Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 55: Sơn trang Thanh Phụng (2)




Đường Nhạn dìu nữ tử y phục đỏ đang nằm dưới đất, Từ Yến Ngọc chắn nửa người trước mặt Thích Dung, đứng rất gần với hai kẻ gây chuyện kia, loan đao của tên người Yết tộc vung lên sượt ra phía sau lưng của nam tử y phục xanh, Từ Yến Ngọc rút kiếm hất văng thanh loan đao của tên Yết tộc đó, binh khí va chạm vào nhau xoẹt ra tia lửa.

Kiếm của Từ Yến Ngọc quá nhanh, nhanh đến mức tên Yết tộc kia vẫn còn chưa nhìn rõ thì thanh loan đao đã bị cậu nhẹ nhàng đánh văng, gã sợ sệt quắc mắt nhìn Từ Yến Ngọc, cổ bàn tay cầm thanh loan đao vẫn còn đang tê run lên.

Nam tử y phục xanh sững người trong chốc lát, sắc mặt trắng bệch, ôm lấy lồ|\|g ngực quỳ nửa người xuống đất.

Nữ nhân đứng bên cạnh trợn mắt tức tối liếc nhìn Từ Yến Ngọc.

Thích Dung tiến lên một bước đỡ nam tử y phục xanh kia lên rồi đi về phía quán trà sau lưng vài bước, tên Yết tộc râu dài bị vỏ kiếm của Từ Yến Ngọc chắn lại trước mặt, hai người nhìn nhau, dường như gã đã gặp phải đối thủ.

Sự hiếu chiến và tranh cường háo thắng là những thứ luôn luôn chảy trong máu của người Yết tộc, đôi mắt đỏ ngầu, gã nhếch miệng cười với Từ Yến Ngọc không thèm quan tâm đến hành động của Thích Dung ở bên này.

Tiếng đao kiếm ma sát vào nhau vang lên bên tai, mọi người điều quay đi tìm kiếm hướng phát ra âm thanh đó, Từ Yến Ngọc ở bên này cùng với tên Yết tộc đã bắt đầu đánh nhau, xuống tay vô cùng sung sức.

Thích Dung không lấy làm lạ, chỉ liếc mắt nhìn, nàng dìu tay của nam tử y phục xanh đi được vài được thì nữ nhân mang khăn che mặt đen chắn trước mặt nàng rồi nói: "Tiểu cô nương, chẳng nói chẳng rằng đã mang khách quý của bọn ta đi rồi, chắc đây không phải là cách người Trung Nguyên đối nhân xử thế đâu nhỉ."

Khách quý? Giống khách quý chỗ nào, nói giống phạm nhân người ta còn tin ấy chứ.

Đại Chu và Yết tộc từng giao chiến với nhau gần mười năm, sau khi Yết tộc rút quân vì trận chiến vào mười lăm năm trước, hai nước ký kết minh ước mới được hòa bình vài năm. Những tháng gần đây, biên giới không ngừng xảy ra xung đột, Yết tộc lăm le như hổ rình mồi, giờ đây minh ước trên giấy sớm đã trôi vào hư không, hai kẻ ngoại tộc dám hiên ngang diễu võ dương oai trên đất Trung Nguyên, còn hùng hồn bắt bẻ cách người khác đối nhân xử thế.

Thích Dung nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Đối nhân xử thế? Cách đối nhân xử thế của người Trung Nguyên bọn ta đó là không mời mà đến không phải người mà là cún, cún ngoan thì sẽ không ngán đường."

"Cô!" Ả bực đến mức đỏ mặt, chỉ trách không học tiếng Trung Nguyên đến nơi đến chốn, không tìm được lời để phản bác, chỉ có thể chịu tức cúi đầu mắng một câu tiếng Yết tộc.

Phương Hủ Chi ung dung chậm rãi rót trà nóng vào chén trà của mình, nheo mắt chống tay lên mặt quan sát.

