Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 53: Hôn ước




Đường Nhạn nấc nghẹn nói: "Ta biết là mọi người ai cũng cảm thấy ta rất ngốc, cảm thấy ta ngây ngô, cảm thấy ta làm vướng chân mọi người. Chuyện gì cũng không chịu nói với ta, làm gì cũng không để ta theo cùng, rõ ràng ta..."

Rõ ràng nàng có thể hy sinh vì người thân của mình, có thể liều mạng vì sự tồn vong của gia tộc, chỉ là không muốn đến lúc chết vẫn là một kẻ ngốc vô ưu vô lo ngây thơ thật thà, lúc nào cũng bị người khác lừa mà không hay không biết, được bảo vệ ở phía sau.

Trong lúc sơn trang Vấn Kiếm xảy ra chuyện, nàng là người đầu tiên được sư nương đưa ra khỏi Ký Châu, đợi đến lúc Đường môn gặp nạn thì hộ pháp lại bỏ lại nàng một mình, tự thân quay về lao mình vào chỗ chết.

Ngay cả lúc này, suốt dọc đường nàng vẫn bó tay không có cách nào, chỉ có thể nhờ người khác giúp mới có thể về nhà, một người ngay cả năng lực tự bảo vệ còn chẳng có thì nói gì đến chuyện sẽ cứu được người khác.

Từ Yến Ngọc giải thích: "Ta chưa bao giờ nghĩ Đường cô nương ngu ngốc, ngược lại, Đường cô nương thuần khiết thông minh, suốt dọc đường giúp đỡ ta rất nhiều."

Một nữ tử yếu đuối như nàng, có thể giúp cậu được gì cơ chứ? Suốt dọc đường chỉ gây thêm phiền phức cho cậu mà thôi, những lời nói dối này cũng chỉ là đang dỗ nàng, sao có thể xem là thật được.

Đường Nhạn khịt khịt mũi, ngước mắt lén nhìn cậu rồi lại cúi đầu xuống: "Ta không nói Từ thiếu hiệp, xin lỗi, hôm nay ta có chút thất lễ, muốn một mình yên tĩnh, ngày mai sẽ xin lỗi thiếu hiệp sau."

Từ Yến Ngọc là một người biết dừng lại đúng lúc, nếu Đường cô nương không phải khóc vì mình vậy thì cậu tiếp tục ở lại nhìn cô nương người ta khóc đúng thật không ổn lắm. Cô nương nhà người ta rất xem trọng thể diện, nếu như hôm nay mất hết thể diện trước mặt cậu vậy thì sau này Đường cô nương làm sao nhìn mặt cậu đây.

Nghĩ đến đây, Từ Yến Ngọc nói: "Đêm khuya gió lạnh, Đường cô nương... đừng ở bên ngoài quá lâu."

Nói xong thì quay về quán trọ, để Đường Nhạn lại một mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hai người lén lút xem kịch trên mái hiên há hốc trợn mắt, nhìn nhau không nói nên lời, gió đêm dần trở lạnh, tiếng khóc Đường Nhạn nấc lên từng hồi.

Phương Hủ Chi nuốt nước bọt, tình cảnh này đúng thật là không biết nên nói gì, chỉ có thể nói: "Từ thiếu hiệp không hổ là tấm gương mẫu mực cho lớp trẻ ta."

Thích Dung ảo não nói: "Nói vậy chi bằng huynh nói hắn đầu gỗ thì hơn."

Mỹ nhân khóc thảm thiết như vậy, đáng thương vô cùng, không ngờ cậu còn có thể không để tâm, xem như chẳng có gì quay về quán trọ? Sao môn hạ của cốc Yên Hà bọn họ lại xuất hiện một đóa hoa lạ lùng không hiểu phong tình như Từ Yến Ngọc vậy.

Đúng là gia môn bất hạnh.

Phương Hủ Chi sờ nhẹ lên mũi của mình: "Tự nhiên ta cảm thấy có lẽ là do đêm tối nên nhìn nhầm rồi."

Thích Dung gật gù tán thành: "Chắc chắn là huynh nhìn nhầm rồi."

Phương Hủ Chi ngước nhìn sắc trời, vầng trăng sáng tỏ chiếu rọi, ngày mai lại là một ngày đẹp trời, Lĩnh Nam nhiều núi đồi, chắc sẽ đẹp hơn nhiều so với Tây Bắc đến ngọn cỏ cũng khó mọc.

"Ngày mai có thể khởi hành rồi đấy."

