Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 61: Sơn trang Thanh Phụng (6)




"Ai đó!"

Đệ tử tuần tra bên ngoài của sơn trang Thanh Phụng nhìn thấy vài người ở phía xa đang lén la lén lút tiến gần đến cổng của sơn trang Thanh Phụng, thế là họ bước đến gần quát lên một tiếng, trên đầu họ có đội mũ bịt đầu, lộ vẻ cảnh giác, quan sát bốn người.

Phương Hủ Chi bước lên phía trước chắp tay nói: "Tại hạ đặc biệt lên núi để thăm hỏi La Thanh Phụng La tiền bối, có việc gấp cần bẩm báo."

Mấy hôm nay khách đến sơn trang Thanh Phụng khá nhiều, các đệ tử cũng đã không lấy làm lạ nữa, cậu ta lạnh lùng dò hỏi: "Ngươi nói vào là được vào sao? Nói mà chẳng có chứng cứ gì, bái thiếp đâu?"

Sơn trang Thanh Phụng đã lâu không giao du với các môn phái trong giang hồ, đệ tử của các phái trong giang hồ, một là từ lúc nhỏ đã bái vào sư môn, hai là một người không gốc rễ trong thế thời loạn lạc, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không biết nhân tình thế sự, người đệ tử này tính tình cao ngạo, vậy nên giọng điệu cũng không mấy thân thiện.

Phương Hủ Chi vẫn bộ dạng tươi cười: "Tại hạ không có bái thiếp."

Người đệ tử đó gắt giọng nói: "Không có bái thiếp mà còn muốn vào sơn trang Thanh Phụng hả?"

Phương Hủ Chi lấy túi tiền từ bên trong ống tay áo, rồi lại lấy một bức thư bên trong túi, đưa ra: "Tại hạ không có bái thiếp nhưng tại hạ có chứng cứ, làm phiền tiểu ca mang món đồ này đưa giúp cho La Thanh Phụng La tiền bối, bà ấy tự khắc sẽ gặp ta."

Tiểu ca nửa tin nửa ngờ liếc nhìn hắn, thường ngày Phương Hủ Chi cà lơ phất phơ chẳng giống ai, rất thích cười đùa cợt nhả. Hắn hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, ăn vận chỉnh tề một chút, vào thời điểm mấu chốt còn có thể giả vờ ra được vài phần khí chất của tiền bối võ lâm.

Lúc này hắn đang khoanh tay đứng thẳng người bộ dạng tự tin, nhìn như vậy tự nhiên cũng giống một cao nhân tiền bối đang giấu mình lắm.

Một đệ tử tuần tra khác ghé sát nói: "Ngộ nhỡ là khách quý, tiếp đón không chu đáo là chúng ta sẽ bị phạt đó, hay là vào trong hỏi thử đi."

Cậu ta đưa mắt quan sát Phương Hủ Chi từ trên xuống dưới, Phương Hủ Chi xoay cổ tay liếc nhìn hai người họ, ánh mắt này khiến cho hai người đệ tử kia khựng lại, do dự một lúc, họ cầm bức thư bước vào trong cổng của sơn trang Thanh Phụng.

Đợi hai người họ rời đi, Phương Hủ Chi vứt chiếc túi trong tay, bên trong túi vang lên thứ âm thanh giòn giã, hắn quay đầu nhướng mày nhìn Thích Dung.

Thích Dung hỏi: "Huynh quen với La Thanh Phụng hả?"

Phương Hủ Chi đáp: "Cũng xem như có duyên gặp qua một lần."

Thích Dung buồn cười nói: "Xem như? Huynh có chắc là bà ấy sẽ vì một lần gặp mặt đó mà gặp chúng ta không?"

Phương Hủ Chi dùng chiếc quạt chống đầu, suy nghĩ sâu xa nói: "Bà ấy sẽ gặp chúng ta thôi, chỉ có điều..."

Hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Thích Dung bĩu môi, không biết tại sao lại có một dự cảm không lành dâng lên: "Chỉ có cái gì chứ?"

Phương Hủ Chi cười thân thiết: "Chỉ có điều gặp như thế nào thì ta không biết nha."

