Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 52: Mạnh miệng




Thích Dung có chút không thoải mái, nàng vốn mong Phương Hủ Chi rời đi, bọn họ không phải là người cùng đường, hắn tiêu dao trong giang hồ, còn nàng suy cho cùng cũng phải quay về cốc.

Vậy nên nàng luôn nghĩ rằng hắn rời đi lúc này là tốt nhất, đi rồi sẽ không còn bất cứ điều gì liên quan với nhau nữa, không còn liên quan thì sau này cũng không cần gặp nhau nữa.

Đôi mắt của Phương Hủ Chi trong màn đêm như thể đang bừng sáng, ánh mắt đưa tình, dịu dàng như nước.

Nàng quay đầu nói: "Huynh nhìn ta làm gì?"

"Nhìn xem có phải Thích cô nương đang định qua cầu rút ván không."

Thích Dung ngượng ngùng như bị nhìn thấu, cố tránh ánh mắt của Phương Hủ Chi, nàng vô cùng chột dạ vội ngẩng đầu uống một ngụm rượu, rượu đưa vào cổ cay xè.

"Lúc trước cô nói không qua con sông của ta, ta cũng chịu, lần này thì qua rồi, vậy mà cô còn định rút ván đá ta ra nữa à?"

Cũng đâu cần nói khó nghe như vậy, nàng chỉ đơn giản cảm thấy Phương Hủ Chi rời đi là hợp lý thôi.

Hắn ở sơn trang Vấn Kiếm có ý đồ riêng, khi Vân Châu loạn lạc, tuy nàng cố ý vô tình thêm dầu vào lửa, thế nhưng cho dù không có nàng thì với sức của một mình Phương Hủ Chi cũng sẽ làm loạn được Vân Châu thôi.

Tâm tư của Phương Hủ Chi như có vạn ngàn con rạch, gấp khúc cong cong, còn gập ghềnh hơn cả trăm lần so với con đường mòn bên trong cánh rừng kia. Hắn là người luôn có mục đích riêng của mình, mưu tính đến nay đâu chỉ có mấy tháng tâm huyết, vì đâu mà luôn đi theo nàng?

Thích Dung ấp úng khó mở lời, cười gượng vài tiếng: "Ta nói muốn đá huynh đi lúc nào cơ chứ?"

Phương Hủ Chi vừa cười vừa đưa bầu rượu chạm khẽ vào bầu rượu của Thích Dung, nói: "Vậy thì cô đồng ý đưa ta đến cốc Yên Hà cùng rồi đấy nhé, quân tử mở lời,  tứ mã nan truy [*], không được hối hận đâu."

[*] Tứ mã nan truy: bốn con ngựa khó đuổi kịp.

Tiếng hai bầu rượu chạm vào nhau vang lên giòn tan, Thích Dung chợt hoàn hồn, trố mắt nhìn rồi ngớ người một lát. Ý gì vậy? Nhanh vậy Phương đại công tử đã quyết định nương tựa vào nàng rồi ư?

Nàng sầu não: "Ai tứ mã nan truy với huynh."

Phương Hủ Chi liếc mắt nhìn nàng: "Cô muốn nuốt lời đấy hả?"

Đôi mắt của hắn ánh lên một luồng sáng, còn có một chút oán hận.

Thích Dung ngoan ngoãn im lặng, đi cùng thì đi cùng thôi, hắn nói đúng, không có hắn ở đây muốn tìm được cha khó khăn nhiều hơn. Dù sao nếu bàn về khả năng tìm người trên thế gian này, Tri Tri Đường xứng đáng đứng đầu, suy cho cùng thì trên người nàng cũng không có thứ gì để Phương đại công tử muốn, nàng đâu thiệt thòi gì.

Áng mây mỏng thoáng bay qua che khuất vầng trăng trên cao, xung quanh ảm đạm đi vài phần, gió lạnh thổi qua từng cơn, mang theo hương thơm mát.

Ánh mắt của Thích Dung cũng ảm đạm đi trong chốc lát, nàng hỏi hắn: "Phương đại ca, lúc trước huynh nói, mười lăm năm trước cha của ta một mình xông đến vương đình Tây Vực, chém đầu Hồn Tà vương, là thật sao?"

Phương Hủ Chi đưa mắt nhìn Thích Dung, hắn luôn biết nàng hiểu biết rất ít về những chuyện trên giang hồ, thế nhưng ít ra cũng biết một chút về võ lâm cao thủ nổi danh mười mấy hai mươi năm trước. Ấy vậy mà hắn không ngờ, ngay cả phụ thân của mình tại sao trở thành một trong Tứ Thánh Tam Tuyệt cũng không biết.

