Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 33: Vân Châu (8)




Phương Hủ Chi khoanh tay ôm lấy mình, hít vào một hơi lạnh buốt, đau đến mức vầng trán toát cả mồ hôi.

Thích Dung hừ một tiếng lạnh lùng, nhếch môi nói: "Ngươi tém tém lại đi, đợi Diêm La sống đến, ngươi là người đầu tiên khó bảo toàn tính mạng, người chết trước Trịnh Quan Âm còn có tâm trí lo lắng đến sự sống chết của người khác. Ngươi muốn chết như vậy, sau không dứt khoát uống thuốc độc tự vẫn đi?"

Hắn lại không biết câu nói nào của bản thân chọc giận nàng, tiểu nha đầu nàng tính tình không được tốt lắm, nhìn thấy nàng giận dỗi, Phương Hủ Chi vội dỗ dành: "Sao đột nhiên lại nổi giận thế, được rồi, ta không nói nữa."

Thích Dung lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn, bản thân hắn tự tìm đường chết thì liên quan gì đến nàng, muốn chết thế nào thì chết thế đó, làm như thể nàng để tâm đến sống chết của hắn lắm vậy.

Phương Hủ Chi ngước mắt nhìn, thấy Thích Dung vẫn tức tối, lại thở dài nói: "Ta chỉ muốn khuyên cô trước khi Diêm La sống đến thì hãy nhanh chóng chạy đi thôi, ai mà ngờ tính tình cô lại dễ giận thế."

Sắc mặt Thích Dung dần dịu xuống, nàng nói đùa: "Không phải trên giang hồ bảo rằng ta dùng nắm đấm đánh Ngũ Quỷ Tương Biên, đối đầu trực tiếp với Tứ Thánh Tam Tuyệt sao? Chỉ là một tên Diêm La sống, việc gì ta phải sợ hắn chứ?"

Phương Hủ Chi liếc mắt nhìn nàng, châm chọc nói: "Một hôm không gặp, công phu nói khoác của nữ hiệp tăng lên không ít nhỉ, ta chưa từng dạy cô cái này đâu đấy."

Thấy Thích Dung nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc, Phương Hủ Chi mới phát hiện được chuyện không đơn giản thế, bèn ngồi dậy, nghiêm chỉnh hỏi nàng: "Cô đang đùa với ta có đúng không?"

Thích Dung phì cười, đáp: "Là ngươi nói đùa với ta trước mà."

Phương Hủ Chi nuốt nước bọt.

Thích Dung hỏi hắn: "Tại sao Diêm La sống muốn giết Trịnh Quan Âm?"

Vẻ mặt Phương Hủ Chi nghiêm trọng, trả lời nàng: "Diêm La sống ra lệnh cho Trịnh Quan Âm giết ta, nàng ta nên gi ết chết ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ta rồi, sau đó lấy đầu của ta quay về lầu Yến Tử phục lệnh. Thế nhưng Trịnh Quan Âm muốn có được Khô Mộc Phùng Xuân từ tay ta, để ta sống lâu như vậy, làm trái với mệnh lệnh của Diêm La sống, đối với hắn ta đây là đang phản nghịch. Diêm La sống đến, Trịnh Quan Âm chỉ có con đường chết."

Không ngoan ngoãn chấp hành theo mệnh lệnh chính là tội chết, không thể không nói, quy tắc của lầu Yến Tử không màng đến tình người đúng là đáng sợ. Chẳng trách khi Trịnh Quan Âm muốn lấy Khô Mộc Phùng Xuân vẫn không quên lấy mạng của Phương Hủ Chi, đoán chắc nàng ta rất sợ Diêm La sống.

Vậy nên Trịnh Quan Âm càng kéo dài, cũng sẽ càng lúc càng điên cuồng, không ngừng dùng cực hình với Phương Hủ Chi, nếu như thật sự lấy được Khô Mộc Phùng Xuân trước khi Diêm La sống đến thì không cần phải khiếp sợ Diêm La sống nữa.

Thích Dung bất giác cau chặt mày, cái cơ thể vừa thổi đã ngã này của Phương Hủ Chi, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh lại, khuôn mặt lại trông rất ngứa đòn, nếu còn tiếp tục ở lại chỗ của Trịnh Quan Âm, đừng nói là qua vài hôm nữa, đến ba hôm cũng khó mà bảo toàn tính mạng.

Phương Hủ Chi ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt đang rất lo lắng của Thích Dung, biết nàng đang nghĩ gì, hắn bèn nhẹ nhàng nói: "Tính mạng của ta chẳng quan trọng đến thế."