Thích Dung đảo mắt nhìn khó tin, nói: "Huynh thật sự muốn đến phái Thanh Phong cùng với ta sao? Sư huynh của ta hung dữ lắm."

Phương Hủ Chi chỉ mỉm cười, bàn tay nhẹ cầm mái tóc óng ả của Thích Dung ở sau lưng, siết chặt từng chút một rồi lại chầm chậm thả xuống: "Nữ hiệp, đêm khuya gió lạnh, không tiện ở bên ngoài lâu."

Cái tên này không biết lại chạm mạch gì nữa rồi, còn dám động tay động chân vuốt tóc nàng, Thích Dung bực tức giơ chân lên đá vào đầu gối của hắn, có lẽ  lâu rồi Phương Hủ Chi chưa bị Thích Dung đánh, không đoán được chiêu này, nhất thời chưa phản ứng kịp bị ăn một đạp đau điếng vào đầu gối.

Hắn ôm đầu gối chân phải, đứng ôm một chân một lát thì không đứng vững được bèn rơi từ trên nóc nhà xuống, ngay lúc rơi xuống dưới, hắn bỗng xoay người rồi nằm bẹp xuống đất.

Mặt dày vô sỉ nhìn Thích Dung trên nóc nhà nói: "Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, Thích nữ hiệp, suýt chút nữa cô... khụ, suýt chút làm hỏng việc lớn rồi, cô khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu."

Thích Dung ở trên nóc nhà nhoài đầu ra làm mặt xấu mỉa mai hắn.

Căn phòng nào đó trong quán trọ bỗng vang lên tiếng thở dài: "Bây giờ tình nhân đánh yêu mắng yêu lên đến tận nóc nhà rồi à, thật tình, các người yêu đương thắm thiết thì cũng nghĩ cho những người cô đơn như ta chứ, không định cho người ta ngủ hả?"

Thích Dung đỏ mặt, rụt đầu lại nhón chân nhẹ nhàng quay về phòng gài chốt cửa phòng vào.

Sáng sớm hôm sau, vì ở cùng một quán trọ với nhau, Thích Dung đã thức dậy từ sớm cùng với Phương Hủ Chi, Đường Nhạn và Từ Yến Ngọc, bốn người bọn họ ngồi bên trong sảnh lớn của quán trọ. Đông Nam Tây Bắc, mỗi người ngồi một hướng, rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng lại như xa tận chân trời, ngươi không nhìn ta, ta cũng không nhìn ngươi.

Từ Yến Ngọc do dự mở lời, đưa mắt nhìn sang Đường Nhạn, mắt của Đường Nhạn có hơi sưng lên, nàng ấy vội tránh đi ánh mắt của cậu. Cậu nghĩ bụng, chắc Đường cô nương sẽ rất khó để xem hôm qua như chưa có gì xảy ra, cũng khó tránh việc sẽ ngại ngùng.

Thế là cậu đứng dậy nói: "Ta đi tìm xe ngựa." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thích Dung nhìn theo bóng của Từ Yến Ngọc, nghi ngờ nói: "Nếu nhìn từ góc độ này thì dù nhân phẩm hay tướng mạo Yến Ngọc nhà ta đều đứng nhất nhì giang hồ đó, sao trên bảng thiếu hiệp giang hồ không có tên của hắn nhỉ."

Phương Hủ Chi nghe vậy thì hỏi: "Từ thiếu hiệp có từng cầm ba vạn lượng bạc đích thân tìm đến cửa Phổ Toán Lão Nhân kia chưa? Nếu chưa làm vậy, thế thì cả đời của Từ thiếu hiệp cũng không có duyên với cái bảng đó đâu."

Thích Dung bị con số ba vạn lượng bạc đập vào đầu choáng váng mặt mày, đầu óc trống rỗng, thoáng chốc quên mất chuyện của tối hôm qua, vô cùng khó hiểu gặng hỏi hắn: "Cái bảng giang hồ được cho là tiêu chuẩn ấy, xếp hạng bằng cách nào vậy?"

Một bảng thiếu hiệp chẳng có tác dụng gì mà phải mất tận ba vạn lượng bạc mới có thể được vào, vậy còn bảng cao thủ? Bảng mỹ nhân thì sao? Há chẳng phải mất nhiều ngân lượng hơn sao?

