Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 60: Sơn trang Thanh Phụng (5)




"Không cần quan tâm ta, ta có thể tự quay về được." Đường Nhạn vén chiếc rèm ra để lộ nửa khuôn mặt.

Nàng ấy khẽ mím môi, sơn trang Thanh Phụng rất nguy hiểm, võ công của Từ Yến Ngọc khá tốt có thể giúp được rất nhiều việc ở sơn trang Thanh Phụng, mối nguy của sơn trang Thanh Phụng ngay trước mắt, bản thân ở lại đây chẳng có tác dụng gì cả. Không biết tình hình hiện nay của Đường môn như thế nào, nàng ấy không thể gây thêm rắc rối cho bất kì ai, cũng không muốn liên lụy thêm cho ai nữa.

"Quãng thời gian này, nhờ có sự chăm sóc của mọi người ta mới bình an vô sự, thế nhưng cũng nhờ có trải nghiệm trong quãng thời gian này mà ta nghĩ ta có thể tự mình quay về Đường môn."

Đường Nhạn cố nở ra nụ cười rạng rỡ để mọi người yên tâm.

Hiện nay Lĩnh Nam xuất hiện người của Yết tộc, còn bất ổn hơn cả Bắc Cảnh, một mình tiểu nha đầu như nàng ấy, lại không có chút kinh nghiệm giang hồ nào, đi lại một mình không ổn chút nào, không đợi Thích Dung mở lời khuyên ngăn, Từ Yến Ngọc đã cướp lời: "Không được."

Nụ cười của Đường Nhạn chợt khựng lại, đôi mắt kiên định hơn bao giờ hết, mỗi một chữ thốt ra đều chắc nịch: "Có gì mà không được cơ chứ, một mình ta được thật mà."

Từ Yến Ngọc nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Đường Nhạn, vội vã né tránh, cố chấp nói: "Không được là không được."

Phương Hủ Chi là người đứng bên ngoài nên tỏ tường hơn cả, cũng xem như là nhìn ra được cốt lõi, hắn dùng chiếc quạt gõ nhẹ vào tay của Thích Dung, rồi gắng sức đưa mắt ra hiệu về phía hai người đó.

Thích Dung đã chăm chú nhìn họ từ lâu rồi, nhìn đến mức cả đầu mờ tịt, còn đặc sắc hơn cả đêm hôm qua nữa.

Từ Yến Ngọc đây sao? Là tên Từ Yến Ngọc bước hai bước cũng chậm rì rì sợ làm hỏng lễ nghi, từ nhỏ đã nghiêm chỉnh kiềm chế đây ư? Mở miệng ra là không hợp quy tắc, mở miệng ra là không hợp lễ nghi, bây giờ lại cảm thấy cướp lời của cô nương nhà người ta là hợp lễ nghi đấy à?

Đường Nhạn hớt hải nhảy xuống xe ngựa, chiếc váy bị một cây đinh trên tay nắm cửa xước rách, nàng đứng vững lại mới chán nản thở dài, phản đối: "Vậy Từ thiếu hiệp nói cho ta biết không được là không được như thế nào?"

Về phần đối chất Từ Yến Ngọc không hơn bất kì ai, chỉ có thể khoanh tay đứng thẳng, cau mày nói: "Đường cô nương, vẫn nên để ta đi về cùng thì hơn."

Đường Nhạn thầm thở dài, nàng ấy cũng hiểu Từ Yến Ngọc còn nói không có gì là không được, rõ ràng đang cảm thấy nàng ấy không có bản lĩnh để tự mình về, nên mới cố tình nói thế.

Lại để tâm đến thể diện của nàng ấy, sợ nàng ấy giận nên mới kiên quyết không nói bất cứ điều gì không hay.

Đường Nhạn không vui chau mày: "Huynh cảm thấy không được vậy mà còn muốn về cùng ta? Trừ phi Từ thiếu hiệp vẫn cảm thấy ta chỉ là một kẻ yếu đuối, một kẻ vô dụng, bất tài đến ngay cả việc về nhà cũng không làm được."

Từ Yến Ngọc sững người, lại chợt nhớ đến đôi mắt đỏ hoe đêm hôm đó, hoảng loạn thất thố nói: "Đường cô nương, ta, ta tuyệt đối không có ý này."

Nói đến cuối, giọng điệu chẳng còn kiên định nữa, không còn tự tin, giọng nói nhỏ đến mức con muỗi cũng không nghe thấy gì.