Hai mươi năm trước, giang hồ tựa như một bầu trời đầy ánh sao sáng chói, Mục Vương gia bách chiến bách thắng, vang danh tứ hải. Tô Nhược Bạch nổi danh, chấp nhận thách đấu với đệ nhất cao thủ Quan nội, giành được hạng nhất. Nam Lĩnh Thập Tứ Châu Doãn Phong Bình vẫn còn thời tráng niên, lầu Hóa Vũ Tiết Mộng Thầm vẫn còn tại thế.

Trong Tam Tuyệt, Mộ Dung Nham oanh tạc xuất thế, Cô Ảnh Đao Phương Tiểu Giác và Thích Tự Thiên nổi danh muộn hơn một chút, thế nhưng cũng long trời lở đất, ai nấy đều phải ngước nhìn.

Mặc dù hắn chưa từng trải qua thời đại khắp giang hồ toàn là hào kiệt, nhưng cũng có thể cảm nhận được phong thái năm đó trong một số lời đồn.

Sau này, Tứ Thánh Tam Tuyệt người chết thì chết, người lui về ở ẩn thì lui về ở ẩn, người vẫn còn hành hiệp trong giang hồ cũng chỉ còn lại mỗi Kiếm Thánh Tô Nhược Bạch, trong lớp người trẻ chẳng còn ai có thể sánh ngang với Tứ Thánh Tam Tuyệt.

"Nghe nói, mười năm lăm trước, Đại Chu bị dị tộc xâm phạm, dẫn theo tinh binh xâm phạm biên giới ta. Mục Vương gia khổ sở phòng thủ Lương Châu ba tháng trời, mùa đông tuyết rơi trắng trời, lương thảo hầu như cạn kiệt, lại không có viện binh. Vào lúc Lương Châu bị cô lập không được viện trợ, Mục Vương gia viết ra ba bức thư, rải khắp giang hồ, nội dung của thư là gì thì không ai biết, thế nhưng các anh hùng võ lâm, nhận được thư cũng như chưa nhận được thư, nghe tin đều lần lượt gấp rút chạy đến Lương Châu tiếp viện, hóa giải cơn nguy của Lương Châu."

Thích Dung trong lúc vô ý hỏi: "Vậy ba bức thư đó đã đưa đến cho ai?"

Phương Hủ Chi tiếp tục nói: "Ba bức thư đó, một bức được đưa đến lầu Hóa Vũ, thế nhưng sau khi Tiết Mộng Thầm chết, lầu Hóa Vũ tự lo cho mình còn chưa xong, không giúp được Mục Vương gia. Một bức thì được gửi đến Vấn Kiếm Minh, còn một bức nữa được đưa đến cho Thích tiền bối. Khi ấy, Thích tiền bối cũng chỉ là phận vô danh tiểu tốt, nhận được thư thì lập tức đơn thương độc mã cưỡi ngựa vượt qua đồng hoang, được Mục Vương gia dẫn binh yểm trợ, lén lút thâm nhập vào vương đình Tây Vực thích sát Hồn Tà vương, đi một chuyến là một tháng trôi qua. Tiếp sau đó tin tức Hồn Tà vương chết được truyền đến, dị tộc bận việc nội chiến tranh quyền đoạt lợi, tinh binh vây khốn bên ngoài thành Lương Châu cũng tản đi mất. Thích tiền bối vì thế cũng được liệt vào một trong Tam Tuyệt."

Thích Dung đặt cằm lên đầu gối khẽ gật đầu, nghe cũng có vẻ lơ đễnh, tâm trạng ngẩn ngơ đến lạ.

Phương Hủ Chi mãi chẳng nghe thấy giọng nói của Thích Dung bèn hỏi: "Sao thế?"

Ánh mắt của Thích Dung lãnh đạm, nhẹ giọng nói: "Mùa đông mười lăm năm trước, vào ngay khi đó, sau khi cha rời khỏi cốc thì mẹ ta mất."

Phương Hủ Chi chau mày, chẳng trách, trước đó nghe nàng nhắc đến cha và thái sư thúc nhưng lại chưa từng nghe nàng nhắc đến mẫu thân.

Khi Thích Tự Thiên thành danh cũng chính là lúc ông mất tích, người đời chỉ biết Thích Tự Thiên là một trong Tam Tuyệt nhưng lại không biết sau khi Thích Tự Thiên tự mình xông vào Tây Vực thì đi về đâu.

Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. [*]

[*] Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách (天下兴亡, 匹夫有责): Nguy đến sự mất còn của nước nhà, mọi người ai nấy đều có trách nhiệm.

Đợi đến lúc hoàn thành đại nghĩa, về nhà phát hiện bản thân mình đã phụ thê tử, sự đả kích quá lớn cũng đủ khiến cho Thích Tự Thiên tuyệt vọng với nhân thế, Thích Tự Thiên ở ẩn bên trong cốc Yên Hà, từ đó trở đi giang hồ cũng không còn bất cứ tin tức nào liên quan đến Thích Tự Thiên lan truyền ra ngoài.

Thích Dung mím môi nói: "Thái sư thúc và cha ta không hề hợp nhau, bởi vì thái sư thúc không phải là sư thúc của cha, mà là sư thúc của mẹ ta. Chẳng trách ngày nào thái sư thúc của ta cũng cảm thấy cha ta chướng mắt, hóa ra đây là lý do."

Nàng thở dài, lắc đầu nói: "Cha ta tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện trong giang hồ, còn thái sư thúc nhìn thấy cha ta thì cứ như thấy kẻ thù của mình vậy, chỉ hận không thể dùng một chưởng đánh chết ông, ở cùng một cốc nhưng lại không ưa gì nhau, xây lên một bức tường ngay ở giữa, sống chết không gặp nhau nữa, hôm nay cuối cùng ta cũng biết được vì sao rồi."

Khi ấy nàng còn quá nhỏ, cũng không nhớ rõ những chuyện này, ký ức mơ hồ chỉ nhớ được mấy năm qua nàng trưởng thành bên cạnh thái sư thúc, có một khoảng thời gian rất lâu không được gặp cha.

Một cơn gió to thổi đến.

Mái tóc dài của Thích Dung bay trong gió, chạm nhẹ vào mặt của Phương Hủ Chi, lướt qua bên tai của hắn, những nơi tóc nàng vô tình lướt qua bỗng chốc nóng bừng lên, Phương Hủ Chi nhìn nàng.

Góc mặt của nàng tinh xảo, chiếc mũi nhỏ nhắn cao cao, gương mặt hiện lên một nỗi đau, con tim Phương Hủ Chi bỗng nhói lên, bả vai đang khoác chiếc áo choàng của nàng trông vô cùng mảnh khảnh, một tiểu cô nương như vậy nên vô tư cười đùa mọi lúc, ai lại nhẫn tâm để nàng buồn cơ chứ.

Thích Dung nhẹ nhàng quay đầu, bắt gặp được ánh mắt của Phương Hủ Chi bèn vội ngoảnh đầu lại.

Vầng trăng treo lửng lơ giữa trời, gió sương càng lạnh lẽo hơn, bên dưới lầu chợt vang lên tiếng khóc nức nở.

Phương Hủ Chi đang định mở lời thì Thích Dung đã giơ tay lên miệng suỵt một tiếng, ra hiệu hắn đừng nói chuyện. Nếu như nàng không nghe nhầm thì người đang khóc hẳn là Đường Nhạn.

Chẳng mấy chốc trên con đường lạnh lẽo, có hai người chầm chậm bước đến, Đường Nhạn khóc nghẹn đi phía trước, Từ Yến Ngọc đuổi sát theo sau.

Giọng nói Từ Yến Ngọc gấp gáp vang lên: "Đường cô nương, cô đừng khóc nữa mà."

Đường Nhạn nấc nghẹn: "Ta khóc mặc ta, liên quan gì đến huynh."

Từ Yến Ngọc đã được thấy cô nương nhà ai khóc bao giờ, từ nhỏ đến lớn người con gái thân quen nhất với cậu chỉ có một mình Thích Dung. Với tính nết của Thích Dung, từ nhỏ đã quật cường vô cùng, trưởng bối trong nhà lại rất cưng chiều, hoạt bát tinh quái, sao khóc được chứ.

Có khóc cũng chỉ giả vờ khóc gạt lấy kẹo ăn thôi, hoặc là khi gây chuyện gặp trưởng bối thì gào lên khóc, âm thanh vang lên như sét đánh ầm trời, nước mắt thì không nặn ra được nửa giọt.

Đường Nhạn thường ngày mạnh mẽ, vậy mà khi bật khóc lại không giống Thích Dung, đôi mắt đỏ hoe, đáng thương vô cùng.

Từ Yến Ngọc bỗng luống cuống chân tay, nhất thời không biết nên đưa khăn tay ra lau nước mắt cho nàng ấy, hay là nên nhẹ nhàng khuyên nhủ dỗ dành.