Thích Dung càng nghe lòng càng rối bời, chẳng phải Phương đại công tử nên là người trân quý mạng sống của mình nhất trên đời hay sao? Đột nhiên nàng có chút tò mò nhìn hắn, không biết rốt cuộc vì điều gì mà khiến hắn có thể lấy tính mạng của mình ra đánh cược.

"Tại sao ngươi phải đợi đến thời hạn bảy ngày?"

Đôi mi của Phương Hủ Chi khẽ run lên, trong đôi mắt hiện lên tơ máu: "Tại sao cô phải cứu ta?"

Thích Dung bất giác nhìn xuống trong chốc lát rồi lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

Phương đại công tử có một thói quen xấu, có thể đến cả bản thân hắn cũng chưa phát hiện ra, khi hắn muốn chuyển chủ đề nói về chuyện khác thì sẽ nhìn trái nhìn phải rồi mới nói, giống hệt như lúc này.

Nàng thẳng thừng nói: "Ta cứu ngươi một mạng, rồi hộ tống ngươi đến Hoành Dương, ta muốn đến đại hội kia của thế tử Bình Nam vương, dưới danh nghĩa Tri Tri Đường của ngươi."

"Cô muốn đến Hoành Dương?" Trong phút chốc Phương Hủ Chi vô cùng kinh ngạc, lại đột ngột ngộ ra và nói: "Có vẻ cô đã đọc bức thư đó. Ta tưởng rằng cô sẽ không bị thứ kỹ xảo vặt vãnh đó của Tô Thanh Y lừa, cô cố ý ư?"

Phương Hủ Chi chắc chắn rằng Thích Dung rõ ràng biết dụng ý của Tô Thanh Y nhưng vẫn muốn mở bức thư đó ra.

Tô Thanh Y phòng quân tử không phòng tiểu nhân, nàng lại chẳng phải quân tử, tất nhiên xem thì cứ xem thôi.

Nhưng nếu Tô Thanh Y càng biểu lộ một cách rõ ràng rằng muốn nàng xem, thì nàng lại cứ khăng khăng không xem. Chiếc bẫy bày sẵn cho nàng, nàng còn tình nguyện sập bẫy thật, Phương Hủ Chi cắn răng cười nhạt, một người dùng âm mưu, lộ liễu đặt bẫy, một người vốn dĩ biết rõ đó là cái bẫy mà vẫn muốn bước vào.

Vết thương đột nhiên có chút đau, tức ngực khó chịu, không thể thở được.

Bức thư đó cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tình cờ nhắc đến việc thế tử Bình Nam vương sẽ tổ chức một đại hội anh hùng ở Hoành Dương mà thôi. Nàng không hứng thú với những chuyện khác, dù là thế tử Bình Nam vương hay đại hội anh hùng đều không liên quan gì đến nàng. Nhưng vì Tô Thanh Y lại có Phượng Hoàng Vũ, nên nếu y muốn nàng đến, nàng nhất định sẽ đi xem thử.

Ngộ nhỡ cha của nàng cũng đến Hoành Dương thì sao.

Thích Dung nói: "Y muốn ta đến xem, nếu ta không đi há chẳng phải phụ lòng tốt của y rồi ư."

Phương Hủ Chi điều chỉnh thở ra vài hơi, mới nói: "Cô đến Hoành Dương làm gì?"

Thế tử Bình Nam vương sẽ không vô duyên vô cớ mời một cô nhóc vô danh như Thích Dung, nên một mình nàng không thể đến được hội anh hùng, vì vậy nàng mới có ý định kéo hắn theo.

Hắn sống trên đời biết bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu bị người khác lợi dụng.

Thích Dung ngẩng đầu, vừa định nói là mình chỉ góp vui nhưng Phương Hủ Chi vừa nhìn đã thấu nàng đang nghĩ gì: "Đừng nói với với ta là cô chỉ muốn đến góp vui thôi đấy."

Bị vô tình vạch trần ngay tại chỗ như vậy, Thích Dung mím môi, lí lẽ hùng hồn nói: "Không có gì để nói hết."

Có bản lĩnh thì đến mà cậy miệng nàng này.

Đột nhiên cảm thấy vết thương càng đau hơn, Phương Hủ Chi giữ tay ôm ngực, ho khụ vài tiếng.

Hắn càng ho càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức như thể sắp ho cả lục phũ tạng ra vậy, Thích Dung lấy thuốc trị thương trong người ra, kéo lấy tay hắn, cẩn thận tỉ mỉ thoa thuốc cho hắn.