Chưa đến một khắc, đệ tử đó đã bước ra với bộ dạng cung kính, sau lưng cậu còn có một người trẻ tuổi phong thái hiên ngang, trên hông có đeo một chiếc ngọc bội tì hưu [*] ngọc bích, chắp tay nói với bọn họ: "Tại hạ La Huyền, đệ tử môn hạ tiếp đãi khách quý chưa được chu toàn, thật sự ngại quá, gần đây người lên núi có hơi nhiều."

[*] Tì hưu (貔貅): một linh vật từ xa xưa có hình dạng giống với kỳ lân – là sự kết hợp khá đặc biệt của ngựa và rồng.

"Thôi Tâm Chưởng" La Huyền, đại đệ tử của Trang chủ sơn trang Thanh Phụng La Vân Kỳ, là một nhân vật có tiếng trong giang hồ, có thể phái y ra tiếp đón những nhân vật chẳng mấy lai lịch như bọn họ, thật sự cũng không đến nỗi không chu toàn.

Ba người Thích Dung có chút bất ngờ, không ngờ sơn trang Thanh Phụng ở ẩn bao lâu nay mà vẫn nhiệt tình hiếu khách.

Thoạt nhìn biểu cảm của Phương Hủ Chi thì không nhìn thấy được chút sơ hở nào, cũng đáp lễ, cười nói: "Nào có nào có, là do tại hạ mạo muội đến thăm, La thiếu hiệp khách sáo rồi."

La Huyền chắp tay nói: "Mấy hôm gần đây, trong sơn trang có đủ các môn phái lớn trong giang hồ đến thăm, đến lui nhiều cũng khó tránh tai vách mạch rừng, lại sợ có người tâm địa xấu trà trộn vào trong, nên mới cẩn trọng hơn, mong các vị lượng thứ. Sư phụ bảo ta mời các vị khách quý vào trong sơn trang, mời mọi người theo ta."

Cổng của sơn trang khá thô sơ, nhìn từ cổng vào sẽ khiến người khác cảm thấy mộc mạc đơn sơ, là một môn phái nghèo khó, sau khi bước vào rồi lại có một thế giới khác. Vừa bước vào cổng là một sân luyện võ, trên sân là chằng chịt những cọc gỗ luyện võ cùng với các loại vũ khí, không giống như các môn phái trên giang hồ, ngược lại trông giống cách bày trí của nhà võ tướng, hiện tại không có ai trên sân.

Đệ tử dẫn đường giải thích: "Thời gian còn sớm, các sư huynh đệ vẫn còn đang ăn bữa sáng."

Trời vẫn còn chưa sáng, nếu như kể ra thì bọn họ không mời mà đến quá đường đột. Phương Hủ Chi và Từ Yến Ngọc đi theo La Huyền dẫn đường ở phía trước.

Đường Nhạn ghé sát vào Thích Dung, quàng tay vào cánh tay của nàng, thân mật nói: "Ta biết ngay là cô và huynh ấy không bình thường, vậy mà cô còn không chịu nhận, sao huynh ấy nghĩ gì cô đều biết hết vậy, rõ ràng là có gì đó mờ ám."

Giọng nói của Đường Nhạn rất nhỏ, chỉ có hai người họ mới có thể nghe được.

Thích Dung đưa mắt hướng về bóng lưng của Phương Hủ Chi rồi trợn mắt, nói: "Cô biết gì chứ? Cô không hiểu Phương đại công tử đâu, trong lòng huynh ấy có chín cái lỗ, tâm tư sâu hoáy không ai lường được, ở cùng với huynh ấy, chỉ cần bất cẩn một lúc thôi là sẽ bị huynh ấy lừa cho không thấy đường về."

Nói xong thì nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không đúng, thường ngày ta không những cẩn thận mà còn đề phòng mọi lúc, thế nhưng không phải ta cũng bị lừa sao? Nói tóm lại, lời của huynh ấy đừng tin câu nào."

"Trông Phương công tử không giống loại người như vậy lắm." Đường Nhạn lẩm bẩm một câu, đột nhiên cảm thấy hứng thú, hỏi nàng: "Huynh ấy lừa cô chuyện gì vậy?"

Lừa chuyện gì á? Lừa không biết bao nhiêu lần, nhất thời cũng không thể nói rõ được, nên nói là lần nào Phương Hủ Chi cũng lừa nàng, chỉ từ sau ngày hôm đó lập lời thề xong thì số lần lừa nàng ít đi.

Thích Dung bỗng sực nhớ ra có gì đó không đúng lắm, bèn dừng lại.

