Lão thở dài, đưa tay vuốt râu, ánh mắt lạc lõng như một người vừa vuột mất mối lương duyên trời ban. "Phu nhân thật trọng tình trọng nghĩa, chỉ trách đời này chúng ta gặp nhau quá muộn. Nếu sớm hơn mười năm, có lẽ nàng đã không từ chối ta."
Được cái là chuyện cứ như vậy mà trôi qua hơn hai ngày, lão không lại gần hắn nói nhăng nói cuội nữa.
Hôm đó xe ngựa đang đi thì một tên gia nhân dò đường trở về báo tin hoàng hậu Thương Quốc vừa ra lệnh đóng cổng thành.
"Đóng cửa? Ngươi có tìm hiểu lý do không?" - Lão thương nhân tặc lưỡi.
Tên thuộc hạ mặt mài tái mét. "Nghe nói sắp có yêu quái vào thành."

"Yêu quái hả?" - Ông ta kinh hãi lặp lại.
Thương quốc hoàng đế từ khi tiểu hoàng tử m·ất t·ích đã hôn mê gần tám năm nay, bỗng mấy hôm trước tự nhiên nổi điên chạy đi cắn người, hoàng hậu mời đại sư cao thâm về. Ông ta nói rằng vị hoàng tử m·ất t·ích năm xưa đã bị yêu tộc mê hoặc và chuẩn bị dẫn theo yêu quái về diệt Thương Quốc, thế nên mới ra lệnh giới nghiêm cả thành.
Hắn thầm nghĩ chắc lại là bọn thuật sĩ giang hồ khua môi múa mép, nhưng mà có thể bói ra hắn sắp về thương quốc thì coi như tên đại sư kia có chút bản lĩnh.
Còn về phần Thương Hải Minh, tại sao lại ra nông nổi đó, hắn tra trên hệ thống cũng không trả kết quả là ông ta bị làm sao.
Dòng thời gian xáo trộn, sự kiện cũng không theo trình tự. Tình huống này có chút giống khi còn ở hồng hoang. Thông thường là do người xuyên không hoặc các nhân vật tác động, tuy nhiên hắn tính tới nay chưa có làm chuyện gì khiến cốt truyện đảo lộn cả, rốt cuộc kẻ nào đang giở trò?
Hệ thống : [ Chắc bị lỗi rồi! Ta sửa lại toàn bộ hệ thống đã, ký chủ! Ngươi chịu khó tự thân vận động một chút nha. ]
Tính ra con hệ thống này trước giờ có giúp được gì đâu mà chả tự thân.
Nửa ngày sau, thương đoàn đã đến Thương Quốc. Đúng như dự đoán, họ bị chặn lại bởi một toáng lính.
Một vị tướng quân trẻ bước ra, chỉ tay vào tờ cáo thị treo trên tường thành : "Thấy gì đây không?"
Tấm cáo thị ghi rõ, theo lệnh Hoàng hậu, mọi hoạt động giao thương và ra vào Thương Quốc đều bị cấm trong vòng một tháng.
Lời năn nỉ của lão thương nhân cũng không làm lay chuyển sắc mặt của vị tướng quân.