Thuốc bên trong chiếc lọ thuốc bằng sứ tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, mát lòng mát dạ, đổ lên trên vết thương thì mát lạnh. Vết thương của hắn thông thường sẽ không có thuốc, để một khoảng thời gian sau vết thương sẽ tự lành, căn bản không cần dùng đến thuốc, Phương Hủ Chi ngừng ho, khẽ bật cười một tiếng, chống tay ngắm nhìn Thích Dung đang nghiêm túc thoa thuốc cho mình, không nhịn được mà nói trêu nàng: "Còn biết trị thương cho người khác cơ à."

Thích Dung mạnh bạo chọc vào vết thương của hắn, nàng cười nói: "Trị thương? Vậy thì Phương công tử hiểu lầm rồi, rõ ràng là ta đang hạ độc cho ngươi chết đấy."

Phương Hủ Chi đau đớn xuýt xoa một tiếng, đôi mắt ngập tràn vui sướng: "Thế cô phải thủ hạ lưu tình tí, độc chết ta thì ai đưa cô đến Hoành Dương?"

Căn phòng mờ tối, không nhìn thấy rõ, không biết rốt cuộc  trên người hắn còn có bao nhiêu vết thương, Thích Dung chỉ có thể thoa một lớp thuốc cho những vết thương nàng có thể nhìn thấy, thoa thuốc xong thì lập tức vứt tay của hắn ra một bên.

Phương Hủ Chi cúi đầu nhìn vết thương đã được xử lý xong, Thích Dung thoa thuốc trông có vẻ thành thạo, chẳng giống một người chưa từng bị thương chút nào: "Võ công của cô vô cùng lợi hại, chắc hẳn xuất thân từ danh môn, lúc nhỏ rất hay bị thương à?"

Thích Dung nói: "Danh môn gì chứ, trước cửa có cổng đã là hay lắm rồi. Có điều thái sư thúc của ta ngày đêm ân cần dạy bảo, thúc nói khi ta lớn nhất định sẽ phải xông pha giang hồ. Người xông pha giang hồ, hoặc là đánh nhau giỏi, hoặc là chịu đòn giỏi, chắc chắn là ta không chịu người khác đánh ta rồi, vậy nên chỉ có thể học võ công thật giỏi để đi đánh người khác."

Một cô nương chỉ mới từng này tuổi, đã có thể tự mình hành tẩu giang hồ, dãi nắng dầm mưa bấy lâu, giết được Quỷ Đoạn Trường, xông vào sơn trang Vấn Kiếm, từng đánh nhau với Mộ Dung Nham, lại không chút thương tổn. Chắc hẳn nàng là truyền nhân được trưởng bối trong nhà gửi gắm kỳ vọng, hao tổn tâm huyết bồi dưỡng từ lúc nhỏ.

Phương Hủ Chi nói: "Không thể bị người khác đánh, cô từng bị đánh sao? Là cha cô hay là thái sư thúc của cô vậy?"

Thích Dung trả lời hắn: "Sao bọn họ nỡ ra tay đánh ta được chứ, chẳng qua ta không học tốt võ công, thì thái sư thúc sẽ không cho ta xuống núi. Nhiều năm vậy rồi, ta chưa từng bước ra khỏi gia môn nửa bước."

"Vậy sao cô lại xuống núi rồi? Học xong võ công rồi à?"

Thích Dung bình thản quay đầu nhìn hắn, ngượng ngùng nói: "Ta đánh thái sư thúc ngất xỉu, lén chạy ra ngoài..."

Phương Hủ Chi phụt cười, vừa nhìn đã biết Thích Dung là một cô nàng bướng bỉnh, nghĩ đến chuyện nàng vẫn còn ở bên cạnh nên không dám quá thả lỏng, chỉ có thể cúi đầu cố nhịn cơn buồn cười.

Thích Dung im lặng nhìn bờ vai đang run lên của hắn, nàng biết, cái tên này không phải hạng người nghiêm túc gì.

Thích Dung tức tối bước ra khỏi phòng, để lại một mình Phương Hủ Chi bên trong phòng từ từ mà cười, cười đến mức vết thương nứt ra đau chết mới đáng.

Quay lại quán trọ nằm ngủ, vừa chợp mắt, dường như vẫn chưa vào sâu giấc, gà gáy lên ba tiếng, trời chỉ mới tờ mờ sáng Thích Dung đã bị Tiêu Ý Ý gọi dậy khi còn đang nằm mơ.

Nàng ấy dí sát vào đầu giường của Thích Dung khẽ nói: "Thích cô nương, vừa rồi sư huynh mới phát hiện, quán trọ này có vài kẻ đang theo dõi chúng ta."