Đợi đã! Túi tiền lúc nãy Phương Hủ Chi cầm là lấy ở đây ra vậy, nghe âm thanh phát ra thì rõ ràng là còn ngân lượng hơn nửa túi. Đêm hôm qua nàng vừa làm gì vậy chứ? Có phải lại bị Phương Hủ Chi lừa tiếp rồi không, tự nhiên vô duyên vô cớ đưa ra toàn bộ tích lũy trên người.

Phương Hủ Chi nghe lén đến lúc này thì cảm thấy hoang mang lạ thường, sau lưng như có một cơn gió lạnh vù vù thổi qua, hắn chột dạ ho khụ một tiếng rồi nhanh chóng rảo bước thật nhanh đi cùng hàng với La Huyền, cách Thích Dung xa thật xa.

Thích Dung trừng mắt nhìn theo bóng dáng hắn hoang mang trốn chạy, tức đến mức giậm chân, tên Phương lừa bịp đáng chết, không ngờ lại vờ đáng thương với nàng, dùng mỹ nhân kế! Khổ nhục kế!

Đường Nhạn nhìn thấy sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi, hỏi nàng: "Sao vậy? A Dung."

Thích Dung cố nén cơn thịnh nộ trong lòng, chính sự đang ở trước mắt, chuyện đánh hắn có thể để từ từ cũng được, tránh làm lỡ chính sự. Nàng nghiến chặt răng thốt ra được vài chữ, cười nói: "Không sao, chỉ là tự nhiên hiểu ra, Phương đại công tử vừa nói ta thông minh thật ra là đang mỉa mai ta."

"Thật hả? Sao cô nhìn ra được vậy." Đường Nhạn gãi đầu.

"Thì chính là mỉa mai đấy!" Thích Dung lại liếc mắt nhìn Phương Hủ Chi, nói như chém phăng từng chữ.

Bước vào sân luyện võ của sơn trang Thanh Phụng có một đường hành lang uốn lượn, hành lang bắt uốn cong cắt ngang qua một cái hồ rất to, nước trong hồ sâu không thấy đáy, dòng nước xanh ngắt, trong hồ có trồng loại hoa sen Bắc Đẩu Tinh hiếm có ở Nam Cảnh, tất cả đều đã tàn hết, trông có vẻ rất đìu hiu, hành lang dẫn thẳng đến đình viện bên trong sơn trang.

Thích Dung là người có kinh nghiệm, đã từng nhìn thấy bên trong sơn trang thiên hạ đệ nhất sơn trang Vấn Kiếm, từng nhìn thấy nha phủ của Vân Châu, phong cảnh của Bắc Cảnh, nhưng khi nhìn thấy sơn trang Thanh Phụng vẫn khiến cho nàng không khỏi cảm thán.

Nơi này tọa lạc bên trong cụm núi Lĩnh Nam, bên trong cụm núi có rất ít hồ lớn, suốt dọc đường đi lên núi không hề có thác nước, dòng nước thì cũng chỉ là một dòng suối nhỏ. Người xây nên sơn trang này lại có thể dẫn nước chảy ngược, ở trên đỉnh núi cao lại có nước từ trên núi đổ xuống, làm một chiếc hồ rộng lớn như vậy, sự khéo léo đó không phải có tiền có quyền là có thể dễ dàng làm được.

Phong cách của đình viện đồng nhất với sơn trang, thanh nhã mộc mạc, gian phòng đơn sơ nhưng không sơ sài, có núi có nước, dễ thủ khó công, nơi này quả thực đúng là một nơi tuyệt vời để ở ẩn.

Thích Dung đứng trên nhà thủy tạ [*], nhìn xuống mặt hồ rồi lẩm bẩm nói: "Lạ quá, nước ở đâu ra nhỉ."

[*] Nhà thủy tạ  (水榭) : Cụm từ dùng để nói về một căn nhà (nhà hàng, quán ăn, khu giải trí) được xây trên mặt nước (hoặc có một phần trên mặt nước), thường là nằm ở giữa hồ.

La Huyền trông Thích Dung có vẻ hứng thú bèn giải thích: "Đây là cô cô nhà ta xây theo cách của một vị bạn cũ của người, ban đầu nơi đây đúng thật không phải hồ nước, mà là một dòng nước không đặc sắc gì. Vị bạn cũ ấy khéo léo tùy cơ ứng biến, rất có chuyên môn về những kiểu kiến trúc như vậy, ý tưởng mới mẻ, quả thật là một nhân vật xuất chúng, chỉ tiếc tám năm trước đã mất khi còn quá trẻ."

