Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 186: Loạn Lạc ( 3 ).




Chương 32 : Loạn Lạc ( 3 ).
Bên phía ngoài mật thất, một tên thái giám hớt hải chạy vào, gã vừa thở vừa thông báo cho họ biết ngoài thành xảy ra b·ạo l·oạn.
Hoàng hậu thở dài, tay đặt lên trán, phát mệt vì chuyện này chưa xong đã tới chuyện khác. "Ai dám b·ạo l·oạn? Tô tướng quân đâu, không phải ta bảo hắn canh giữ cổng thành à?"
Thái giám cúi đầu sát đất, giọng run rẩy: "Bẩm hoàng hậu nương nương, là một đám thương nhân ạ, Tô tướng quân không dám tùy tiện động thủ, mà đám người đó căn bản chỉ khư khư lợi ích bản thân, nói việc yêu tộc với chúng như đàn gảy tai trâu."
Không gian vốn đã ngột ngạt càng trở nên nặng nề, nghe tin sém chút hoàng hậu đứng không vững, bà ta siết chặt bàn tay đầy phẫn nộ.
"Đúng là vô dụng! Chỉ là một đám dân thường mà cũng không giải quyết nổi. Người đâu, lập tức điều động cẩm y vệ đến dẹp loạn cho bổn cung!"
Thái giám không dám chậm trễ, gã vâng dạ rối rồi lại tức chạy đi.
Phía ngoài, đám thương nhân tụ tập lớn tiếng, họ tận dụng từng cái vật tư có sẵn để phản kháng binh lính triều đình, bên trong thành tình hình cũng chẳng khả quan hơn. Dân chúng diễu hành trên phố, la hét bày tỏ phẫn nộ trước lệnh giới nghiêm khiến lương thực trong thành cạn kiệt.
Không ít gia đình đã hết gạo, tiếng khóc trẻ nhỏ vang lên giữa khung cảnh náo loạn càng khiến lòng người thêm bức bối.
Trên một ngọn cây gần cổng thành, Thương Hải Yên Hà thoải mái ngồi tựa lưng vào thân cây, chân đung đưa qua lại, mắt nhìn xuống cảnh tượng rối ren bên dưới.
Bát Tử khoanh trước ngực, nhìn đám lính trang bị tận răng đang luống cuống đối phó với lũ người tay không tấc sắt.

"Đám người mặc áo giáp, cầm v·ũ k·hí hẳn hoi, lại sợ hãi trước bọn chẳng có lấy một cây gỗ ra hồn. Xiên mỗi tên một kiếm chẳng phải nhanh hơn sao? Đổi lại là yêu tộc chúng ta thì đã bị xử tử tại chỗ rồi."
"Không dễ thế." - Ánh mắt Yên Hà hướng về phía cổng thành. "Nhân tộc không ăn sẽ c·hết, đám thương nhân này chính là nguồn cung cấp lương thực và hàng hóa cho cả thành. Giết chúng tức là đang g·iết chính mình."
"Sợ cái này, sợ cái kia..." - Bát Tử mỉa mai. "Nhân tộc sống mệt mỏi thật... Hầy! Làm người thì khó, làm chó thì dễ. Điện hạ, người nói có phải không?"
"Ai muốn làm chó chứ?" - Hắn nghe xong nhíu mài nghi ngờ.
Tiếng vó ngựa phía xa vọng lại, át đi cả tiếng la hét ồn ào của đám đông.
Đội Cẩm Y Vệ bước ra từ cổng thành. Ánh sáng phản chiếu từ những bộ giáp bóng loáng và binh khí sắc bén của họ bức đám đông dạt qua hai bên đường.
Thống lĩnh Cẩm Y Vệ vóc dáng cao lớn bước lên phía trước ra hiệu cho ba quân tướng sĩ mở cổng thành, đám đông thương nhân vây quanh phía ngoài vừa thấy họ liền kinh hồn bạt vía.
"Các vị hương thân! Tình hình Thương quốc hiện tại ắt hẳn mọi người cũng đã nghe qua ít nhiểu." - Giọng y vang dội như sấm rền, làm đám đông bất giác lùi lại.
Tên thống lĩnh bước lên vài bước, thể hiện rõ hòa khí. "Triều đình không phải không muốn mở cổng thành, nhưng ngoài kia có yêu quái q·uấy n·hiễu. Nếu các vị không chịu hợp tác, chỉ gây thêm r·ối l·oạn, không chỉ hại chính mình mà còn hại cả gia đình. Giờ phút này kim tiền hay là cái mạng quan trọng hơn, các vị rõ hơn ta."

