Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 185: Loạn Lạc.




Chương 31 : Loạn Lạc.
Đứng bên cạnh hoàng hậu là một gã mặc áo choàng đen, ánh sáng không chiếu tới mặt, người này chắp tay sau lưng, lượn một vòng xung quanh Thương vương.
"Nương nương nếu không ra tay bây giờ thì chờ khi cha con người ta đoàn tụ, Thương Hải Minh chắc chắn sẽ rút xương thái tử cho tên nhóc kia."
Hoàng hậu nghe vậy thì bàn tay giấu trong áo bất giác run lên, hơi thở nặng nề như thể đang kìm nén cơn giận dữ.
Bà ta dư biết hoàng đế dành nhiều tình cảm cho Yên Hà hơn thái tử Uyên Thần. Nhưng khó mà tưởng tượng nổi viễn cảnh ông ấy máu lạnh tới mức làm những chuyện tán tận lương tâm đó với chính con trai ruột.
Trở về từ chuyến đi tới Lạc Thần tông, Thương Hải Minh không quan tâm chuyện Uyên Thần được các trưởng lão ở đó đánh giá cao ra sao, tương lai rộng mở thế nào, mà suốt ngày ở lì trong cung Thiên Hoa an ủi Minh Nguyệt Tâm.
Chẳng được mấy hôm, Minh quý phi lặng lẽ rời khỏi hoàng thành không câu từ biệt, một nửa hồn ông ấy cũng đã nàng rời đi từ dạo đó, Thương vương bị tâm bệnh h·ành h·ạ, suốt ngày ủ rủ bỏ bê triều chính.
Ngày nọ, có người phát hiện ông ta hôn mê ở hoa viên, gọi mãi không tỉnh.
Cứ như vậy suốt gần mười năm.
Hoàng hậu nhìn một lần nữa, ghi nhớ cho rõ hình dáng nam nhân từng khiến bà bỏ hết tất cả, cam tâm tình nguyện làm phàm nhân.
Bàn tay bà ta tụ lực hóa thành một thanh kiếm sắc bén, từng bước, từng bước, tiến tới gần Thương vương.
Mỗi bước nặng tựa ngàn cân, trong đầu hoàng hậu vang vẳng lời của gã đại sư.

Nếu không ra tay bây giờ, Thương Hải Minh chắc chắn sẽ rút xương Uyên Thần để hoán cốt cho Yên Hà.
Kiếm trong tay bà ấy run nhẹ. "Bệ hạ... Nếu không phải vì tiện nhân kia, Thương triều và ngài cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay."
Thương Hải Minh miệng ông phát ra những âm thanh khàn đặc, gầm gừ như dã thú.
"Dừng tay lại!"
Bức tường mật thất rung chuyển dữ dội rồi đổ sập với t·iếng n·ổ vang trời.
Màn bụi mờ mịt tràn ngập khắp căn phòng.
Hoàng hậu giật mình quay phắt lại, đôi mắt hoảng hốt nhìn về phía âm thanh p·há h·oại. Từ trong làn khói bụi, một bóng người lao vào.
"Uyên Thần!" - Bà ấy thốt lên.
Người mặc áo choàng đen đứng bên cạnh hoàng hậu cau mài, ánh mắt lóe lên đầy vẻ bất mãn.
"Tên tiểu tử này, ta vốn định giúp ngươi thoát một kiếp, vậy mà ngươi sớm không tới, muộn không tới, lại đúng lúc này."