Nữ nhân kia tức tối trừng mắt nhìn Thích Dung: "Dám quản chuyện bao đồng của bọn ta, cô chê mình sống lâu quá đấy à."

Đôi mắt Thích Dung cong cong, sống đến tận hôm nay, người mắng nàng không biết bao nhiêu mà kể, thế nhưng câu này chính là câu không có tính sát thương nhất.

Nàng buông cánh tay của nam tử y phục xanh ra rồi cười nói: "Có người đã từng xem cho ta, nói ta có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi, vốn dĩ ta cũng cảm thấy hơi lâu nên hôm nay ta lo chuyện bao đồng thử xem, một trăm tuổi là được rồi."

"Ý của cô nương là hôm nay nhất định phải ra tay với bọn ta đúng không?"

Thích Dung nói: "Cũng không hẳn là nhất định phải ra tay với các người, chỉ là lúc nãy ta nghe thấy có người nói khoác mà không biết ngượng, bảo võ lâm Trung Nguyên bọn ta đã suy tàn, giờ đây lớp trẻ chẳng có tiền đồ nữa. Vừa hay ta kém cỏi, chính là một trong lớp trẻ không có tiền đồ của võ lâm Trung Nguyên đây, muốn mở mang xem thử lớp trẻ Quan Ngoại có triển vọng đến mức nào ấy mà."

Nữ nhân che khăn mặt cười nhạt vài tiếng, cảm thấy người Trung Nguyên quả nhiên quỷ kế đa đoan, trước giờ luôn thích khua môi múa mép nên quyết định không nhiều lời với Thích Dung nữa, ả vẫn đứng chắn trước mặt nàng.

Nam tử y phục xanh dần lấy lại bình tĩnh, đứng vững người rồi mới nói: "Đa tạ cô nương tương trợ."

Thích Dung nghiêng đầu nhìn cậu ấy, vừa nãy không chú ý, ánh mắt chỉ nhắm vào cô nương y phục đỏ dung mạo trác tuyệt mà thôi, nhưng nam tử này so với cô nương có vẻ kém hơn.

Quan sát kỹ thì nam tử này có hơi mỏng manh gầy yếu, đôi mi hơi cụp, ấn đường tái nhợt, có vẻ còn đoản mạng hơn cả đóa kiều hoa Phương đại công tử ấy.

Kiếm pháp của cậu ấy tầm thường không có gì nổi bật, thật sự không giống đệ tử dưới trướng La Thanh Phụng, người nằm trong mười hạng đầu của võ lâm. La Thanh Phụng bái Mục Vương gia làm sư, từ nhỏ đã theo học võ nghệ trong Mục Vương quân, võ nghệ đều học từ Mục Vương phủ.

Cha của nàng từng nói, công phu của Mục Vương phủ tự tạo thành một phái riêng, không quá quan trọng chiêu thức có đẹp hay không, chỉ quan trọng việc chiêu thức có thực dụng hay không, vì thế mà võ công của Mục Vương phủ không hoa hòe như những môn phái khác trong giang hồ, mà mỗi một chiêu đều là sát chiêu.

Thế mà võ công của người này, nếu quan sát kỹ thì không quá thực dụng, cách sử dụng kiếm như thể đang nhảy múa, hệt như kinh hồng, chỉ có thể dùng trên đài múa kiếm, giết địch thì không ổn lắm. Vậy nên võ công của cậu ấy chắc chắn là của người khác không phải từ La Thanh Phụng.

Thích Dung huơ huơ tay nói: "Cảm ơn thì không cần đâu, cậu cứ xem như bọn ta làm chuyện thẹn với lòng quá nhiều, vậy nên mới làm chút chuyện tốt tích công đức là được."

Nàng vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn sang phía Phương Hủ Chi đang ngồi trong quán trà, người ở phía sau đột nhiên bị nàng liếc nhìn bèn trố to mắt, khó hiểu giơ tay nhún vai.