Lão ta sốt ruột, vội mang ra một mâm bạc sáng lóa, đặt trước mặt y. "Đại nhân, chúng tôi chỉ vận chuyển chút vải lụa thôi, hơn nữa thuế má đều đã nộp đầy đủ!"
Tên tướng quân liếc nhìn mâm bạc, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng :"Điêu dân to gan! Ngươi không nghe lệnh sao? Vấn đề ở đây không phải là hàng hóa, mà là yêu tộc có thể trà trộn vào thành! Ngươi vào, thì đám người sau lưng ngươi cũng đòi vào. Lúc đó, nếu có chuyện xảy ra, ai chịu trách nhiệm?"
Y chỉ tay về phía đoàn xe ngựa chất đầy hàng hóa, cùng những túp lều tạm bợ của dân buôn bị mắc kẹt bên ngoài thành.
Yên Hà đứng một bên, khoanh tay nhìn cảnh tượng, không nhịn được liền lên tiếng. "Yêu quái thần thông quảng đại, muốn vào thành thì dại gì đi cửa chính? Nếu muốn, hắn chỉ cần đằng vân một cái là xuất hiện ngay trong hoàng cung rồi! Các người cấm cửa thế này, chẳng qua là làm khó thường dân mà thôi!"
Lời nói của hắn vừa đủ lớn để đám người buôn bán nghe thấy. Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên trong bọn họ.
"Đúng rồi, yêu quái tài phép đầy mình, sao lại ngốc nghếch đi cửa lớn?" - Một người trong đám thương buôn tiếp lời.
Kẻ khác xoắn tay áo tiến lại gần muốn làm loạn. "Thương Quốc các người quá đáng lắm rồi! Năm nào chúng ta cũng cống thuế mấy rương vàng mà giờ còn bị chặn ngoài cổng thế này!"
Những lời này như dầu đổ vào lửa, cả đám thương buôn bắt đầu la ó ầm ĩ, khiến vị tướng quân trẻ mặt mài sa sẫm, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay giữa chốn đông người.
"Lùi lại! Nếu các ngươi còn làm loạn, đừng trách bổn tướng vô tình!" - Tên tướng quân trẻ vung giáo,lạnh lẽo kề sát cổ một tay buôn đang la hét lớn tiếng nhất.

Gã lập tức im bặt, mồ hôi túa ra như tắm nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ không cam lòng.
"Đại nhân, hàng hóa của chúng tôi là lương thực, nếu để lâu ở đây không ai bảo quản, e rằng sẽ hỏng hết! Tới lúc đó, chúng tôi c·hết đói cũng là vì lệnh cấm này thôi!"
Giọng không giấu được bất mãn, đám đông bắt đầu mắng chửi, tuy chưa dám to tiếng nhưng rõ ràng bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.
Mọi việc đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Nếu vị tướng quân ra tay thật, đám người này chắc chắn sẽ không yên, nhưng nếu không làm gì, có thể biến thành b·ạo l·oạn.
"Lương thực sao??"- Vị tướng quân trẻ vốn chưa từng đối mặt với tình huống nan giải thế này. Đánh cũng không xong mà nhượng bộ cũng không được, bởi lẽ trước mặt y đều là dân buôn bán, không một ai cầm v·ũ k·hí, nhưng ánh mắt của họ lại đầy dao găm.
Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán, Tình huống này nếu xử lý không khéo, chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng có thể thổi bùng cơn giận của bá tánh.
"Ngươi! Mau đi bẩm báo với hoàng hậu!" - Y gằn giọng ra lệnh cho một tên thuộc hạ đang đứng gần đó.
Tên thuộc hạ ngập ngừng, có vẻ như cũng thấy khó xử. "Nhưng, đại nhân... Nếu việc này làm kinh động đến hoàng hậu, e rằng..."
"Không nhưng nhị gì hết! Ngươi không thấy tình hình trước mắt à? Ta và ngươi có mười cái đầu cũng không đủ đền!" - Y quát lên.
"Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh!" - Tên lính vội vã xoay người chạy về hướng hoàng cung.
Trong căn mật thất tối tăm sâu bên trong hoàng cung, ánh sáng từ những ngọn nến leo lét hắt lên tường đá lạnh lẽo, tạo thành những bóng đen chập chờn.
Thương Hải Minh bị xích chặt vào một cây cột lớn, trông không khác gì một con dã thú bị giam cầm.
Làn da ông tái xanh, những đường gân đen nổi lên khắp cơ thể, đôi mắt đỏ rực ánh lửa, miệng phát ra những tiếng gầm gừ vô nghĩa, thi thoảng còn cố giật mạnh sợi xích lớn đang ghìm chặt cổ tay và chân mình, khiến chúng va vào nhau tạo nên những âm thanh chói tai.
Đứng đối diện là hoàng hậu Thương quốc, bà ta dành cho người đầu ấp tay gối ánh mắt như dành cho tử thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.