Thích Dung cảm thán: "Đúng là đáng tiếc thật đấy."

Kỳ tài ngút trời, mất khi còn quá trẻ là niềm tiếc nuối vô cùng lớn trên thế gian này. Nhưng nếu người này còn sống, có thể cũng sẽ vang danh bốn phương khắp chốn giang hồ, phần nhiều sẽ bị triệu vào trong hoàng cung, làm việc cho hoàng thất, xây dựng nhà cao cửa rộng cho hoàng thất, đối với người đó mà nói thì điều này là tốt hay xấu đây.

Phương Hủ Chi hơi nhướng mày, ngắm nhìn hồ nước được xây dựng vô cùng khéo léo này, lại nói: "Không có gì phải tiếc đâu, số trời đã định cả thôi."

La Huyền sững người, sau đó thì bật cười: "Vẫn huynh đài suy nghĩ cởi mở."

Dẫn mấy người bọn họ đi đến đại sảnh đón khách của sơn trang Thanh Phụng, La Huyền hỏi: "Lúc nãy huynh đài bảo là có chuyện gấp cần bẩm báo, không rõ là chuyện gì nhỉ?"

Từ Yến Ngọc chắp tay nói: "Bọn ta ở dưới núi, gặp phải một toán người nhân lúc trời tối mà men theo triền núi lên đây, không biết quý sơn trang có phát hiện ra hay không?"

Sắc mặt của La Huyền nghiêm túc: "Thì ra là vậy, đa tạ, đêm hôm qua những người đó cố xông vào sơn trang bằng đường tắt, đã bị thủ vệ ở sau núi bắn gần hết rồi, lần này xem như bọn họ coi thường sơn trang Thanh Phụng bọn ta rồi."

Từ Yến Ngọc thở phào: "Vậy thì tốt."

Phương Hủ Chi: "La thiếu hiệp có tiện tiết lộ lai lịch của đám người đó không?"

La Huyền có chút khó xử nói: "Chuyện này ta phải hỏi thử sư phụ của ta đã, khách quý từ xa đến chi bằng ở lại sơn trang nghỉ chân. Phiền các vị khách quý ở lại đây đợi một lát, để ta đi hỏi sư phụ và cô cô nhà ta đã."

Sau khi La Huyền đi ra khỏi phòng, có một nha hoàn tướng mạo xinh xắn dâng lên các loại bánh tinh tế đủ màu sắc, trà nóng, dâng xong đồ thì bèn đóng cửa phòng lại.

Trên chén trà là hình một cây hoa mai màu nhạt, Thích Dung nhè nhẹ mở nắp chén trà lên, hơi nóng bên trong chén trà bốc lên lượn vòng trên không trung.

Bốn người họ ngồi bên trong sảnh đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng của La Huyền, Phương Hủ Chi thầm nghĩ có gì đó không ổn, vội đi đến cửa đưa tay ra đẩy nhẹ, cánh cửa bị người bên ngoài khóa chặt, cố đẩy cũng không thể nào mở được, tiếng mưa tên vùn vụt lao đến, xuyên qua cửa sổ bay vào.

Phương Hủ Chi bắt lấy Thích Dung xoay người ra sức nhảy, nhảy ra phía sau bàn, dùng chiếc bàn bằng gỗ đặc chắn cơn mưa tên đang ồ ạt bay đến, Từ Yến Ngọc bảo vệ Đường Nhạn vung kiếm chém đứt từng mũi tên một.

Bắn xong tên, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rầm rập, Thích Dung nhoàn đầu ra nhìn rồi cười nói: "Lần này thú vị thật đấy, trăm phương ngàn kế đánh lừa chúng ta vào đây, bắt rùa trong chum đấy à."

Đường Nhạn nói: "Chết tiệt, chúng ta trúng kế rồi."

Phương Hủ Chi khịt mũi ngửi mùi trong không khí, có hương hoa thoang thoảng xộc vào mũi: "Không chỉ thế đâu, đây đã là gì, y còn có một đường lui nữa."

Từ Yến Ngọc cũng ngửi thấy hương hoa không bình thường: "Độc à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.