Đám thương nhân vừa nãy còn hùng hổ la hét, nay đã im thin thít. Một người bước ra khỏi hàng, run rẩy cất tiếng.
"Chúng tôi cần biết các người mất bao lâu để bắt nó. Một vài ngày? Một tuần trăng? Hay cả năm? Chẳng lẽ cổng thành cứ phong tỏa mãi sao?"
Không ít người trong đám đông đồng tình nhưng chẳng ai dám thốt ra tiếng nào, chỉ chăm chăm nhìn vào vị thống lĩnh, chờ đợi câu trả lời.
Thống lĩnh Cẩm Y Vệ hai tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, ánh mắt trầm tư nhìn đám loạn dân. Y hít sâu một hơi, sau đó cất giọng.
"Về việc bắt yêu quái, triều đình đã điều động toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất. Chúng ta sẽ tiến hành tiêu diệt nó trong thời gian nhanh nhất có thể. Tuy nhiên..."
Y nhấn mạnh. "Không thể hứa trước thời hạn cụ thể. Yêu quái quỷ kế đa đoan, ta không muốn vì một lời hứa vội vàng mà khiến các ngươi ôm hy vọng hão."
"Vậy.. Vậy sao được chứ?" - Không khí như đông cứng lại, đám thương nhân thều thào bàn tán.
Thống lĩnh nói tiếp. "Trong thời gian đó, yêu cầu tất cả các vị hợp tác với triều đình, chịu khó ở lại ngoại thành, tuân thủ mọi sắp xếp. Thức ăn và nước uống, quan lương sẽ cố gắng cung cấp đầy đủ. Nhưng nếu ai không nghe lời, gây rối hoặc tự ý hành động, đừng trách Cẩm Y Vệ không nể tình."
Lời nói đè nặng lên lòng dân. Có người cúi gằm mặt, có người siết chặt tay đầy bất mãn, nhưng chung quy chẳng ai dám mở miệng phản đối.
Sau khi dứt lời, y quay lại ra hiệu cho binh sĩ lui về vị trí, nhưng vẫn giữ nguyên đội hình phòng ngự trước cổng thành, như thể sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào.
Bát Tử khoanh tay trước ngực, nhếch môi đầy tự tin. "Điện hạ, nếu người muốn vào thành, chỉ cần chờ thêm một chút. Đám phàm nhân này chẳng đáng bận tâm. Ta chỉ cần vung tay một cái liền có thể hóa kiếp bọn chúng..."

Lời nói của gã bỗng dưng đứt quãng khi ánh mắt vô tình bắt gặp bóng người cưỡi kiếm lao xuống từ trường thành.
Bát Tử : "Tên đó... Không phải đang tu luyện ở Lạc Thần Tông à? Sao lại về đây làm gì?"
Thương Hải Yên Hà khẽ nhếch môi. "Uyên Thần đột nhiên xuất hiện vào lúc này, có khi hắn liên quan đến việc Thương Hải Minh phát điên cũng không chừng."
Chưa kịp suy nghĩ xem thái tử Thương quốc định làm gì thì Thương Hải Uyên Thần đã hạ xuống trước cổng thành.
Khí thế của y làm dân chúng vừa ngưỡng mộ vừa kinh sợ. Thái tử Thương quốc, thiên tài hiếm có của cả đại lục, chính là dọa người như thế.
Uyên Thần quét mắt qua đám đông, vội vàng như tìm kiếm ai đó. Sau một hồi, liền ra lệnh cho binh sĩ nếu nhìn thấy một thiếu niên tóc trắng, nhãn cầu vàng nhàn nhạt, lập tức đưa hắn tới hoàng cung. Lưu ý, không được khó dễ.
Một tên lính đánh bạo tiến lên hỏi: "Thái tử điện hạ, người này là ai mà quan trọng đến vậy?"
Uyên Thần. "Hoàng tử Yên Hà, nhị đệ của ta. Ai dám mạo phạm, g·iết không tha."
Nghe đến đây, đám binh lính lập tức cúi đầu nhận lệnh, còn dân chúng thì xôn xao bàn tán. Vài ánh mắt hiếu kỳ đảo quanh.
Lâm Vạn Hoa khịt mũi. "Sư phụ, vị kia đang tìm người phải không?"
"Đúng là đang tìm ta..." - Hắn thận trọng cân nhắc, có lẽ nên nhìn thử Thương Hải Minh trước để xem lý do gì khiến ông ta phát điên, và chuyện này có liên quan gì Uyên Thần hay không, sau đó đi gặp y cũng không muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.