"Mẫu hậu, người đang làm gì vậy?!" - Uyên Thần thái tử hét lên khi nhìn thấy Thương Hải Minh bị xích chặt còn mẫu hậu y lại cầm kiếm kề sát cổ ông ta. "Đây là phụ hoàng của con, là phu quân của người."
Hoàng hậu run lên từng hồi. Nước mắt lăn dài trên má, bà ôm chầm lấy Uyên Thần khóc nức nở.
Y đỡ lấy mẹ, gặng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bà ấy ngậm ngùi kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra, phụ hoàng y như thể bị trúng tà, gặp người là cắn, sợ Uyên Thần lo lắng nên hoàng hậu không cho người đến Lạc Thần tông truyền tin.
Và rồi khẽ nhìn qua người mặc áo đen bên cạnh, gã không trốn tránh cũng không có chút gì gọi là lo lắng.
Hoàng hậu. "Đại sư nói Thương Hải Yên Hà vốn đ·ã c·hết rồi, yêu tộc lợi dụng biến hóa thành y để về mê hoặc phụ hoàng con, rút xương của con cho chúng."
Uyên Thần nhíu mài, y đi lại gần vị kia thì có chút hoảng hốt, dưới lớp vải choàng đen không ai khác chính là chưởng môn của Lạc Thần tông, Lạc Kình Thiên. "Tông chủ???"
Lời nói của Uyên Thần bị ngắt quãng khi ông ta đưa tay lên miệng ra hiệu cho y im lặng.
Nếu là ông ta thì Uyên Thần càng không thể hiểu, lý do gì Lạc Kình Thiên xuất hiện ở đây và nói đệ đệ y đ·ã c·hết trong khi chỉ không lâu trước đây bọn họ đã gặp nhau ở Lạc Thần tông.
"Chắc chắn có hiểu lầm gì đó, xin người hãy giải thích với mẫu hậu của ta, Yên Hà không phải yêu quái...." - Thương Hải Uyên Thần chắp tay cung kính.
Đáp lại y, Lạc Kình Thiên cười nửa miệng, thầm thán thằng nhóc này vẫn đơn thuần như ngày nào.
Đáng lẽ gã không muốn nhúng tay vào làm gì, nhưng ai bảo từ ngày khai mạch cho Yên Hà, ngày nào Lạc Kình Thiên cũng mơ cùng một giấc mơ về kiếp trước, cảnh bản thân độ kiếp bị đồ đệ cưng Thương Hải Yên Hà đâm lén sau lưng.

Cho nên Lạc Kình Thiên muốn yên ổn làm chưởng môn trước tiên phải tiệt đường tu luyện của hắn, Yên Hà không thể thoát thai hoán cốt, với phàm linh căn và xương cốt phổ thông của hắn tu luyện cả đời chưa chắc lên được trúc cơ.
"Ngươi có tin ta không?" - Lạc Kình Thiên hỏi.
Uyên Hà : "Ta dĩ nhiên tin tưởng người... Nhưng chuyện này quá vô lý, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không bao giờ hại ta, Yên Hà cũng không phải là yêu tộc."
Lạc Kình Thiên khẽ cười, ánh mắt lộ ra tia thâm trầm khó lường. Gã xoay người, bước chậm rãi về phía Thương Hải Minh đang bị xích chặt.
"Trong lòng Thương vương xem trọng ai hơn, việc đó ngươi rõ hơn bổn tọa..."
Lời nói của Lạc Kình Thiên như m·ũi d·ao xuyên thẳng vào tâm trí Uyên Thần. Y co tay thành quyền, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. "Yên Hà không thể là yêu, ta đã kiểm tra đệ ấy rất kỹ, từ linh căn cho đến khí tức. Làm sao yêu tộc có thể che giấu được tất cả."
Lạc Kình Thiên ánh mắt lướt qua Uyên Thần như nhìn một kẻ ngây thơ. "Một khi đã quyết tâm đóng giả, yêu tộc sẵn sàng cắt bỏ yêu khí, thậm chí tự hủy một phần thần hồn để qua mặt chúng ta. Ngươi nghĩ mình thông minh hơn yêu tộc à?"
Gã nói tiếp. "Ngươi từng hỏi hắn về khoảng thời gian hắn m·ất t·ích đã xảy ra những chuyện gì chưa? Hắn có trả lời được không? Đừng quên, đệ đệ ngươi m·ất t·ích từ khi còn nhỏ, và không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh kẻ chúng ta gặp ở Lạc Thần tông thực sự là Thương Hải Yên Hà."
Uyên Thần lùi lại một bước, trong lòng rối bời. "Nhưng… ánh mắt của đệ ấy, cách đệ ấy gọi ta, cảm giác đó không thể nào giả được." - Y trừng mắt nhìn Lạc Kình Thiên, mâu thuẫn trong lòng từng đợt cuộn trào.
Thấy vậy, hoàng hậu lên tiếng khuyên can. "Uyên Thần, nếu Yên Hà thực sự là yêu tộc, không chỉ Thương quốc mà cả thiên hạ đều gặp nguy hiểm. Con có dám lấy sinh mạng hàng vạn người để bảo vệ một niềm tin mù quáng không?"
"Con... con.."
Lời nói của hoàng hậu như một nhát búa giáng mạnh vào lòng Uyên Thần. Y cắn chặt răng, cả người như căng ra đến cực hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.