Đường Nhạn rạng rỡ cười: "Nếu Từ thiếu hiệp không có ý này vậy thì không có gì bất ổn cả, mọi người mau đi đi, bên sơn trang Thanh Phụng không đợi ai đâu, tạm biệt mọi người ở đây vậy."

Từ Yến Ngọc bất giác nhướng mày, cậu vẫn bị lời nói của Đường Nhạn đập cho đầu óc choáng váng, nói cả một tràng khiến cho cậu không biết tại sao mình lại bị nàng xoay cho một vòng, không có tài ăn nói thật sự ngốc quá, chẳng phản bác được gì.

Hai người họ vẫn đang giằng co không quyết, Phương Hủ Chi mở chiếc quạt của mình ra che nửa mặt, cúi đầu khẽ nói: "Ta nói gì nào, tiểu sư điệt nhà cô quả nhiên thích Đường cô nương rồi."

Lần này không cần hắn nói, Thích Dung cũng tự nhìn ra được, nàng gật gù đồng tình: "Đúng là vậy."

Từ Yến Ngọc đứng ở một bên không nói gì, Thích Dung và Phương Hủ Chi đang đứng ở phía sau vai kề vai khoanh tay xem kịch đang cao trào, tất nhiên cũng sẽ không nhúng tay vào mà mở lời trước Từ Yến Ngọc.

Đường Nhạn nhìn thấy bọn họ đều không nói gì cả, bèn nắm bắt thời cơ chắp tay nói: "A Dung, Từ thiếu hiệp, Phương công tử, hôm nay cáo từ tại đây, đợi ta đến Đường môn nhất định sẽ báo tin bình an cho mọi người."

Nàng ấy dắt một chú ngựa ra toan định rời đi.

Từ Yến Ngọc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng hoảng hốt, vội vã nói: "Đợi đã, Đường cô nương, dù là cô muốn đi một mình cũng phải đợi trời sáng rồi hẵng đi, Lĩnh Nam không phải Bắc Cảnh, đêm hôm khuya vắng ở nơi hoang vu thế này sẽ có thú dữ xuất hiện, không an toàn đâu."

Đường Nhạn chùn bước, cắn chặt răng chỉ đành thả ngựa ra.

Thích Dung âm thầm giẫm vào mu bàn chân của Phương Hủ Chi, Phương Hủ Chi gấp chiếc quạt vào, đe dọa nói: "Phải đấy, nghe nói ở khu này có sói đó."

Vừa mới dứt câu, tiếng ngựa lộc cộc và tiếng bước chân vang lên từ trong cánh rừng trộn lẫn vào nhau, từ xa đến gần, lắng tai nghe thật kỹ, âm thanh một lúc một nhiều hơn, giống hệt như bốn phương tám hướng đều có người, Thích Dung nhanh chóng dùng chưởng phong dập tắt lửa, đẩy Phương Hủ Chi sát lại gần hai người Từ Yến Ngọc.

Tiếng vó ngựa lướt qua cánh rừng đi về phía sơn trang Thanh Phụng.

Nghe những động tĩnh này thì xung quanh ắt có ít nhất mười mấy người, e là sơn trang Thanh Phụng sắp có mối họa diệt môn, nơi này cách sơn trang Thanh Phụng vừa đúng hai quả núi, còn có nhiều người như vậy, những nơi khác không nghĩ cũng đủ biết tình hình đang như thế nào.

Bây giờ không chỉ mỗi một mình Đường Nhạn không đi được mà kể cả có mang theo Từ Yến Ngọc cũng không ổn.

Thích Dung và Phương Hủ Chi đứng sát gần nhau, nhìn thấy sắc mặt Phương Hủ Chi khác lạ, Thích Dung khẽ giọng hỏi: "Huynh nghĩ ra gì à?"

Phương Hủ Chi nói: "Là Mi Sơn."

Thích Dung bỗng run lên, muốn đến Lĩnh Nam thì buộc phải đi qua Mi Sơn Kiến Châu, chính là nơi này.

Có lẽ suy đoán của Phương Hủ Chi không sai, người Yết tộc muốn nhập quan không dễ dàng gì, người chắc chắn không nhiều, vậy nên rất có khả năng, vây kín bốn phương tám hướng của sơn trang Thanh Phụng không phải toàn người Yết tộc mà là do bọn họ xui xẻo, trùng hợp lại đụng phải người của Yết tộc.