Khi Đường Nhạn sắp đi đến quán trọ, thì ngồi xuống bên dưới một bậc thềm, vùi đầu khóc.

Thích Dung nhìn thấy Từ Yến Ngọc gấp gáp hệt như con kiến trên chảo nóng, suýt chút nữa thì phụt cười thành tiếng, Phương Hủ Chi vội vã đưa tay che lấy nửa mặt của nàng, ôm nửa người nàng vào lòng.

Thích Dung sững người, không kiềm được ngước mắt nhìn Phương Hủ Chi, Phương đại công tử bày ra vẻ mặt chính nhân quân tử bất đắc dĩ, nhìn không chớp mắt ra phía xa, khiến người khác không thể hoài nghi.

Cũng không thể trách hắn, là bản thân nàng lén la lén lúc nghe lén, Phương Hủ Chi... chắc là... có lẽ đang giúp nàng không bị Từ Yến Ngọc phát hiện.

Nếu như nàng dùng khuỷu tay đánh vào ngực hắn thì có được tính là chuyện bé xé ra to, không thỏa đáng không nhỉ.

Ngay lúc đang khổ sở không biết mình có nên ra tay hay không thì nàng cảm thấy lỏng người, Phương Hủ Chi thả nàng ra. Một gương mặt tuấn tú chỉ cách nàng một hơi thở, khẽ giọng nói: "Tiểu sư điệt nhà cô, đừng nói là thích Đường cô nương rồi nha."

Thích Dung hít một hơi thật sâu, cảm thấy hồi hộp một cách kỳ lạ, trái tim hệt như đang đánh trống liên hồi, nàng bấu chặt tay áo, bỗng giật mình nói: "Nói năng xằng bậy, ai thích huynh chứ!"

Hàng mi cong dài của Phương Hủ Chi chớp nhẹ, nhếch môi cười nói: "Cô nói gì vậy?"

Thích Dung đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đợi đã, vừa nãy Phương Hủ Chi nói gì đấy, hắn thích nàng hay là nàng thích hắn? Vừa nãy chỉ quan tâm đến việc hôm nay nhịp tim đập nhanh bất thường, không chú ý hắn đã nói gì, giọng hắn cực nhỏ, dỏng tai lên cũng chỉ nghe được chữ "thích" mà thôi.

Nàng nuốt nước bọt, hỏi: "Ai... thích ai?"

Nụ cười của Phương Hủ Chi càng nham hiểm hơn, cười đến mức nhìn thấy được cả bọng mắt, cười khiến cho Thích Dung rợn hết cả người rồi mới nói: "Tiểu sư điệt nhà cô thích Đường cô nương rồi."

Thích Dung thở phào, nhìn xuống bên dưới.

Từ Yến Ngọc căng thẳng siết chặt nắm tay, định bụng là sẽ vỗ nhẹ vào vai của Đường Nhạn, dịu giọng dỗ dành: "Đường cô nương, vừa nãy là ta không đúng, ta không nên nói cô như vậy."

Đường Nhạn chẳng thiết ngẩng đầu, chỉ để chiếc ót cùng mái tóc đen láy đối diện cậu, nàng nói: "Huynh đã nói gì ta?"

Từ Yến Ngọc gãi đầu, cậu thật sự không biết hôm nay mình đã làm gì đắc tội Đường cô nương, cậu chỉ thấy Đường Nhạn bỏ lại cậu lặng lẽ ra ngoài thành, đứng ở đầu đường mua ngựa, sau khi nghe thấy Đường Nhạn quyết định mua ngựa rồi tiếp tục hỏi hướng đi về phía Nam Cương thì cậu ra mặt ngăn cản nàng mà thôi.

Chẳng lẽ, cậu không nên ngăn cản nàng bị lừa hay sao? Con ngựa đó đâu có đáng mười lượng bạc đâu.

Hơn nữa, Nam Cương cũng không phải đi hướng đó.

Cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, khẽ nói: "Ta không nên dạy dỗ cô, không nên... không nên nói cô quá ngây thơ trước mặt người khác."

Thích Dung càng xem càng bất ngờ, tiểu sư điệt nhà nàng trưởng thành rồi, thường ngày đối diện với nàng là bộ dạng nghiêm chỉnh đứng đắn, sơ hở là lấy trưởng bối ra để dọa nạt nàng, ra vẻ ông cụ non, đầu gỗ lóng ngóng, không ngờ có một ngày lại giác ngộ biết dỗ dành cô nương nhà người ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.