Thích Dung chợt tỉnh hẳn, mở mắt nói: "Nhanh vậy sao?"

Nàng còn ngỡ rằng sẽ phải đợi đến ngày mai, không ngờ những người này nhanh như vậy đã tìm đến tận cửa rồi. Nghĩ gì đến đó, vừa hay hợp với ý của nàng.

Nàng lăn xuống giường, trông thấy Tiêu Ý Ý đã ăn mặc chỉnh tề, lại đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa, trời tang tảng sáng, sao nàng nhớ là khi quay về thì Tiêu Ý Ý đang nằm trên giường, xõa tóc, ấy vậy mà chỉ mới một lúc đã chải chuốt xong xuôi rồi?

Thích Dung hỏi: "Cô thế này... ra ngoài rồi à?"

Còn là đi ra ngoài cùng với Du Trọng Bạch, bằng không trời còn chưa sáng, người bình thường đều nằm trong phòng ngủ cả, ai lại biết bên ngoài quán trọ có bao nhiêu kẻ đang đứng.

Tiêu Ý Ý đỏ mặt ngại ngùng, xấu hổ nói: "Ta sợ ta sẽ làm hỏng chuyện, lo lắng quá không ngủ được nên lên mái nhà... ngắm trăng, sư huynh sợ ta xảy ra chuyện nên đi cùng ta."

Tiêu Ý Ý cúi đầu cậy ngón tay, đột nhiên nhớ ra hôm qua hơn nửa đêm Thích Dung mới quay về, nàng ấy hỏi ngược lại: "Thích cô nương, tối hôm qua cô đi gặp bằng hữu nào thế, đêm hôm khuya văng mới quay về?"

Thích Dung ngáp dài, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra một khe hở, nhìn ra phía ngoài, hôm qua cố ý chọn một căn phòng gần phố chính là để tạo ra cơ hội cho bọn chúng, để bọn chúng có thể đêm hôm thanh vắng lén vào cửa sổ mà bắt người.

Vậy mà suốt đêm không có động tĩnh gì, xem ra vẫn là do nàng đề cao bản lĩnh của đám người này rồi.

Bên ngoài quán trọ có vài kẻ lén la lén lút canh chừng, trong đó có cậu nhóc ngày hôm ấy, Thích Dung đóng cửa sổ lại, trả lời: "Cũng không tính là bằng hữu, hắn nợ tiền ta nên ta đến để đòi tiền."

Tiêu Ý Ý nói: "Nửa đêm nửa hôm... đi đòi tiền? Nhiều tiền lắm nhỉ."

Thích Dung ngước mắt nhìn nàng ấy, ba lượng bạc, chắc... chắc... là cũng được tính là nhiều rồi nhỉ? Ngoại trừ ba lượng bạc, còn có ba trăm lượng bạc tàng hình nàng lừa Phương Hủ Chi nữa.

Tiêu Ý Ý cười gượng nói: "Thích cô nương, đúng thật là... có nhã hứng."

Thích Dung đột nhiên hỏi: "Cô có sợ không?"

Tiêu Ý Ý ngơ ngác: "Hả?"

Thích Dung nói tiếp: "Nếu sợ, cô vẫn có cơ hội từ chối bất cứ lúc nào."

Tiêu Ý Ý với vẻ mặt buồn bã, cười khổ nói: "Thích cô nương giống với sư huynh của ta, chê ta võ công không tốt lại còn lỗ mãng, xốc nổi, sợ ta làm hư việc sao?"

Thích Dung khẽ lắc đầu, chân thành nói: "Không phải, Tiêu cô nương rất tốt, vừa có tính nghĩa hiệp trên đường thấy điều bất bình rút đao tương trợ, lại có dũng khí đứng ra gánh vác, cô mạnh mẽ hơn rất nhiều người trên thế gian này."

Nụ cười của Tiêu Ý Ý hiện lên đôi phần cảm động: "Vậy tại sao lại khuyên ta?"

Thích Dung nói: "Tiêu cô nương rất tốt, chỉ có ta không tốt, hai người cũng có thể đoán được ta đang lợi dụng cô."

Tiêu Ý Ý chẳng để tâm nắm lấy tay của Thích Dung: "Ta và sư huynh ta chẳng phải cũng đang lợi dụng cô sao? Thích cô nương võ công cao cường, nếu như có thể tìm được nơi các nhân sĩ võ lâm bị nhốt, chỉ dựa vào sức của ta và sư huynh, căn bản không thể nào cứu bọn họ ra được, vậy nên bọn ta đang lợi dụng cô, lợi dụng cô giúp bọn ta cứu người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.