Đường Nhạn khẽ giọng nói: "Làm sao đây?"

Từ Yến Ngọc đưa mắt quan sát xung quanh: "Ta quen thuộc nơi này, chúng ta sẽ vòng qua từ phía trước, đến sơn trang Thanh Phụng báo tin trước."

Sắc trời dần bừng sáng, ngày Đông trời sáng muộn, trong núi lại không thể phân biệt được giờ giấc, bọn họ men theo núi leo rất lâu, gần leo đến đỉnh núi. Ngọn núi này rất cao, trong số những quả núi ở đây nơi này cao vút lên tận mây, sơn trang Thanh Phụng được xây dựng ngay l3n đỉnh của ngọn núi này.

Chân trời xuất hiện một vầng sáng, chiếu rọi từng lớp sương mờ, mái hiên dần hiện ra đập vào mắt.

Thích Dung và Đường Nhạn đi trước nhìn thấy sơn trang Thanh Phụng ở phía xa, đang định sang đó.

"Đợi đã." Phương Hủ Chi gọi nàng lại, đưa tay nắm lấy cổ tay của Thích Dung.

Thích Dung dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Phương Hủ Chi nói: "Sau khi bước vào sơn trang Thanh Phụng, nếu có người hỏi thì tuyệt đối không được nói cô họ Thích."

Thích Dung khó hiểu hỏi: "Tại sao vậy?"

Phương Hủ Chi đưa tay lên sờ vào mũi của mình, lắc lắc đầu.

Thích Dung quay sang Từ Yến Ngọc, Từ Yến Ngọc nói: "Vì trong giang hồ từng có lời đồn La Thanh Phụng La tiền bối, có chút ờ... khụ khụ với sư tổ, bàn tán tiền bối không phải là hành vi của quân tử sẽ làm nên con không nhắc thì hơn."

Rốt cuộc là ý gì? Có chút là có gì chứ? Thích Dung lại quay ngoắt sang nhìn Phương Hủ Chi đang nhịn cười.

Phương Hủ Chi khẽ nuốt nước bọt, mới nói: "Thật ra, lời đồn trên giang hồ là thời còn trẻ La Thanh Phụng không có được Thích tiền bối, yêu quá hóa hận. Lúc xưa bà ấy từng tuyên bố với giang hồ rằng người có thể thay bà ấy tìm được tung tích của Thích tiền bối thì bà sẽ có trọng thưởng. Sau đó, không hiểu tại sao, còn lập một tấm biển trước cổng sơn trang Thanh Phụng, không cho phép người họ Thích bước vào trong nửa bước."

Lời đồn này đề cập đến hai tuyệt thế cao thủ của giang hồ hiện nay, một người trong số đó còn là một trong Tam Tuyệt. Trong giang hồ, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần có dính dáng đến tình cảm nam nữ thì qua bút mực của tiên sinh kể chuyện sẽ khó tránh việc xuất hiện những tình tiết nam nữ si tình.

Thích Tự Thiên ở ẩn bao năm, người đời không biết ông đã có thê tử và con gái, lời đồn đại tất nhiên cũng càng lúc càng nghiêm trọng, lưu truyền đến nay, đã trở thành một câu chuyện xưa cũ mà ai ai cũng biết, cái quan định luận [*].

[*] Cái quan định luận (盖棺定论): Chỉ khi “cái quan” thì mới “định luận”, tức là khi người ta mất đi, đóng nắp hòm lại mới có thể kết luận người ấy tốt xấu, độc ác hay nhân từ]

Trên giang hồ khi nhắc đến La Thanh Phụng và Thích Tự Thiên, ai cũng ngỡ rằng Thích Tự Thiên phụ La Thanh Phụng, vậy nên La Thanh Phụng mới phải tìm Thích Tự Thiên, về lâu về dài tính tình cũng trở nên nóng nảy, khó chịu như vậy.

Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, ai lại đi bới móc điều tra xem thật giả ra sao?

Đối với Thích Dung mà nói, lời đồn trên giang hồ có mấy câu là thật, lại có bao nhiêu phần đáng tin? Nợ tình? Nợ tình cái khỉ ấy, nàng không tin cha của nàng biết bao năm không ra khỏi cốc Yên Hà còn có thể ôm cho mình một thân nợ tình vậy à.

Phần nhiều là do người ta bịa ra mà thôi.