Không phải người trong giang hồ đều nói Phổ Toán Lão Nhân là một bán tiên sắp thành tiên, thanh tâm quả dục, tiên phong đạo cốt, xem tiền tài như rác rưởi, chẳng màng quan tâm đến bất cứ vật nào trên trần thế này sao?

Chẳng lẽ ba vạn lượng bạc cũng khiến cho ông ấy hoa mắt chóng mặt hồ đồ rồi ư?

Phương Hủ Chi biết nữ hiệp nào đó lại ngây ngô tin vào những lời đồn đại trong giang hồ nữa rồi, hắn lắc đầu nói: "Tiêu chuẩn thì chưa đến nỗi, thế nhưng bảng xếp hạng của Phổ Toán Lão Nhân trong giang hồ vẫn có một vị trí nhất định, đặc biệt là bảng cao thủ, thực lực thì không ai dám giả mạo."

Nhưng mà, dung mạo thì cũng đâu ai có thể làm giả.

Thích Dung hỏi: "Vậy Đàm Nguyệt Tri, Thiếu Minh chủ Phi Sa Minh đứng đầu bảng thiếu hiệp, chắc cũng không đến nỗi xấu đâu nhỉ?"

Cứ cho là mất tiền để được xếp hạng lên bảng thế nhưng người cũng sẽ không đến mức quá kém, bằng không người trong giang hồ đâu phải là kẻ ngốc, cái bảng này sẽ chẳng có ai tin từ lâu rồi, sao lại được một đám người tán dương đến tận hôm nay.

Phương Hủ Chi gắp đứt sợi mì trong bát, nói: "Đàm Nguyệt Tri đúng là không xấu, tiếc thay, thanh sắc khuyển mã [*], trông như bước ra từ trong nhung lụa, quả thật có thể xem là... đệ nhất giàu có."

[*] Thanh sắc khuyển mã (声色犬马):ý chỉ lối sống ăn chơi dâm loạn của giai cấp thống trị thời xưa.

Thích Dung thở dài thườn thượt, đưa mắt nhìn gương mặt tầm thường của Phương Hủ Chi lúc này, thật ra dung mạo không phải không thể làm giả, nàng ngoan ngoãn tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Đường Nhạn ở bên cạnh đang ăn mì đột nhiên nói: "Từ thiếu hiệp đúng là quân tử đoan chính, nhân phẩm đáng quý, đáng tiếc là đã có hôn ước từ lâu."

"Hôn ước?" Thích Dung kinh ngạc ngóc đầu lên khỏi bát mì, Từ Yến Ngọc hứa hôn với ai từ lúc nào chứ, sao nàng không biết?

Phương Hủ Chi cũng ngẩng đầu lên híp mắt cười nhìn Thích Dung, Thích Dung vội nói: "Chuyện này xảy ra lúc nào vậy, từ trước đến giờ chưa có bức thư nào được gửi đến cốc Yên Hà mà, cô nghe ai nói thế?"

Đường Nhạn trầm ngâm suy nghĩ rồi mới nói: "Sao lại thế? Nghe nói trưởng bối đã quyết định từ khi còn nhỏ, từ nhỏ đã cùng lớn lên với Từ thiếu hiệp, tình cảm đậm sâu, ơn nghĩa của trưởng bối nên không dám chối từ."

Thích Dung bỗng nhiên sực nhớ lại về câu chuyện của mười năm về trước, trong kí ức của nàng quả thật có chuyện này, nhưng đây chẳng phải nói đùa thôi sao? Nàng đột nhiên bừng tỉnh, dưới ánh nhìn của mọi người im lặng cúi đầu.

Chỉ cần nàng không đáp lời thì cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc.

Phương Hủ Chi nhẹ nhàng cầm lấy đôi đũa tre, ung dung chậm rãi lặp lại một lần nữa: "Từ nhỏ đã quen biết nhau, tình cảm đậm sâu, trưởng bối làm chủ, không dám chối từ."

Sau khi lặp lại hắn còn hừ một tiếng lạnh nhạt.

Sắc mặt của Thích Dung trở nên khó coi, đập đôi đũa tre xuống bàn: "Từ Yến Ngọc bị ngốc đấy, đầu óc làm từ gỗ, à không, là đá, vừa cứng vừa thối."

Đường Nhạn bỗng chốc cũng nổi lòng hiếu kỳ, hỏi nàng: "A Dung cô từ nhỏ lớn lên cùng với Từ thiếu hiệp, cô có biết cô nương hứa hôn với Từ thiếu hiệp là ai không?