Phương Hủ Chi bất lực nghĩ bụng: Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu, ta làm chuyện thẹn với lòng thất đức từ lúc nào mà phải cần Thích nữ hiệp làm chuyện tốt để tích công đức cho ta.

Nam tử y phục xanh nhướng mày nhìn về phía Phương Hủ Chi một lúc rồi lịch sự mỉm cười với hắn, cậu ấy đi đến chỗ Đường Nhạn đón nữ tử y phục đỏ rồi gọi một tiếng: "Đại tiểu thư."

Nữ tử y phục đỏ vẫn nhắm chặt mắt, hôn mê bất tỉnh.

Thích Dung khoanh tay xoay người, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt phẫn nộ của nữ nhân che mặt kia, đánh đến lúc này, tên Yết tộc kia cũng đã mệt lã, trán toát mồ hôi, hiển nhiên không phải đối thủ của Từ Yến Ngọc.

Lát sau, Từ Yến Ngọc tung sát chiêu, hất văng thanh loan đao của tên người Yết tộc kia, thanh kiếm của Yến Ngọc đặt thẳng lên vai của gã, chỉ cách cổ một tấc.

Từ Yến Ngọc nhìn gã với một ánh mắt khinh miệt, cậu không nói gì, thế nhưng mỗi ánh mắt của Yến Ngọc đều như đang mỉa mai gã. Nữ nhân che mặt kia nhìn thấy đồng bọn của mình thất bại, sắc mặt lúc đỏ bừng lúc thì tái nhợt, ống tay áo dài tung ra châm độc phóng về phía Từ Yến Ngọc.

Giang hồ tỷ võ, điều kiêng kị nhất là lén lút gian lận, Thích Dung khó chịu trong lòng, nhanh chóng ra tay, đánh một chưởng vào vai của ả.

Tên người Yết tộc khẽ nhướng mày, mượn cơ hội này đánh lén vào đầu của Từ Yến Ngọc, Từ Yến Ngọc vừa tránh được châm độc vội quay người chuẩn bị tiếp chiêu. Thích Dung bay đến kéo Từ Yến Ngọc ra, vung đao chém lên vai của tên Yết tộc kia, rồi lại đạp thêm một chân vào lồ|\|g ngực gã.

Cùng lúc này, có một âm thanh từ xa đến, từ bên ngoài thôn trang, có tiếng vó ngựa đang thúc chạy về đây, tiếng vó ngựa chạy rầm rập dưới đất, cách nơi này không xa.

Người đến đây trùng trùng điệp điệp, không rõ là địch hay bạn.

Phương Hủ Chi siết chặt cây quạt trong tay, bước ra từ quán trà rồi  nói với Thích Dung: "Vị La đại tiểu thư có vẻ như là La Tố, viên minh châu trong tay Trang chủ sơn trang Thanh Phụng La Thanh Nham, quanh năm ở trong sơn trang Thanh Phụng, chưa từng xuống núi, nếu nàng ấy xuống núi vậy thì e là sơn trang Thanh Phụng gặp chuyện chẳng hay rồi."

Thích Dung cảm thấy buồn cười: "Trang chủ của sơn trang Thanh Phụng, không phải La Thanh Phụng sao?"

Lấy hai chữ "Thanh Phụng" đặt tên, lại dựa vào cái tên La Thanh Phụng lấy chỗ đứng vững chắc trên giang hồ, nhiều năm sừng sững không ngã, Trang chủ sơn trang Thanh Phụng, không ngờ không phải là La Thanh Phụng, như này hợp lý hả?

Nàng nói xong thì cũng biết câu hỏi này không được đúng lúc lắm bèn lén nhìn sang hai người của sơn trang Thanh Phụng, khụ khụ vài tiếng để đỡ ngượng, rồi tiếp tục hỏi Phương Hủ Chi: "Có liên quan đến người Yết tộc hả?"

Phương Hủ Chi cau mày nói: "E là phải hỏi thử vị La đại tiểu thư kia thì mới biết được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.