"Vậy mới nói, cô cứ tránh đã cho lành." Phương Hủ Chi khựng lại: "Tính tình của La Thanh Phụng cộc cằn, tuy là lời đồn không có chứng cứ, thế nhưng cứ đề phòng bất trắc vẫn hơn, bớt một chuyện hay một chuyện."

Thích Dung trầm ngâm một lúc, nếu như lời đồn này là thật thì sao chứ?

Vậy thì nàng bước chân đến sơn trang Thanh Phụng há chẳng phải lành ít dữ nhiều sao, tự cho đầu vào lưới. Có thể bước ra được hay không còn chưa biết, thân phận mà bị bại lộ còn nguy hiểm đến tính mạng. Dù thân phận của nàng không bị bại lộ thì trên núi vẫn còn có một Du Trọng Bạch quen biết với nàng nữa.

Nghĩ đến nghĩ lui, vụ làm ăn này có vẻ như không được lợi lắm, vậy nàng còn đi làm gì? Đi nộp mạng ư?

Cách sơn trang Thanh Phụng chưa đến một dặm, ngước mặt đã có thể nhìn thấy lầu các lấp ló, vào không được rút cũng không xong, Thích Dung thăm dò nói: "La Thanh Thụng có nói lý lẽ không?"

Danh môn chính phái, xuất thân hiển hách, lập được chiến công, lại là một nhân vật có tiếng trong giang hồ, đường đường là tiền bối lại còn là tông sư của một môn phái, dù bà ấy thật sự có dính líu với cha nàng thật, cũng không đến nổi trút cơn phẫn nộ lên đầu vãn bối đâu nhỉ.

Phương Hủ Chi nói: "Nếu như bà ấy nói lý lẽ thì danh hiệu trên giang hồ đã không phải Hỏa Phụng Hoàng rồi."

Thích Dung tức tối: "Thế sao lúc nãy huynh không bảo ta như vậy đi, giờ mới nói."

Chút tâm tư đó của Phương đại công tử, nàng biết rõ mồn một, lúc này mới nói ra há chẳng phải chỉ vì muốn trêu nàng thôi sao?

Phương Hủ Chi nói: "Nếu lúc nãy ta nói ra, không lẽ cô sẽ khoanh tay làm ngơ hả?"

Hắn quá hiểu Thích Dung, chuyện trong khả năng của nàng thì nàng nhất định sẽ làm, huống hồ gì, chuyện này không chỉ là chuyện của sơn trang Thanh Phụng mà rất có thể còn liên quan đến Yết tộc và Trung Nguyên.

Đúng như dự đoán, Thích Dung lắc đầu nói: "Tất nhiên là không."

Phương Hủ Chi thở dài thườn thượt, trong thời buổi loạn lạc, tính tình hiền lành với mọi người bất cứ lúc nào này của Thích Dung cũng không biết là tốt hay xấu nữa.

Ngay lúc hắn đang lo lắng thì Thích Dung bỗng chớp mắt nói: "Vì huynh muốn đi đấy, còn ta thì tò mò."

Phương Hủ Chi nhướng mày, khóc cười không xong: "Ta muốn đi á?"

Thích Dung nói: "Hiếm lấy đó, đây còn là lần đầu tiên khi gặp nguy hiểm Phương đại công tử không bảo rút, mà ngược lại còn xông xáo, ta biết huynh muốn đi, đừng chối nữa."

Dù Phương đại công tử không phải là người tham sống sợ chết, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, hắn và sơn trang Thanh Phụng qua lại không nhiều, nếu không thì buổi sáng khi gặp La đại tiểu thư gặp nạn đã không khoanh tay ngó lơ rồi.

Từ khi quen biết hắn đến nay, mỗi lần gặp nguy hiểm việc đầu tiên Phương Hủ Chi nghĩ đến là làm sao để tránh đi, làm sao để khuyên nàng đừng lo chuyện bao đồng, chứ không xông xáo giống như lần này.

"A Dung à, cô thông minh thật đấy." Phương Hủ Chi khẽ cười, nơi nào đó trong tim bất giác run lên.

"Lúc nãy là vì ta tò mò, nhưng mà bây giờ ta lại muốn đi rồi."

"Sao thế?"

Thích Dung cười nói: "Khi nãy muốn đi là vì ta muốn xem thử tại sao Phương đại ca lại dấn thân vào vũng lầy này. Nhưng mà giờ muốn đi là vì biết được lời đồn bên trong đó, nên càng muốn đi hơn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.