Phương Hủ Chi cũng chống tay lên mặt phụ họa nói: "Đúng đó đúng đó, nói nghe thử xem."

Phương đại công tử nở nụ cười nhưng đôi mắt lại không có nét cười.

Thích Dung ôm đầu cười gượng vài tiếng, dưới sức ép quá lớn, chỉ có thể nói sự thật: "Không giấu gì, là ta."

"Cái gì!" Hai giọng nói kinh ngạc thất thố vang lên khắp quán trọ.

Phương Hủ Chi siết chặt đôi đũa trong tay, bát mì trước mặt bỗng dưng khó nuốt đến lạ: "Hai người không phải là cô cháu sao?"

Thích Dung giải thích: "Từ nhỏ ta đã rất bướng bỉnh, cha ta cảm thấy sau này ta nhất định phải tìm được một phu quân có thể quản được ta, tốt nhất là kiểu quân tử đoan chính chững chạc. Không may, nhưng thanh niên mà cha ta quen không nhiều, một trong số đó chững chạc nhất lại chính là Từ Yến Ngọc, bảy tám tuổi đã trông giống hệt như ông cụ non. Có một hôm cha ta đùa với hắn, nói gả ta cho người khác chi bằng gả cho hắn, vốn dĩ đó chỉ là một câu đùa mà thôi."

Ánh mắt của Phương Hủ Chi lạnh dần, hắn ngồi bên cạnh cười khẩy một tiếng như thể đang mỉa mai.

Thích Dung dừng lại liếc nhìn hắn, nói tiếp: "Lúc đó Từ Yến Ngọc nghe lời của cha ta nhất, bèn đồng ý, quay về nói lại với Từ sư huynh của ta. Từ sư huynh kia của ta còn bảo thủ hơn cả Yến Ngọc, suy đi nghĩ lại cảm thấy có gì đó không đúng, ngày hôm sau vội dẫn Từ Yến Ngọc quỳ ở trước cửa của cha ta, muốn cha hủy bỏ mệnh lệnh đó, bảo rằng không thể vô cớ làm loạn vai vế, phạm vào tam cương ngũ thường. Ai ngờ cha ta đêm hôm trước uống rượu say khướt, bản thân còn chẳng nhớ nổi mình đã nói gì."

Nói đến đây, Thích Dung cũng hừ một tiếng: "Về sau thì quên mất, điều mà không một ai tin là thật vậy mà Từ Yến Ngọc vẫn không quên, hắn chẳng phải cục đá thì là gì?"

Đường Nhạn bật cười: "Có lẽ Từ thiếu hiệp thật sự nghĩ rằng đây là hôn ước ấy."

Thích Dung nói: "Hắn cảm thấy đây là hôn ước vì hắn hiếu thuận đến ngốc rồi, thật sự cảm thấy rằng mỗi một câu nói của cha ta đều đúng. Cha ta tùy hứng nói một câu, hắn chỉ hờn không thể chép ra treo trên đầu giường lạy mỗi ngày ấy chứ, mỗi khi bắt đầu một ngày mới mở mắt ra đều nhìn thấy, kết thúc một ngày nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy."

Đường Nhạn che miệng phì cười, Thích Dung nhắc đến sư điệt của mình chẳng chút niệm tình, trông Từ Yến Ngọc quả thật là một người không được linh hoạt, nàng ấy hỏi: "Tại sao?"

"Kì thực cả đời của cha ta có ba người đệ tử rưỡi." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đường nhạn thắc mắc: "Ba người rưỡi, đệ tử mà còn có thể có rưỡi nữa hả?"

Thích Dung nói: "Người đệ tử đầu tiên của cha ta chính là mẹ của ta, người thứ hai là Từ sư huynh, người thứ ba là tam sư huynh Tất Phương Minh ở trong cốc, nửa người cuối là Từ Yến Ngọc."

Phương Hủ Chi nghe vậy thấy không đúng lắm, mặt không chút biểu cảm nêu ra sự thắc mắc trong lòng: "Sao trong ba người rưỡi đó không có cô."

Qua sự nhắc nhở của Phương Hủ Chi, Đường Nhạn mới sực nhớ: "Đúng ha, cha cô là một trong Tam Tuyệt, võ công nhất định cái thế, kiệt xuất thiên hạ, võ nghệ của A Dung không lẽ không phải cha cô dạy sao?"

Thích Dung mỉm cười nói: "Ta không phải đệ tử của cha ta, võ công của ta cũng không phải học từ cha ta, là của thái sư thúc ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.